• XCHECKERVIET.MY là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay
3h sáng , tiếng chị tiết gọi ngoài của phòng, tiến ơi dậy đi..4h giờ xe chạy đó

Vậy là sắp sáng rồi ..căn phòng yên tĩnh lạ thường, tiếng chân chị tiết đã đi ra phía trước ..tôi dụi mắt ngồi dậy, lại úp mắt xuống gối, cái cảm giác chưa tỉnh hẳn cứ mê đi.ừ nhỉ, sáng nay mình đi miền tây ..chả biết nơi ấy khung cảnh thế nào

Nhớ lại buổi tối hôm qua , chị Hạnh tiếng điện thoại đổ chuông liên tục chị vừa trà lời , vừa gọi tới số khác , đôi lúc chị gắt nhặng xị cả lên ..lát sau chi đi vào nhìn tôi thở dài ..oan than, làm lụng cả năm tưởng chuyến hàng xuôn xẻ, tiện có em vào chị em mình ngỉ ngơi đi đây , đi đó thăm thú một chút , tính ghé ngôi chùa miền tây ai dè ra cơ sự thế này..

Tôi hỏi sao vậy chị

Chuyến hàng bị đòi bên B đòi hỏi thêm thủ tục. ở cảng bộ phân kho vân điện về nhà máy yêu cầu xuống bổ sung rồi mới đươc lên xuất hàng, mai chị phải đi cùng mấy người xuống cảng điếu chỉnh lại vận đơn..làm ăn với mấy thằng khửa khửa này rắc rối quá, chắc nó tính gây rắc rối để đòi mình hạ giá đấy mà

Tiếng con bé yến ..mẹ vậy là nhà mình không đi nữa hả,

vẫn đi chứ, ngày mai con với Bá tiết và chú tiến cứ đi chơi , mẹ đi xe của nhà máy ..

Tưởng có mẹ đi , mua quà cho con.. vậy là tiêu tan hy vọng

Ái chà chà..cô nương còn thiếu gì nữa nào ..mà tính mè nheo mẹ nữa vậy

Thội vậy tiến nha ..không sao đâu có chú Năm lái xe rành rẽ mấy nơi thăm thú miền tây lắm

Me cho con đi (…..) nha.ở đó có ngôi nhà xưa mà nhà văn pháp đã lấy bối cảnh viết tiểu thuyết người tình. Vừa rồi người ta đóng thành phim nữa đấy

Tôi ngồi bên này cười tủm tỉm, vậy là con bé đã coi bộ phim có cảnh mãnh liệt đó

rồi..giờ chuẩn bị lên đường

cộc cộc…dậy chưa tiến

em dậy rồi ..tôi mở của ra..chị tiết đang lúi hủi chải đầu

4 giờ màn đêm vẫn bao phủ ,ánh đèn đường sáng rực, hắt vào khỏang sân nhà chị tiết bên kia nhà chị hạnh cũng đã sáng ánh đèn…

.. buổi sớm mai tĩnh lặng , xe lao nhanh trong màn đêm buổi sớm , cái yến ngồi ghế trên dăn dở..chị tiết bảo Yến lấy cái áo gió choàng lên kẻo lạnh

Tôi ngồi im lặng khoảng ghế gữa tôi và chị tiết còn một khoảng hở ..cảm giác thật nhẹ nhàng. Ngĩ lại ..cũng mừng cho chị, cuộc sống ở, đầy đủ cùng người thân ..nhưng những gì của riêng chị thì vẫn chẳng có gì

Hôm qua thấy chị ngồi tư lự, tôi hỏi

Chị bảo

căn nhà này trước đây là nhà dì hạnh ở , hồi chị mới vào trước mấy người vẫn ở chung, nhưng cách nay 2 năm cao su được giá, có tiền, chị hạnh cất căn nhà lớn hơn sang phía bên kia..vì chị là dân làm ăn cũng cần có căn nhà bề thế, căn nhà này chị hạnh bảo giao lại cho chị Tiết, để chị có tâm trạng thoải mái lo cho những gì riêng tư, chị em cũng thương nhau . căn nhà chị hạnh giao lại làm nời đặt bát nhang thờ bà tiết

chị bảo số chị nó thế rồi , nụ cười hiền hòa hình như tâm trang chị cũng chả chờ đợi điều gì…từ ngày dì Hạnh rời qua ở bên kia , bên này chị vẫn phòng không gối chiếc

Tôi bảo thế …từ lúc vào đây chị không ngĩ tới ai à

Cũng có, ngày mới vô, ngỉ ngơi thời gian chị cũng cùng chị hạnh đi làm quản lý điều hành nhân công các vườn cao su tiểu điền, cũng tiếp xúc người nọ người kia, dì hạnh cũng đưa bạn bè người này người nọ ở xí ngiệp về, người thì chết vợ..người thì đàn ông cũng quá lứa lỡ , người thì ..ôi.. cứ tùm lum nhưng kết quả thì chị vẫn là hư vậy..chị bảo chả muốn ngĩ ngợi gì nữa..duyên tình nó mà có thì nó tự đến thôi..cái yến đôi lúc cười ghẹo bảo ..bá đợi thần tượng thế nào để con lên giáo sư google soạch một phát là thấy liền

Hay là số phân..hay là chị có căn tu..hay là chị còn nặng lòng ..về những ngày ở với khu vườn


Hôm qua chị bảo đôi lúc chị cũng lên chùa..tĩnh tâm trước của phật

Ló dạng ..xe chạy xuống vùng đất bằng phẳng , cao tốc đây rồi ..ánh bình minh ló dạng, không gian phẳng trải dài đến tận chân trời. đường chạy trên cao, dưới kia là những cánh đồng trải dài ngút ngàn tầm mắt ..lâu lâu một khu nhà xóm, ấp trồi ên như ốc đảo , miền tây,miền tây thân yêu vùng đất trù phú phương nam xanh mướt đây rồi

Trong xe vẫn tối mờ

Bất giác tôi thấy bàn tay chị tiết nắm bàn tay, thật nhe..không hiểu chị đang ngủ mơ hay là tỉnh tôi vẫn thả tay buông hờ trên ghế..cảm giác ấm..gần..len lỏi trong lòng

Xe dừng, trạm ngỉ , lao xao tấp nập tiếng người, bữa sáng trạm ngỉ cây trái bày dọc lối đi .thật trù phú .. vùng đất phương nam hôm nay tôi hiện diện,

chợ nổi ..nơi hội tụ của các dòng sông, cảnh bán mua tấp nập những chiếc ghe ,chở nặng sản vật của đất miệt vườn .. cây bẹo buộc lên từng loại hoa trái người mua, kẻ bán xôn xao nơi bến sông sóng dập dềnh . chiếc ghe nhỏ, cô thôn nữa miền tây, áo bà ba khuôn ngực nhô cao , hai tay tung tẩy mái chèo. ..man mác dòng sông, sông nước miền tây bao la ì oạp vỗ nhẹ mạn thuyền . tôi đưa máy ảnh lên cái yến nhổm người ngiêng đầu kề vai chị tiết..

chú ơi bao nhiêu tiền một ký, ở đây bán theo chục . chục 12 trái chú ơi..tôi cười, đong đếm, ngôn ngữ cùng miền ..chị tiết bảo mua bưởi ăn đi tiến..

Chú Năm bảo .ăn ít trái cây thôi để bụng lát nữa chiều sang bên cồn vườn trái cây tha hồ mà thưởng thức

Chiều, nắng dịu, chú Năm ở lại trông xe, tôi cùng chị tiết, cái yến xuống ghe qua cồn ,trên ghe có vợ chống người pháp già ..cái yến bonjour..bà người pháp chào lại thân thiên, nó giới thiệu về tên con sông chiếc ghe đang chạy qua..tên cồn vùng trái cây trù phú, bà cười rạn rỡ ,..merci.. ngôn ngữ qua lại kết hợp chỉ trỏ ngón tay

Chị tiết bảo nó học phổ thông tiếng anh nhưng vẫn học riêng môn tiếng pháp ở trung tâm đào tạo, nhìn nó thật tư tin, tự nhiên ăn nói, lớp trẻ hôm nay khác hẳn những gì của tôi hơn mười năm trươc..phong cách giống mẹ , tự tin khác hặn chị tiết hiền hòa

Ghe cập bờ…

Chị và anh cứ thoải mái vé vào khu du lịch vườn đã có phần thăm thú và ăn trái cây thoải mái , chỉ khi nao khách mua trái cây mang về mới tính tiền, ở đây có hơn 20 khu vườn , trải dài theo dọc con sông, các anh chị có thể đi bộ, thuê xe lôi, hay xe đạp đều được ..về ăn uống ở đây có đủ món ăn uống, theo ẩm thực nhà vườn , nếu muốn tua tát ao bắt cá anh chị đặt, sáng mai em tổ chức..ngỉ đêm lại có phòng đơn , phòng đôi trên sát bờ sông ban đêm đẹp lắm

Tiếng anh nhân viên vẫn thao thao giới thiêu..

Vậy buổi tối có gì giải trí không em

Có anh ạ có đàn ca tài tử , hát với nhau..phòng karaoke đều có cả..anh chị nên ở lại đêm để thưởng thức không gian sông nước

Tôi điện thoại sang chú Năm ..không sao chú với cô cháu cứ ở lại bên đó cũng được, tôi ở bên này trông xe…

Cái yến điện thoại về ..mẹ nó bảo cứ thoái mái ..tiếng mẹ nó cười nhưng lại than van vì tiếc chuyến đi ngỉ ngơi ..vùng sông nước hữu tình

Cái yến phiên dịch lại cho vợ chồng ông người pháp ..họ gật đầu đống ý cùng ở lai với chúng tôi

Phòng ngỉ là các bun ga lô ..nhà sàn bê tông đóng cọc trên mặt sông, cột gỗ , phía ngoài thưng lá dừa nước, từng nhà 2 phòng sát nhau, phía trong tường thạch cao phẳng phiu mát lạnh..cây cầu nhỏ chạy từ bờ , trên mặt lát những thân cây dừa ..tiếng sóng vỗ về ì oạp ..tôi như muốn a lên …sông rộng , bao la tàu ghe lên xuống, chạy theo con nước… ngoài kia nước đổ ..xuôi dòng

Cuối vườn ,,chiều muộn nắng vàng sắp tắt , xa xa hàng ngàn cánh cò tụ lại khu vườn …chao liệng..sân chim ..ôi.. thiên nhiên khung cảnh hữu tình..trên cái chòi cao ông bà người pháp miệng suýt xoa..đỏ rực cuối trời loe lên tia nắng..như lạc vào cõi thiên đường.., đất trời, nước non mình nơi đâu cũng đẹp

Buổi tối ..cả khu cồn như chìm vào tĩnh lặng , bầy giơi..bầy giơi ngọn thị khu vườn ông tiện như lảng vảng đâu đây ..trái cây dẫn dụ ..vị ngọt phương nam, thơm lừng hương vị trái xoài..tôi chợt ước có chị liên mang ra rổ thị….tiếng đơn cò réo lên, đệm lại,lắng sâu đây tiếng đờn kìm, hòa trộn vào như hai giọt nước thả ra không gian mộc mạc hữu tình..điệu hò phương nam như lay động tâm hồn, man mác vọng xuống mặt sông..lẫn vào cơn gió thổi về, trộn vào con nước tản ra, xuôi dòng ..âm thanh như như tiếng lòng…vô định

Đêm trên cồn như tạo lên ngịch cảnh..bản nhạc ( dạ cổ hoài lang ) của thi nhân nam bộ Bác Sáu Lầu như lay động mặc khách tao nhân, tiếng đờn kìm réo rắt thay cho cho tiếng lòng ngịch, đau khổ trong nợ duyên ngang trái,.. câu hát ân tình…câu truyện gần trăm năm trước nay tái hiện về ..bên kia bàn cái Yến ngồi nge dịch lại cho ông bà người pháp gõ tay theo nhịp phách.. bên bàn này chị tiết ..như cũng thả hồn…cùng từng nốt nhạc, đau khổ, chia ly..đoàn tụ, xót thương..tiếng đàn ai oán ..nức dậy trong lòng…để rồi hôm nay dạ cổ hoài lang lòng tôi như còn đang vô vọng

Tôi nhẹ đứng lên..bước chân lang thang trên con đường ..đong đưa chùm xoài trĩu năng

Không gian như trở về hơn mười năm trước .

.mở cửa căn phòng..lan can tĩnh lặng .

.bến sông năm xưa ,đêm ấy ..tôi, chị Liên mang mấy sọt hồng

..trên ngọn khúc sông , xa xa cây cầu lớn bắc ngang , ..ì ì tiếng xe.. ánh đèn lao xao tỏa xuống mặt sông như túi vàng ai đổ xuống

.., óc ách ..nước đạp vỗ bờ , ngoài kia con tàu chở nặng ngược dòng ..con tau vượt qua mặt sông chìm vào không gian tĩnh lặng…

Bình bình ..tiếng ghe chở nặng vọng vào như tiếng con đò chợ chĩnh … vào vùng nước xuáy, đò ngiêng thân ai nhẹ chạm vào

Ước gì…chị liên được chúng kiến cảnh này…

Không gian ước lệ cắt ra khi…chân ai đang bước, gõ lên cây cầu bắc ngang căn phòng chìa khoảng nước mặt sông

Tiếng bước chân nhẹ nhẹ vào phòng, ..bước ra lan can

Thật chậm..hồi hộp..tim tôi như chờ đợi,.. tôi không ngoảnh lại

..tiếng chị tiết

Sao em đứng ở đây

Cảnh đẹp quá chị ạ, giống như bến sông xuống chợ Chĩnh năm nào

Năm đi bán hồng

Đúng chị ạ

Chị biết

Biết gì hả chị, cái Yến đâu rồi

Nó vẫn cùng hai ông bà nge hát, đang đến tiết mục hát với nhau, mấy đoàn khách kia,có ông xin xỉn lên hát chả hay..chị đoán em ra về…

Em tính về coi lại mấy bản vẽ trên máy tính, thấy cảnh đẹp quá..làm em chợt nhớ về quê mình

…chị sống trong này nhiều lúc cũng nhớ về quê lắm

Chị còn nhớ nhiều không

Có…

Em.. bao năm, lúc nào cũng mong chị hạnh phúc

Cũng chả được, hình như số chị nó thế

Lúc ấy chị gặp khó khăn chồng chất..nhưng bây giờ qua hết rồi..

Tôi nãy giờ nói cùng chị, nhưng cũng chả biết chị đứng ở góc bên nào..tâm trạng hai người như tự kể lòng mình

Rùng mình..cái rùng mình thật nhẹ khi tay chị vòng lên đặt vào hai vai, cằm chị tì xuống phía sau..em cao, chị thấp..nằng nặng..phía sau lưng tôi, ngực chị chạm vào …lan ra…

Lâng lâng cảm xúc ..chợt nhớ.trời đêm.cái đêm mưa gió năm nào…….

Còn tiếp……….
 
Chị……..

Chị tiết..

Im lặng………

Trong tôi chỉ có nhịp thở đang cồn lên.cảm nhận tình cảm. tình chị em như một sợi dây vô hình đã tồn tại ở khu vườn, giờ đang căng ra đứt gãy vì vì hoàn cảnh, vì thời gian và không gian xa cách hàng ngìn cây số.. níu kéo, làm động lực cho chuyến đi..bởi những cảm giác ân tình ngày xưa để lại, nó vừa làm tôi trân trong xen lẫn tình cảm mến thương, vỡ ra hân hoan trong lòng.. vượt lên trên tất cả , khi thấy cuộc sống sung túc đủ đầy mà gia đình nhỏ chị đang có, nó làm cho chuyến đi này thật ý ngĩa vì những đứa con của làng quê, của khu vường nhà ông Tiện đã làm được những điều mà tiền Nhân chờ đợi, ly hương nhưng không chịu cảnh bọt bèo vẫn đau đáu nhớ về khu vườn, mảnh đất của tổ tiên

Im lặng……..

Chỉ có tiếng trống ngực chị đang đâp mạnh ở phía sau lưng..nó ấm. nó mềm mềm, làm gợn lên cơn sóng lan truyền trong huyết quản , nó mách bảo đấy là một phần thân thể chị, cái phần đẹp nhất của chị nhô ra, cái phần nuôi sống loài người và cũng làm cho những người khác giới, lay lay, rung lên…khả năng dục tính

Cơn gió từ cuối sông thổi vào nhè nhẹ, cơn gió của lòng tôi chàng trai ba mươi, tuổi đang xoan …chạy ngược theo dọc thân người, bởi phía sau cảm giác như chị Tiết đang ép nhẹ trở vào..gần lắm, cái phần nhục thể

Không gian như lại vỡ .., khi tiếng sóng nước nhẹ nhẹ dội vào hàng cọc dưới chân…óc ách..rì rào xô lên thoải đất rìa cồn, nước nhẹ rút ra …dòng nước gữa con sông bị chèn lên, dãn ra xô dạt vào bờ.ì oạp..âm thanh sóng nước

.ngoài kia chiếc ghe chở nặng đang lầm lùi xuôi nước ..trên không gió sông lúc khoan, lúc nhặt .., mang theo mùi dầu, mùi đất mảnh đất miền tây..hất lên ngọn tóc mai chị tiết lay lay, lất phất quàng qua....bay bay,

ngứa ngứa .tôi đưa tay lên, nắm nhẹ đuôi tóc, kéo ngang, vài sợi căng ra, băng ngang bay bay theo gió cọ vào cánh mũi, thoảng .. mùi thơm hương tóc, hương dầu ..hương người khác giới thật gần .. bất động, mắt tôi vẫn hướng vào dòng sông vô định nhưng thay vào đó từng giác quan đang đo đếm, phần nào phía sau chị tiết đang áp nhẹ , sát vào..

Bày tay chị chuyển động, lần lần ngược lên sau gáy...nhồn nhột..buồn buồn, lan ra khoảng lưng con trai chưa vợ..

..quá khứ khu vườn đêm vắng theo cơn gió chướng từ phương bắc đổ về.., mùa gió mang theo hơi lạnh se se ,rơi rụng hơi nước dọc đường giờ tới khu Cồn, mặt sông đêm cồn tĩnh lặng..

chị.người chị năm xưa vẫn còn cô đơn .nó như số phận , cay cay trong cảnh lỡ thì , phận đời con gái, vẫn ao ước, vẫn nỗi niềm mong chờ những phút ái ân, mong chờ một lần làm mẹ, tháng năm mòn mỏi , cơ hội như sắp cạn rồi

giờ ..

Một vòng tay, một tấm thân, gữa đêm thanh vắng xa nhà ..chỉ có đứa em làm điểm tựa khi nắng chiều sắp tắt

Chị…

Im lặng……

Em luôn mong chị may mắn và hạnh phúc

Người tiến ấm quá,

tiếng chị làm vỡ đi dòng suy ngĩ của tôi, cao thật..chị đứng chỉ gần bằng vai..

Vâng ..em cao mét bảy hai mà chị

Thế có cô nào chưa, ba mươi rồi đấy

Cũng có..nhưng ở mãi bên kia, từ ngày về đến nay em cũng thấy chán chán chị ạ

ấy chết ..sao lại thế

em cũng chả biết nữa..chị chả hay bảo số chị nó thế còn gì, chắc em cũng vậy

chị khác..chị già rồi..chị là thế hệ ngày xưa…nó khác ..hôm rồi chị điện thoại nói chuyện với con dâu mợ Khải, nó nói giờ ở làng thanh niên khác nhiều rồi .yêu đương tiến bộ lắm

tôi bật cười….

em cười gì vậy

tại em thấy chị nói câu tiến bộ

em cũng nge giờ yêu sớm lắm, không nhút nhát như ngày xưa

vì dục tình là bản năng tự có , nó cũng như hơi thở..

vậy cũng hay em nhỉ, chả bù…

bù gì chị..

thì ngày xưa, thiệt thòi

sao biết đươc..chuyện đó ngàn xưa có ai khai ra đâu

chị đấm nhẹ vào vai..

tính chọc chị à, chuyện vậy ai nói ra được..thôi thì cũng là kỷ niệm

tôi bảo.. nó cứ làm em nhớ mãi..ngày ấy

thôi quên đi em ạ, ngày ấy cũng là do hoàn cảnh..làm người ta yếu lòng

nhưng với em .đó là những phút giấy chân thực nhất..ngọt nhất cuộc đời

em nói nge thích nhỉ .

thật mà chị..lúc đó tò mò háo hức …như người đắm tàu..đói khát khám phá đảo hoang, vội vàng lên khám phá nơi ấy, trên đảo có gì……..

ừ …chị cũng thấy vậy…

im lặng…..

tôi nhẹ day mình quay lại……

chị rời nhẹ tay ra.. bàn tay chị vẫn vịn hờ…

chị hỏi..bao giờ em quay ra ngoài ấy

em cũng định ghé thăm chị..được đi thăm thú thế này là vui rồi..sắp tết rồi, em phải về trước tết chị ạ

vậy là chả biết bao giờ .chị em mình lại được gặp nhau..

xa quá….chị chỉ mong có dịp về lại khu vườn..mong thấy được khung cảnh ngày xưa có chị có em..cuộc sống không giàu nhưng bình an tiến ạ

em ngĩ thời gian hay đổi..cuộc sống mỗi người phải khác.chị lập gia đình đi, chị nhé

im lặng…

Mai lại lên xe rồi….

Ngập ngừng ..tôi đưa tay ra ..

Chạm vào tóc chị…vân về vài lọn tóc trên đầu

Hương thơm tóc chị ..vài lọn tóc đùa đừa trong gió bạy ngược vuốt ve lên mặt

Cái thế đứng ..tôi dựa lưng vào lan can chìa ra mặt nước, khoảng cồn trước mặt chỉ còn màn đêm tối thẫm , le lói , tán cây vài ánh đèn đường…

Bất ngờ chị tiết ngẩng nhẹ mặt lên…

Bao nhiêu đau khổ , bao nhiêu nhớ nhung..tản ra..trôi đi theo con nước ngoài sông..

Thật gần, chỉ có khuôn ngực chị tiết thật đầy..cùng chiếc răng khểnh , nụ cười của chị in vào tâm thức năm nào ..giờ hé ra cùng không gian tĩnh lặng.

Chị …chị tiết

Một bên má chị ..từ từ chạm xuống ịn vào khuôn ngực…

Chị..chị lập gia đình đi..sau này còn có con để mà nương tựa..

Chị ngước mặt lên..không nói… tay chị vòng nhanh lên gáy kéo môi tôi xuống

Ngút ngàn…không gian bao la ..không gian vùng đất mà điệu hò đêm vắng như ngân mãi khắp cồn..bung lên , dậy lên ..chị ép nhanh cả thân người vào..hển hảo vội vàng , miết sâu nụ hôn chị tiết…không điệu ngệ, chỉ có khát..có mong, vội vàng, muộn màng mười năm trút xuống..

Tôi gỡ mặt sang một bên thật nhẹ….tôi ngỡ ngàng..tôi cũng không mong đón nhận điều này..nhưng con người, đã là con người ai cũng trải qua những phút yếu lòng..chỉ còn hai chữ bản năng..để cho bàn tay tôi vô tình vòng qua lưng chị

Cứ thế ..nụ hôn không ai chuẩn bị, không ai tô vẽ , gợi mở tầm thường. giờ nó vượt lên .. chỉ thấy tấm thân căng lên, nửa phần hạ thể như cứ muốn áp vào..dụi..day…tìm nơi chuyển động..

Chị rướn mình lên miết hơi sâu lần nữa…ngẹn..căng..đáp trả tôi dụi lưỡi vào… đầu lưỡi ..đâu đó..nới ấy như muốn vỡ òa….

Rắc ..rắc…lan can rung rinh

.thật căng..tôi như hoa mắt…bừng lên, giật nhanh ….

Thinh không chùng xuống đêm trên cồn bùng nhanh ngọn lửa..để rồi chìm vào tĩnh lặng………

Nhường cho âm thanh..

Tiếng bước chân ông bà người pháp đi cùng bé Yến..gõ nhẹ mặt đường…

Tôi, chị buông ra..

đâu đó trong hai lớp quần đang dịu ….dần thòng xuống…….

Còn nữa……………………..
 
Rì rào, tiêng gió đưa qua trên ngọn thị.cây thị mùa này đã hết trái rồi…..lao xao mặt nước khi cành cây vối đung đưa, trời đêm se lạnh, man mác hữu tình

Tiếng nhạc nhẹ vọng ra ở mấy căn phòng, sen lẫn tiếng cười rúc rích của bé yến vởi cái nhung, chắc mấy đứa đang lăn qua lăn lại trên nệm, chơi trò kê tai vào bụng chị tiết để nge tiếng tim thai đứa nhỏ đang đập trên bụng chị. Mấy ngày nay tôi đã vô tình nhìn thấy, khi hỏi cái nhung

Mấy người chơi trò gì thế..

Hiii ,..chuyện con gái anh hỏi làm gì

Ánh điện hắt ra từ mấy căn phòng xây sát mép bờ ao, mờ ảo, tan ra trên không gian khu vườn, bức tranh , bức tranh làng quê khi có bàn tay con người tái tạo, đổi thay, khu vườn về đêm giờ lung linh như khu vườn cổ bên nước nhật

Boong….boong…booong……………..

Nhịp chuông, ôi tiếng ngân của quả chuông từ ngôi nhà thờ từ đường chị tiết vong ra,lẫn vào tiếng nhạc tụng kinh từ chiếc máy thu âm phát ra từ căn nhà ..tôi nhìn sang bên ấy. ánh điện từ ngôi nhà tám mái, kiểu gác lâu hắt ra từ khoảng gũa hai mái nhà …không còn, không còn ngôi nhà rêu phong sụp đổ, mái ngói phủ đầy lá tre…ngiêng ngiêng góc tường cỏ mọc

Ghế đá cạnh bờ ao mát lạnh, tôi dừng gót chân, ngắm nhìn khu vườn về đêm..thanh thản

ồ vậy là đã 20h tối rồi

như có tiếng bố tôi ngày xưa..ông vẫn thế, giờ này trong căn nhà ông Tiện, anh Hùng, bố tôi cùng ông fuđa đang vừa tửu nhập, ngôn xuất, tay rê rê trên bàn cờ tướng . thú vui của ba người mỗi khi gặp nhau… mà cũng thật kỳ lạ họ hợp nhau về thú vui uống rượu ..lâng lâng, hạ thủ bên bàn cờ.có đêm gần 3h sáng mới tàn cuộc

bố tôi vẫn thế, nhưng ông cũng đã già, nhớ lại ngày xưa . khi ông đứng ngoài sân hỏi

mấy giờ rồi con

tôi bảo..20h rồi bố ạ

ông gắt lại, sao không nói là 8h tối

bố này…một ngày là 24h , bây giờ là 20h mới đúng chứ

các anh cứ vẽ chuyện, cứ gọi là 8h sáng hay 8h giờ tối cho nó thuần việt không được hay sao

tôi cười cầm hòa, lảng đi, chay sang sân nhà chị liên cho yên chuyện..giờ …cũng 8h tối…chị liên đang lưu lạc nơi nào, giá mà giờ này có chị, được chứng kiến những gì diễn ra tại khu vườn này, từ sáng đến giờ ..chắc chị cũng nhẹ lòng về một cái kết, cái kết của một câu chuyện ròng rã hơn bốn mươi năm , cái kết của một con người khi về già, chị đã góp sức nâng niu tắm rửa sớm hôm, bón từng bát cháo mong bà vượt qua nỗi cô đơn và cơn bạo bệnh…bà Tiết

ờ nhỉ, à mà không phải..quê tôi có tục lệ lấy tên con cả để gọi thông thường hàng ngày chứ tên thật của bà là thu Huệ……..cái tên thật đẹp và người ấy đã cả đời gắn bó bên cạnh bờ ao khu vườn……

thả hồn..phiêu du ánh mắt khép hờ qua kẽ lá trời đêm, lạo xạo bước chân ai đang bước trên con đường bê tông nho nhỏ chạy quanh bờ ao..tiếng chân đến gần..tôi mở mắt

con chó đực to, lông đen tuyền chạy đến sát chân tôi khịt mũi hít hơi, tôi xoa lên đầu nó..rung đuôi nó dụi nhẹ đầu vào chân tôi

anh khải..anh đi tuần vườn à

ừ tôi đi dạo một vòng, chú ngồi hóng mát hả

vâng ạ, em ra đây ngồi hóng mát chút

anh ngồi xuống đây ngỉ chân một chút đi , tôi móc bao thuốc mời anh,

à , anh khải ..em nge anh hợp đồng trông coi vườn cho 3 căn nhà ..anh thấy có phù hợp không

được chú ạ, tôi cũng mừng vì một công đôi việc, vả lại tôi thấy mấy khoảnh vườn này giờ quá đẹp, nó cũng cho tôi tâm trạng ấm áp như tôi đang có một gia tài, hàng ngày tôi được chăm sóc, tưới tắm, nó cũng làm tôi quên đi cái tâm trạng nhớ góc chợ, bến xe. Gầm cầu, cái nơi mà miếng cơm manh áo tranh giành , chỉ tích tắc không vừa lòng người ta sẵn sang thượng cẳng chân, hạ cẳng tay…tôi vừa chăm sóc ông già vợ vừa có thêm thu nhập

vậy mẹ em với mấy người thỏa thuận thế nào

à….mỗi tháng tôi nhận được 1,5 triệu, được trồng chuối lá cây trái ngắn ngày trên nhũng khoảng đất trống của ba khu vườn nhà chú, nhà cô tiết và nhà anh hùng

anh thấy vậy đươc không

đươc chứ ..tôi an tâm lắm

anh này, em nge chị hạnh ký kết giấy ờ yêu cầu anh bảo toàn tài sản trong căn nhà thờ hả

đúng rồi chú

cô hạnh là dân làm ăn thẳng thắn và xòng phẳng lắm, thống kê từng món đồ trong nhà thờ cúng. Tôi coi hết giá cả, áng chừng cũng gần cả tỷ chú ạ…nguyên quả chuông đồng cũng gần 300 triệu chú ạ

anh..liệu có an toàn không

chắc chắn chú ạ..

hàng ngày tôi sang đây ở chung với cha vợ..trồng cấy cây cối trong khu vườn. ban đêm tôi thắp điện nhang đèn cho mấy căn nhà thờ, cô hạnh bảo nếu làm tốt thì còn có thưởng thêm, từ ngày tôi về đây mấy thằng ngiện không dám lảng vảng tới đây nữa, đời tôi đi giang hồ từ 12 tuổi . bền xe gầm chợ là nhà..bao phen oanh liệt , giờ cũng chồn chân rồi chú ạ

anh này, sao anh lại làm rể ông Sú chí vậy, anh đâu phải người ở đây

à, ..chả là ngày cậu Sang ra phố làm ăn tôi có theo cậu về chơi..hợp mắt bén duyên tôi thành người trong nhà

tôi thầm ngĩ ..vậy là ông Sú chí không phải cô đơn một mình rồi

a khải dợm đứng lên..cất tiếng…thôi chú ngồi đi, anh đi đánh đảo một vòng

vâng ạ , anh đi đi

tôi nhìn theo bóng anh khuất dần trong màn đêm, loang lổ, sáng tối dọc theo khu bờ tường cao hơn 2m chạy ôm vòng suốt khu đất nhà tôi nhà chị tiết , bóng anh, bóng con chó mực hiện ra khi ánh đèn chiếu vào đôi mắt , xanh lét, thăm thẳm…ồ ..khu vườn đã ấm bước chân người

lại tiếng bước chân ai..tôi không mở mắt

ù….òa…

cái yến đứng sau lưng gế đá, tôi không mở mắt

nó ngồi xuống, ngoảnh ngang,,chạm tay lên má tôi…tiếng nó cười rúc rich..chú chơi xấu nha…giả vờ ngủ

tôi cất tiếng nhỏ nhẹ…cô nhung đâu rồi

hii..cô vẫn đang nằm chuyện trò với Bá Tiết….

hii , mấy đứa xoa bụng bá tiết thấy thích không…

aiza…chú nhìn thấy à

ừ..thì có gì đâu, tối nào bên phòng 3 người chả cười rinh rich, cãi nhau, trai hay gái

hii..nhưng mà người thích nhất là mẹ cháu đấy chú ạ…mẹ cháu bảo nhà này hiếm người trai hay gái cũng được, nhưng mà bác fu lại thích con trai chú ạ..

con bé ngiêng người ngả nhẹ đầu vào vai tôi, tính nó vẫn thế, nũng nịu, trẻ con, tự nhiên như bạn bè..

chú này…hình như mai cô nhung đi rồi đấy

ừ….

Chú không muốn cô nhung ở đây hết hè à

Có chứ, ở đây thanh tịnh, không khí trong lành…nhưng ngày kia chú cũng phải lên công trường rồi

Còn cháu thế nào..bao giờ thì chuyển trường

À cháu chơi ở đây mấy bữa, rồi cũng mẹ cháu bay vào trong ấy chia tay hàng xóm và mấy bạn cháu..chứ học bạ của cháu thì cô giáo đã giúp lấy và chuyển theo bưu điện ra rồi chú ạ

Cháu có thích ra ngoài này không

Có chú ạ..ra đây lâu lâu cháu được về đây chơi thích lắm

Con bé tì mạnh..sợi tóc bay bay quanh cổ, mùi con gái dậy thì thoang thoảng đâu đây như mùi thị khu vườn

Tôi yên lặng ngĩ ngợi ..lẳng nge tiêng chuông buông dài ..binh….boong………….

9h đêm rồi , mối giờ chuông đổ 1 nhịp..gióng rả, ngân vang

Cái yến bảo ..chú này con trai bác thịnh đẹp trai nhỉ…

ừ…nhưng mà sao con gái cứ thích đẹp trai thế

thích chứ..thế chú có thích người yêu đẹp gái không…

cũng….

Cũng có chứ gì…chú này….lấp lửng hoài

Mà yến này..tôi chợt im lặng

Chú bảo gì

Chuyện sáng nay cháu thấy thế nào

Cháu ..cháu còn nhỏ…cháu chưa ngĩ được nhiều ..nhưng cháu thương bà ngoại cháu lắm, lúc mẹ cháu có bát ăn bát để thì bà cháu lại mất rồi..bá tiết đến giờ vẫn khăng khăng chưa chịu cho gia đình nhà bác thịnh bước vào..nhưng mẹ cháu thì lại đồng ý..nên bá tiết có vẻ giận mẹ cháu từ sáng đến giờ…lâu lâu nước mắt cứ ứa ra..hồi nãy trong phòng vẫn sụt sùi đấy chú ạ…

Chú thì thế nào….

Tôi im lặng ..thả hồn theo không gian tháng năm của khu vườn.

.tôi ư…tôi chỉ cảm nhận ..cảm nhận tình người, cái tình, cái lý trong yêu đương,.. tình ái đôi khi nó không thể rạch ròi, mong manh sợi chỉ tơ hồng, kéo dài từ đầu mày tới cuối con mắt của nhau, để rồi người ta ngả lòng..hiến dâng tấm thân cho bản tình ca ái tình…dục tình rung lên bất tận

Chú….chú lại ngủ à…

Không …

tôi đâu có ngủ…tôi chỉ im lặng ngĩ về cuộc đời bà tiết,…à không, cuộc đời bà thu Huệ..lại một cuộc đời gắn bó với khu vườn vì nhà bà giáp cạnh bờ ao, ôi chỉ một cái góc ao thôi, chỉ một mảnh vườn quê thôi, mà biết bao câu chuyện…nó như bão giập, sóng nhồi, cuộc đời mỗi người, cuộc đời ngắn ngủi của chi Liên, cuộc đời bà thu Huệ lại là một câu chuyện quanh khu vườn nhà ông Tiện

Buổi sáng hôm nay…hình như bao biến cố bên mảnh vườn nhà ông tiện chuyển hết sang mành vườn nhà chị tiết ..nó dồn dâp mạnh mẽ phá tan mọi ẩn dấu suốt bao nhiêu năm …nó như người ta đang cầm cây cuốc bổ vào từng thước đất phủ lấp theo lớp bụi thời gian..qua bao tháng năm tất cả như chìm đi trong im lặng, giờ vỡ ra tất cả òa lên khóe miệng, rơi theo từng giọt nước mắt, uất ức, khổ đau... bày ra tất cả cuộc đời chị Tiết, cuộc đời chị Hạnh những đứa con chưa một lần đươc gọi hai tiếng cha ơi…và nỗi lòng ông cả Cường khi anh con trai đọc lên vải dòng nhật ký

Tất cả…có lẽ tất cả cũng tại tôi..

ừ…tại chuyến đi bất chợt như một định mệnh của tôi vào dịp gần tết cách đây hơn 2 năm vào thăm gia đình chị hạnh, chị tiết ở vùng đất miền đông phương nam…

Tất cả cũng chỉ là những câu hỏi vô tình trong nhà chị hạnh…và ánh mắt khó hiểu ngại ngừng của chị tiết

Ngày ấy..sau bữa cơm chiều chị tiết thủng thẳng thắp mấy nén nhang lên trang thờ bà tiết..nhìn lên tấm ảnh trắng đen chụp bà hồi còn khỏe mạnh..tôi như vẫn thấy bà hiện ra ,trong những tháng ngày năm xưa ở khu vườn..

Khi chị tiết vừa bước xuống tôi vô tình hỏi

Chị sao trên bàn thờ không thấy hình cha chị

Câu hỏi vô tình …lúc đó chị hạnh đứng ngay sau lưng tôi..

Ánh mắt hai chị thật ngại ngùng..chị tiết đứng hình như pho tượng ..chị cúi đầu bước nhẹ ra sân.

.tiếng chị hạnh nhỏ nhẹ…

Tiến..chuyện dài lắm em ạ….

Và sáng nay…cũng khoảng 8h ..khi tôi đang chơi cùng đứa cháu con chị gái trong nhà.anh rể có vẻ như đang sắp đặt lại mấy món đồ, gói gém chuẩn bị cho chuyến đi về ngoài nhà tôi ở thành phố, ngày mai anh chi đặt vé bay vào miền trung

Bên kia tôi vẫn lăng nge âm thanh..tiêng chuông, tiếng mõ…

Bên nhà chị tiết..mẹ tôi cùng chị gái tôi , chị hạnh, chị tiết..à có cả ông fuđa cùng mấy bà hàng xóm và mấy người bên ngoại nhà chị hạnh, đang bái vọng trên nền nhà..tiêng tụng kinh của sư cả âm vang, nhịp vội vã như thể người đã khuất đang hiện về ..bài kinh bái vọng…tất cả trầm mặc cung kính trong ánh sáng lung linh..huyền ảo..hình như tiếng vọng bài kinh đang làm cho tâm hồn người còn sống và người đã khuất đang cùng bay về miền cực lạc..vô hồn, phiêu lãng…

Bỗng tiếng cái yến từ ngoài sân gọi vọng vào

Chú tiến ơi..

(Còn tiếp )
 
...tôi đang mải chọc lét đứa cháu ..tưởng nó gọi việc bình thường ..nhưng ngoài kia tiếng con bé gắt lên giọng điệu như vội vàng, tức giận

Chú tiến…..

Tôi nói vọng ra, gì thế yến

Chú sang đi, sang nhà cháu đi

Tôi đẩy đứa bé về phí anh rể bước ra sân..nhìn mắt con bé nhăn nhó,lo âu vì điều gì

Chú sang đi, ngoài cổng nhà cháu có ai kiếm, hỏi mẹ cháu với bá tiết, anh ấy nói nhanh lắm, cháu nge chả hiểu gì

Tôi bước nhanh theo con bé vừa đi, vừa hỏi, mà anh ấy nói gì, con bé bảo cháu chả rõ nói là con ông thịnh nào đó

Vượt qua khúc quanh bờ rào giáp ranh gữa nhà tôi với nhà chị tiết, men theo con đường nhỏ, con đường ngày xưa, bên tay trái ngôi nhà từ đường nguy nga đẹp đẽ trong ấy vẫn đều đều tiếng mọi người đọc theo tiếng tụng của sư thầy, tiếng vọng trầm buồn, khắc khoải nỗi lòng , qua khoảng sân, tôi nhìn ra cổng, khép hờ, bên ngoài bóng người thanh niên cao lớn, trạc ngoài 20 sắc diên tự tin, hiện lên vầng trán cao thanh tú

Ngâp ngừng tôi hỏi, cậu muốn hỏi gì

Em chào anh, em lả Tường con ông cả Thịnh người trên làng thượng

Câu hỏi ai

Em muốn hỏi cô tiết , cô hạnh

Nhà tôi đang có việc và cũng không quen ai trên làng thượng cả, xin lỗi , cậu thông cảm

Không anh ơi…nhìn cậu ấy nhăn nhó, biệu lộ sự thất vọng, hình như có điều khó nói,

Anh ơi anh đợi em một chút

Câu ấy bước ra cách khỏi cánh cổng vài mét. Điện thoại cho ai đó , tôi nge rành rọt…bố bố vào đây mà nói, con không nói được đâu

Cậu ấy lại bước vào , đối diện , cách ngăn, trong ngoài..khẩn khoản

Anh ơi…anh đợi một lát bố em vào thưa chuyện

Khoảng 7 phút sau, chiếc xe nhỏ 4 chỗ tiến vào, người đàn ông vạm vỡ tuổi chắc khoảng 6o

Tiếng ông nhỏ nhẹ ..chào cậu

Cái yến nhìn hai người không chớp, hình như con bé cũng linh tính điều gì

Tôi đáp lời, thưa..anh cần gì ạ

Tôi muốn gặp cô tiết

Chị tôi đang có việc

Không khí căng thẳng, khoảng cách vô hình, tâm trang hai người bên ngoài đang rối bời , bởi nút thắt hoàn cảnh, nút thắt cuộc đời hơn 40 năm không phải tự nhiên mà họ có cơ hội gỡ ra

Cậu ..cậu làm ơn,.. nói giùm tôi muốn gặp cô tiết thưa chuyện

Thái độ ông cầu khẩn , điềm đạm, nhũn nhặn trong ứng xứ làm tôi thật khó lòng, ngĩ nhanh, tôi tính quay vào gọi chị tiết ra..nhưng ..phía sau bậc bờ thềm cách chỗ tôi đứng khoảng 20m ..chị hạnh đang đứng chùi nước mắt

Tôi bước lại nói nhỏ với chị

Chi bước ra, khuôn mặt không biểu cảm gì..cánh cổng mở ra..khuôn mặt chị mắt mở to, tái dại…cúi đầu vịn vào cánh cổng , cái yến chạy nhanh tới đỡ mẹ… Tôi cũng không hiểu cha con ông thịnh đã nói với chị câu gì..tất cả đều lặng đi…nặng nề…

Tôi đứng gần chị…vịn nhẹ bờ vai

Chị ..chị có sao không

Em mời họ sang nhà anh hùng đi, trong nhà cũng sắp cúng xong rồi

Bên nhà anh hùng bố tôi cùng anh hùng đang công, thủ trên bàn cờ

Tôi bước vào, bố tôi ngước lên, ai thế con

Con cũng không rõ, chị hạnh bảo con mời cha con chú ấy qua đây vì bên nhà đang cúng

Anh hùng cất nhanh bàn cờ..nhã nhặn… mời ông anh ngồi

Không..tôi chưa dám

Mẹ con chị hạnh bước vào, khuôn mặt chị đã hồng trở lại , hình như cuộc đời quá quen với nhiều sóng gió. chị đã trở về phong thái tự tin

Bên kia…âm thanh đã tắt. ngoài cổng mẹ tôi đang tiễn sư thầy trở về

Không gian trong nhà anh hùng..trầm lặng..nặng nề, như trước bão, chẳng ai dám nói điều gì..mọi người chờ đợi…

Tiếng chị hạnh nhỏ nhẹ

Yến, con về nhà kêu bá tiết với bà nhẫn qua đây

Lát sau, trên chiếc ghế đôi bố tôi và mẹ ngồi đối diện, chị tiết cùng ông fuđa ngồi lên mép gường

Anh hùng bảo, tiến rót nước

Tôi run run ..tâm trạng như chứng kiến trận đánh nhau của trai làng giành giật chị liên năm xưa

Anh hung oang oang, đứng lên, chỉ tay về trước mặt

Thưa ông anh , đây là ông anh bà chị tôi đã ngoài bảy mươi. Tôi là hùng chủ nhà, kia là vợ chồng chị tiết, mẹ con cô hạnh, tôi không hiểu ông anh là ai…đến nhà chị tôi có việc gì

Tiếng anh hùng, gằn gằn, nằng nặng…dự báo sắp tung ra những lời đao, búa

Ông thịnh…cúi đầu, rồi ngước nhìn bàn thờ ông tiện..lúng túng..thưa, thưa…lập bập..tôi là cả thịnh, bố tôi là cả cường nhà ở trên làng thượng…đây là con trai tôi , cháu tên Tường…

Tôi, …xin thưa với ông anh, bà chị, chú hùng, hai cô, các cháu câu truyện…tôi đến đây..tiếng ông lặp lại lâp bập, giọng điệu run run…

Thật khó cho tôi,…tôi mong mọi người bớt chút thời gian lắng nge

Bố tôi, mẹ tôi đã mất, ông bà thân sinh tôi sinh đươc tôi là cả, kế đến là 3 em cô và 1 chú út…ngày xưa khi chúng tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhiêu..vả lại chuyện của bố mẹ, chúng tôi cũng không dám can thiêp…nhưng tôi biết, cha tôi với dì thu huệ đã nên duyên tình ái với nhau..chuyện ngày xưa, tôi không dám bảo ai có lỗi, nhưng mẹ tôi cũng rất đau khổ, bố mẹ tôi mất đi, tưởng rằng mọi chuyện đi vào quên lãng , nhưng gần đây tôi có sửa lại chiếc gường gỗ mít ngày xưa cha tôi nằm ..chúng tôi thấy chiếc hộp này trong hộc đầu gường đóng đinh kín

Ông thịnh đặt lên bàn chiếc hộp sơn mài vuông vức mỗi bề khoảng 30cm..run run mở ra, bên trong có 1 cuốn sổ đã úa vàng, từng sấp tiền ngày xưa, từng tờ tiền màu đỏ 10 đồng còn rất mới

Xin phép ông bà và các cô cho tôi đọc đôi đoạn…

Làng thượng,..ngày, tháng, năm 19…

Anh tiện kính mến

Vậy là đã lâu tôi không được xuống chơi và gặp anh, tôi nhớ anh lắm, nhớ lại những ngày tôi cùng anh đi dân công tây bắc, những trận sốt rét rừng không quật ngã tôi và anh,.. cùng lời hẹn ước ngày trở về chúng ta là bạn tốt của nhau mãi mãi, tôi rất biết ơn anh đã giúp tôi thu xếp mua đất cất nhà cho thu huệ, giờ này tôi rất buồn, đời trai chinh chiến không quật ngã tôi , nhưng giờ đứng trước sự thể khó khăn này tôi thật khó xử, vợ tôi đã biết truyện, bà đập đầu vào tường bắt tôi phải thề, không được đi lại với cô thu huệ, bà ấy đã đánh cô thu huệ gữa chợ..tôi không biết bênh ai, bỏ ai lúc này..bên nào cũng là con, bên nào tôi cũng yêu thương như người vợ………..

Làng thượng ngày, tháng, năm 19….

Anh tiện mấy năm nay tôi cũng yếu đi nhiêu…mấy năm nay tôi để dành ít tiền, mong muốn xuống anh chơi ,nhờ anh chuyển cho cô ấy , phụ giúp nuôi con, số tiền này cũng mua được khoảng 30 tấn lúa giúp bà ấy sửa lại mái nhà, giúp con tôi chút tiền ăn học…nhưng tôi không sao đi xuống anh đươc, bà ấy không rời tôi một bước, ..tôi sợ bà ấy đập đầu vào tường lần nữa…tôi buồn lắm, anh tiện ơi…

Làng thượng ngày, tháng, năm 19….

Tôi nhẩm nhanh ..dòng lưu bút của ông cả cường được ông thịnh đọc lần cuối này so với dòng lưu bút đọc lần đầu đã 14 năm

Anh tiện..tôi lúc này đã yếu lắm rồi…chắc cũng gần đất xa trời, tôi chỉ biết gửi vào đây vàì dòng tiễn biệt ..chúc anh về với tổ tiên sau tôi..mình sẽ gặp nhau ở dưới đó, khi chúng ta cùng về với ông bà……………..

……………………………

Tiếng ông cả thịnh như ngẹn lại, bất chợt ông quỳ xuống nền nhà, chắp tay cung kính, ông ngước mắt lên bàn thờ ông tiện, vái lạy ..tiếng ông nấc lên ..Bác tiện ơi ……

Tất cả như chìm đắm…trong ngẹn ngào, bên kia gường chị tiết, tiết khóc vỡ òa, sụt sùi…chị hạnh hai chân run run..tôi phải đỡ nhanh bờ vai chị

Anh hùng đứng lên đỡ ông cả thịnh dậy, anh bước tới bàn thờ đốt nhanh nén nhang,..run run dắt ông thịnh tới bàn thờ.rồi anh đứng ra sát mép cột..ông thịnh nấc lên trán tì vào bàn nhang không nói lên lời..mẹ tôi mắt dưng dưng ngấn lệ, tôi và chị hạnh tựa người vào cây cột…bất chợt trong tôi bừng lên câu hỏi ..

ái tình ..ái tình là gì mà sao người ta khổ vậy..nó là một thứ mong manh.. không vị , không mùi…có phải vết chân năm xưa của ông cả cường vẫn in trên nền nhà ông tiện ..giờ chuyện ông, chuyện tôi…truyện khu vườn nhà ông tiện, vẫn còn phảng phất nơi này..nhìn anh con trai ông cả thịnh, đứa cháu nội tên tường. nét phong quang, lãng tử, rạng rỡ truyền lại trên vầng trán người cháu, người con, chắc ông cả cường ngày xưa cũng là đàn ông lãng tử …đàn ông lãng tử, đẹp trái, trái tim ướt át, lãng mạn, mênh mông,..khó bước qua được cửa ải ái tình…và giờ đây chứng kiến dòng lưu bút trái tim tan vỡ,…của người quá cố, tôi cũng không dám ngĩ gì ..chỉ chợt thốt lên…ôi cuộc đời đàn ông .đàn ông, thời nào cũng thế..

anh hùng mời ông cả thịnh ngồi xuống ..chắp tay trên gối , đôi mắt ông vẫn còn ứa lệ ngẹn ngào…

như có sức mạnh vô hình..ông bật đứng lên , bước tới nơi chị hạnh vẫn dựa vào cây cột..ngập ngừng ông buông tay ra..cô…cô..

chị hạnh ập vào vai ông…nước mắt thẫm đẫm vai, người anh lần đầu được gặp …nhìn cảnh này, trái tim mọi người như ngẹn lại, châu về hiệp phố, máu chảy ruột mềm

không…tiếng chị tiết bật cất lên, chị xô nhanh ông fuđa..chạy vào buồng chị liên ngày xưa ngủ..

tôi cùng cái yến, ông fuđa chạy theo..chị hạnh đổ ập trên gường , vai rung lên,,tay chị đập nhanh xuông gối..

không..không.. vì trận đòn ấy mà mẹ tôi dẫn đến mắt lòa..

tôi thật xúc động

giờ tôi đã hiểu rằng ngày xưa cứ mỗi khi trái gió, trở giời, bà tiết lại kêu đău bên thái dương nước mắt bà chảy ra đầm đìa và khỏang 3 ngày sau bà không nhìn rõ đường để đi lại

tôi nhìn khoảng buồng năm xưa chị liên từng ở..khổ đau, sung sướng bất chợt hiện ra..ông fuđa bập bẹ vài cau tiếng việt..em..em..thôi..thôi..đừng quá xúc động kẻo ảnh hưởng tới con…

tôi bước ra ngoài..chị hạnh thẫn thờ..tôi dìu chị ngồi xuống gường,,chị ngoảnh ngang thì thầm vào tai tôi bảo..

tiến câu hỏi năm xưa em hỏi..giờ em đã biết rồi

giờ chị định thế nào…

chị cũng chưa biết nữa..người chết cũng đã chết rồi, người sống phải cởi bỏ thù hằn…máu chảy tới đâu, ruồi bâu tới đó ..

chị lại chúi nước mắt

tiếng ông cả thịnh trầm đều bên bàn nước

thưa ông anh bà chị, thưa các chú, các cô, …nhã nhặn , nhẹ nhàng..

tôi tới đây không phải mang theo thù oán. Chỉ mong được thực hiện tâm nguyện của cha tôi và cũng là cha của hai cô..và cũng chả mong xin xỏ nhờ vả điều gì vì kinh tế gia đình chúng tôi bên đó cũng không đến nỗi nào..các con các cháu cũng có gần chục đưa làm kinh doanh và làm quan hàng tỉnh, huyện..

ngoài kia chúng tôi đang chờ khoảng 50 người 7 chiếc xe đến hôm nay đều là xe của nhà , chúng tôi đã chuẩn bị mâm cúng, bàn, ghế, đồ lễ, phông rạp đầy đủ..nếu được 2 cô đồng ý ..xin cho phép chúng tôi được thắp mâm cúng giỗ trước bàn thờ dì thu huệ, để cha tôi được mãn nguyện nơi chin suối, và các em cô tôi ..xin thay mặt hương hồn của mẹ ..nói một lời xin lỗi nếu dì thu huệ hiển linh…….

Khuôn mặt..tất cả mọi người cứ ngẩn ra..không ai chuẩn bị cho câu chuyện này…không khí trong nhà như đậm lại..tâm trạng hoang mạng như có trận động đất nơi này….

Tiếng bố tôi trầm buồn..vậy 2 cô tính thế nào..cô hạnh…

Cái yến lặng lẽ nép bên cạnh mẹ, cạnh tôi……trong kia, tiếng sụt soẹt vẫn chưa ngoai…chỉ tội cho ông fuđa..tiếng việt chưa thạo ..vụng về bên chị tiết

Chị hạnh nhỏ nhẹ..tiến, em ngĩ thế nào…

Tôi nhỏ nhẹ..thôi chị ạ..duyên nợ…từ đây xin cởi bỏ…cho hương hồn các cụ gặp nhau

Cái yến cấu vào tay tôi…chú muốn bà ngoại cháu giống ông táo à……..

Chị hạnh đứng lên..

Thưa anh…

Chị em ..chị em vẫn còn xúc động..em đi ra khỏi nhà từ năm em 16 tuổi..lăn lộn với đời..chị tiết sống với mẹ nhiêu những năm tháng cuối đời..mong anh thông cảm…những ngày cuối đời mẹ sống vất vả vì bệnh tật mỗi khi trái gió trở trời…

Anh đã có lòng..thì chúng em xin nhận….nhưng……….

(Còn nữa )
 
“Ngoại truyện ”


Tất cả…có lẽ cũng tại tôi

Bạn đọc có thể có nhiều thắc mắc về sự liền mạch của câu truyện, xin hãy thông cảm vì nói hết thì nó dài quá. Sở dĩ câu truyện cứ dừng lại vì phải chờ thực tại nó diễn ra, tôi biết có nhiều câu hỏi thắc mắc của bạn đọc …vì vậy tôi dành chút thời gian nói về sự ngoại lệ này

Tất cả…. có lẽ cũng tại tôi …(vâng chắc là như vậy bạn nào đọc mấy chặp trước thì nhớ câu nói này ) …

Chuyến đi bất chợt của tôi vào thăm gia đình chị tiết, chị hạnh gần tết năm ấy, vào buổi tối sau bữa cơm chiều chị hạnh lên bàn thờ thắp nhang ( ngoài bắc gọi là thắp hương ) mà chắc cũng do tập tục vùng miền ngoài quê chỉ thắp hương ngày rằm hay mùng 1, ngày giỗ tết, không thắp hàng ngày ) tôi có hỏi chị hạnh sao trên bàn thờ không có hình thờ cha chị

Đúng là ngớ ngẩn, ở gần nhà bà tiết bao nhiêu năm tôi có thấy chồng bà tiết bao giờ đâu, mà cũng lạ, chả hiểu lí do gì cha mẹ tôi cũng không bao giờ nhắc tới cha chị tiết , chị hạnh..

Chiều 27 tết ( năm ấy tết có ngày 30 ) mẹ tôi điện vào khóc vì tôi cứ đinh ninh thử ăn tết miền nam nắng ấm 1 lần cho biết, nhưng không…không cha mẹ nào lại chịu đựng nổi khi ngày tết con cái lang bạt ở nơi nào ..vì nhiều năm rồi tôi ăn tết xa nhà , mà cái đất nước tôi ở lại bỏ phong tục tết cổ truyền rồi, họ nhập chung vào ngày tết dương lịch

Vậy là sáng 28 chị hạnh phải chờ tôi lên sân bay..cảm giác lạ lắm , bồi hồi lưu luyến chia tay gia đình 2 chị ..cái yến thì nhí nhảnh hồn nhiên như trẻ con, trước khi đi chị hạnh ngồi với tôi cả buổi tối hỏi về rát nhiều điều.. về thiết kế xây dựng, về mảnh đất ở quê, ý chị tựu chung nhờ hỏi anh hùng có nhận lại mảnh đất ở quê được không..giá cả nhà đất ở nơi thành phố gia đình tôi đang sống………

Chị tiết thì ánh mắt khắc khoải vì nhớ quê nhà vì có lần chị bảo .chị như người sống gữa cõi âm và nơi trần thế, xác thì ở trong nam…hồn thì vẫn ở khu vườn..và sau này về quê sống gần nhau..có lần chị cười cười bảo, thật may…chứ cái đêm ở chòi trên cồn sông nước miền tây mà…dính vào nhau thì…khổ….

Tôi về tới nhà vaò gữa đêm 28 tết..năm đó ông fuda ăn tết việt cùng với gia đình tôi, thật vui và ông ấy bảo cái tết cổ truyền việt làm ông nhớ lại nhiều cảm xúc ngày xưa bên đất nước ông, trong những ngày hàn huyên ngày tết ..tôi đã kể cho ông nghe toàn bộ câu truyện về khu vườn và câu chuyện tôi đi vào miền nam…ông ấy bảo hôm tao về quê nhà mày lấy giống cỏ ..tao có cảm giác lạ lắm khi ở tại căn nhà đó , bản thân ông đi nhiều nơi nhưng chưa bao giờ ông có cảm giác vậy..ông bảo mày biết không cả 3 mảnh đất ấy kết hợp lại xây dựng lại quy hoạch theo kiều nhà vườn den bên nhật thì tuyết vời ..vì cái ao là trung tâm của cả mấy khu vườn

Tôi bảo anh phác thảo đi..mùng 4 tết tôi và ông fuda về cắm câu chỉ sau 2 ngày ông ấy đã phác thảo xong quy hoạch cho cả 3 mảnh đất ..tôi tự đặt yêu cầu..ông ấy nói sẽ tận dụng khoảnh đất tiếp giáp gữa 3 căn nhà xây một dãy nhà 4 phòng làm nơi ở theo kiểu khách sạn của mỗi gia đình, mảnh đất nhà chị tiết nhỏ hơn thì xây theo kiểu chỉ làm nơi thờ tự nhà anh hùng thì giữ nguyên vì căn nhà gỗ quá tốt nhưng sửa chữa lại chút ít..căn nhà bên nhà tôi thì thay mới toàn bột cửa nẻo…toàn bộ bao quanh khu đất 3 gia đình làm tường cao..trống lại cây cối, quy hoạch lại toàn bô khu vườn..

Sau đó tôi điện thoại cho chị hạnh..chả biết lý do gì ngày mùng 6 tết chị tiết lên máy bay về quê ăn tết ..chị bảo chị nhớ rằm tháng giêng ở quê

Thư đi ..tin lại, chị hạnh bay ra bay vào mấy lần… tính chị quyết đoán trong gần 1 năm ấy chị đã bàn bạc với anh hùng..bố mẹ tôi, sau đó chị quyết định quay vào bán toàn bộ cổ phần ở nhà máy chế biến mủ cao su..chị chuyển toàn bộ mấy chục hecta đất cao su vào dự án công viên nghĩa trang vĩnh hằng..1 năm sau chị bán toàn bộ cổ phần trở ra bắc mua nhà gần nhà tôi và tham gia cổ phần của đại lý đại diện cho rất nhiều hãng buôn bán và sản xuất săm lốp ô tô đầu tư vào việt nam..chị bảo những mối quan hệ của chị quen biết từ trước đây khi tham gia thị trường bán buôn mủ cao su.. chị cũng tính toán lâu rồi vì buôn bán mủ cao su luôn bị ép giá

Chị bảo chắc động cơ lớn nhất cho những quyết định mạnh và nhanh như vây cũng tại tâm linh réo gọi nơi nào..chị bảo chị vẫn có cảm giác nhớ quê hương mỗi khi đêm vắng trở về…tâm hồn chị không thanh thản được

Ông fuda nhà thiết kế đại tài cho cái dự án khu vườn thí rất nhiệt tình nhưng khi tất cả đang trôi chảy ..việc cải tạo khu vườn đang diễn ra thì gia đình ông ấy gặp chuyện buồn..tai nạn xe ở quê làm cho 2 đứa con và người vợ hiền của ông mãi mãi ra đi..

Trở sang công trường ông như người mất hồn…công việc chả thiết gì.ông chỉ muốn về nhà anh hùng trú núp cho tâm hồn tĩnh lặng..mọi công việc giám sát ở cái tòa nhà nơi công trường lớn ấy tôi phải gồng gánh đảm nhiệm..ông chăm chút chỉnh sửa cái bản vẽ nhà thờ họ của chị hạnh thật tuyệt vời..nó phảng phất những nơi thờ tự của nhiều ngôi đình, chùa, miễu mạo của vùng đất sinh ra ông và hồn quê hương việt nam kết hợp lại ..chị hạnh thì bảo tôi..tiền thì cứ vô tư đi tiến..chị tin mày và anh ấy mà..làm sao cho đẹp là được, chị chả hiểu gì kiến trúc đâu…

Chị tiết thì ngày ngày nấu cơm cho ông ấy, chăm chút bàn thờ nhang khói cho bên nhà ông Tiện và….chắc lửa gần rơm…ông fu thì đang là kẻ phẫn trí vì đau buồn , chị tiết thì diụ dàng như nhu bàn tay người mẹ….chỉ mấy tháng sau ông fu chăm về khu vườn ấy hơn, tâm hồn bình quân trở lại..và tình yêu chớm nở…ông fuda bảo ..chắc tại số kiếp tao nó như vậy rồi mày ạ

Với tôi khu vườn vẫn là kỷ niệm…ngày khánh thành mấy công trình bên bờ ao nhà ông tiện là ngày cái nhung chuẩn bị ra trường…

Và tình yêu muộn nơi tâm hồn chị tiết đã đơm hoa kết trái khi chị tiết có thai gieo vào ông fu niềm vui làm cha…khu vườn lại ấm lên hồn quê khi có bàn tay chăm sóc..và chắc chắn các thế hệ tiếp theo sẽ nối tiếp làm cho khu vườn quê thêm tươi đẹp và tôi thì……..
 
Anh đã có lòng thì chúng em xin nhận …nhưng…..

Tiếng chị hạnh chậm rãi, nhỏ dần, xen lẫn những giọt nước mắt vẫn ngẹn ngào vì chị chưa qua cơn xúc động

Tôi đứng lặng nhìn. Trong lòng u uất vì dấu chân thời gian trồi lên sụp xuống và những iến cố xảy ra tại khu nhà này

Ông thịnh im lặng, sự im lặng nhẫn nhịn, cảm giác như người có lỗi đang đứng chịu hình phạt, tôi không biết ông đang nghĩ gì nhưng chuyện xảy ra hôm qua đâu phải do ông, vì ông mà nên cớ sự này

Chị hạnh hình như vẫn chưa qua cơn xúc động, không biết trong lòng chị đang hạnh phúc vì cuối cùng những giọt máu đào của gia tộc được ghi nhận và đoàn viên, hay chị đang nghĩ về những nỗi niềm khổ đau của cuộc đời bà tiết

Tiếng chị hạnh nhỏ nhẹ….

Nhưng…truyện này đột ngột quá, gia đình em chưa ai chuẩn bị cho tình huống này …xin anh hãy lui ra ngoài cho gia đình em bàn tính, khi nào xong em cho người ra mời anh vào

Ông cả thịnh lí nhí xin phép lui chân ra ngoài, tất cả những người ngồi trong căn nhà không ai nói gì. Khi ông cả thịnh ra tới ngang cây cột nhà , anh hùng hình như vẫn chưa nguôi cơn nộ khí, bản tính của anh va chạm, ngang tàng, anh bước nhanh theo ra sát ông cả thịnh, tiếng anh như gằn gằn…vô phước mời ông anh lui bước

Khi anh hùng bước vào …không gian căn nhà như đặc lại , không ai nói gì …

Tiếng bố tôi nhỏ nhẹ

Cô hạnh nên kêu cô tiết ra đây

Chị hạnh bước vào gian buồng , lát sau chi đi ra, chị bảo chị cháu đang xúc động ..thôi có gì cháu quyết định vây

Mẹ tôi bảo..câu truyện của gia đình cháu bao nhiêu năm nay cô biết, nhưng ở đời mỗi người có uẩn khúc riêng, thôi theo cô chuyện cũ cởi bỏ…chín bỏ làm mười….quyết định thế nào cũng là ý nguyện của chị em cháu…cô thấy họ bước chân qua đây mong muốn cũng chân tình, nhưng cái cách họ làm không khéo chút nào cháu ạ….

Tôi nghe mà cảm nhận sự tinh tế của người lớn tuổi …

Tiếng anh hùng…cô hạnh cho ý kiến đi….

Thôi …em quyết định thế này anh hùng, không phải vì tiền bạc hay quyền lực…chỉ là vì nghĩa, vì tình, cái nghĩa, cái tình của những người cùng huyết thống, các cụ ngày xưa chỉ dạy…dù có nóng giận cũng không chém Nhau đằng lưỡi …sự thể đã thế này…cô chú nhẫn nói giúp vợ chồng thằng nghĩa ở lại chiều về..anh hung kêu giúp em phông ,bàn , ấm chén nước nôi, rạp, trong vòng 1 giờ phải xong xuôi…tất cả những gì bên mình đón tiếp đều do bên nhà mình bày biện…bên nhà anh thịnh chỉ được bưng duy nhất một mâm lễ…và di ảnh của cha em đến để thắp nhang…làm lễ xong..tất cả sang nhà hàng bên phố huyện ăn cơm…bên đó chủ nhà hàng em quyen họ sắp mấy mâm cũng nhanh thôi anh hùng ạ..

Thôi được…tiếng anh hùng oang oang, alo qua điện thoại điện tới nơi thuê phông rạp đám cưới, những lúc như thế này mới thấy cái bản tính mạnh mẽ va chạm cuộc đời của ạnh phát huy tác dụng

Nhanh lên…mày có 1 giờ là phông bạt bàn ghế nghồi cho 50 người phải xong….nghe đây tiền bạc,, giá cả miễn hỏi..xong việc lấy bao nhiêu thì lấy….

Ghóc ao, bờ ao. Khu vườn nhà ông Tiện lại chứng kiến sự biến đổi..đây bước chân của người còn sống đang giải quyết nỗi niềm của những người đã chết, câu truyện của bốn mươi năm trước ..cuộc đời bà tiết sống nơi ghóc ao trở thành đề tài nóng hổi trong làng, văn hóa làng, dù ở góc đất nào ..chỉ sau một đêm nó râm ran lan tỏa….họ bảo rằng …mấy ai nghờ rằng gia đình nhà ấy hôm nay ầm ỹ như vây…người già họ bảo ..thôi đạo lý một giọt máu đào….dù có gì cũng hơn ao nước loãng…..

Tôi thẫn thờ…còn gì nữa ..ghóc ao này chắc gì đã đã im truyện day dứt trong lòng….vì thế hệ hôm qua, thế hệ hôm nay những con người gắn bó với mảnh đất quê hương, mảnh đất của tổ tiên để lại ..tất cả họ vẫn sống và mỗi cuọc đời là một câu truyện …mấy ai nắm chặt bàn tay từ sáng tới chiều

……………………………………………………………………….

Những ngày đông giá rét….khị cơn gió bắc đổ về….ao , bèo tĩnh lặng

Cơn gió bắc mang cái lạnh chợt qua đi, những ngày đông giá nắng hanh hanh buổi trưa le lói. Công trường vào những ngày nước rút phần thi công đã nên hình khối căn nhà, ông phu đa hồi này phải bám ngoài công trường nhiều…ít có thời gian trở về khu vườn thăm con . thằng bé bụ bẫm mang hai dòng máu trở thành tâm điểm của trái tim ông..có lúc ông bảo ..tao đã đi tới hơn 50 quốc gia nhưng VN….lại là nơi tao dừng chân lúc cuối đời

Tôi cười …im lặng….

Ông bảo, saomày không có chính kiến gì

Em còn có chính kiến ghì nữa…vì,….

Vì sao

Vì ghóc ao nhà em nó thiêng lắm, ai về đó ở…chả bước chân rời đi được nữa…

ờ….ờ..tao cũng thấy vậy, cứ mỗi khi mệt mỏi…bực tức chuyện gì ở công trường, tao về ghóc ao nhà vợ…hiiiii…ngồi bên bờ ao ấy một lát là thấy nhẹ cái đầu

mà tao thấy cũng lạ tiến ạ

ghì vậy anh…

ở bên ghóc đất nhà bên kia..có căn nhà nhỏ …có một ông già sống cô đơn lắm…

vâng đấy là nhà ông sú chí anh ạ

những ngày đông giá tôi được giao đốc thúc phần phố cảnh khu nhà…những lúc thời tiết quá lạnh tôi phải chạy xuống xí ngiệp thực vật kiểm tra mức độ tiếp cận mùa đông của mấy giống cỏ và đám dây leo..họ trồng đối chứng 3 vùng cỏ với mức độ tưới nước khác nhau, nhưng kì lạ không mảng thực vật nào chết ..giống dây leo vỉ ốc quanh miễu làng hình như có hơi thở của ngôi miễu mang về tận đây vẫn tốt tươi lá dậy,, dây leo xanh ngắt…tin tưởng thành công tôi lại chạy về làng

tĩnh lặng đến vô ngần khu vườn nơi ghóc bờ ao hình như nơi đây thoát ra khỏi mọi va đập của cuộc sống tấp nập thường ngày

tiếng trẻ con bi bô…tiếng cái nhung xì xào cùng chị tiết…tôi rời khỏi ngôi nhà bước qua nhà ông xú chí…

trên chiếc nệm dày, lớp ga trên mặt thâm xỉn như màu cháo lòng..mùi khai nồng nặc bốc lên …căn phòng ông nằm được đóng bằngnhững mảnh ván ép..gió lùa ẩm thẫm..

tôi hỏi..ông ơi…không thấy tiếng ông trả lời..

bước` vào lật tấm chăn phủ kín đầu …

tấm thân ông co ro vì lạnh…tiếng ông nhỏ lắm …e e như tiếng mèo

ai đấy…

cháu đâu ..cháu là thằng tiến đây,,,ông ốm à

ư…ừ…nhỏ dần như tiếng ai trong bãi tha ma đêm vắng

ông đã ăn gì chưa

anh khải đi đâu mà để ông nằm một mình thế này

ư ..ư…nó đi ra ngoài phố từ chiều hôm qua…

thế không ai nấu cho ông ăn à….

Im lặng

..tôi lùa tay xuống dưới..cả một mảng nệm..ông tiểu tiện ướt hết…chết rồi ông bị đói và cảm lạnh mất

Chạy nhanh về nhà..tôi gõ của phòng chị tiết

Chị tiết..nấu nhanh cho ông sú chí bát cháo, ông ấy đang ốm chị ạ, em chạy qua thay quần áo cho ông ấy đây…

Cái nhung nghe tôi nói vậy đặt thằng cu bống xuống nệm trong cái cũi..chay theo tôi ra cửa..

Tôi ngoảnh lại..cười cười..ai cho theo

Chả là mấy bữa nay con bé làm bộ,,,..giận tôi

Nhung vô phòng lấy cái chiếu, cái nệm nhỏ , cái chăn ra…ông ấy tiểu hết ra chăn đệm rùi

Tôi lấy nhanh bình thủy nước nóng…bước qua..lau rửa, thay đồ…chị tiết im lặng đút cho ông từng thìa cháo…cái nhung ngân ngân giọt nước mắt…

Tôi hỏi..bé khóc à

Vâng..em vô tâm quá về đây từ sáng hôm qua mà chả để ý gì..may nay có anh về…không thì ông ấy chết rét

Thôi bé về bên trông thằng cu bống đi…bế cho nhiều vào …sau này mau quen tay, biết đâu có thằng cu thì…hiiii

Con bévênh mặt liếc xéo….không mượn phải lo xa…

Chị tiết lạu mặt cho ông trùm khăn kin đầu…

Ba ngày sau ông xú chí ngồi dậy được, những ngày ông ốm, là những ngày góc bờ ao tĩnh lặng xới đảo cái goc khu vườn còn lại về phận, số một con người..tỷ tê tôi hỏi

Sao không thấy anh sang về thăm ông…

Ông không trả lời…chỉ thấy đáy mắt ông có giọt nước mắt , rấn rấn ướt nhẹ bờ mi…hình như ông khóc, nhưng nước mắt đã cạn vì nỗi niềm, nỗi niệm của người con trai buộc ông phải bán căn nhà để đươc ra phố thị…

Ông , giờ anh sang ở đâu..vẫn ở ngoài phố chứ..

Phố nào…nó bán luôn căn nhà chung cư rồi giờ về quê vợ ở dựng căn nhà nhỏ nơi góc đất bà thông gia cho…mang theo bàn thờ mẹ nó về bên ấy…khi lập cái bàn nhang để thờ mẹ nó…cái di ảnh bà nhà tôi được đưa lên…người nhà bà thông gia bảo, đất có thổ công sông có hà bá..sao lại mảng ảnh thờ bà thông gia về lập ở nơi này…tôi nghe kể lại mà lòng như xát muối….

Không biết mấy kiếp sau gia đình tôi mới ngóc đầu dậy được…………..

(Còn tiếp …)
 
Ông sú Chí

Vâng ông ấy là ông sú chí, cái tên nghe có vẻ giống như ông ấy là người Hoa sống gữa làng quê việt..những ngày ông ấy ốm vì bệnh tuổi già, những ngày mà tình thương của đồng loại, của xóm giềng đã bất kể không có máu mủ tình thâm nhưng khi hoạn nạn, nhũng lúc khó khan đã tìm đến nhau chăm sóc , muống cháo, thìa đường giúp ông ấy dần qua khỏi cảnh cô đơn lúc ốm đau gữa túp lều ghóc đất ngày đông giá lạnh

Những ngày ấy dù cách cái công trường đang thi công gần 50km nhưng sáng nào tôi và ông Fuda ra đi, chiều nào cũng trở về khu vườn, phần vì để hàng ngày ông Fu được vui vầy bên con và chị tiết phần tôi cũng có lý do riêng, biết rằng hàng ngày có chị tiết trông nom nhưng tôi là con trai việc đàn ông cũng giúp chị tiết phần nào, có những buổi tôi ngồi cả ngày bên ông, người già khi đã sắp gần đất xa trời, phần vì cảm nhận được sự thân quyen ông sú chí đã nói đã kể nhiều về những năm tháng cuộc đời và những đứa con của ông tuy gần mà xa trong cảm xúc

Người già nhìn nếp nhăn trên khuôn mặt, ánh nhìn và giọt nước mắt long lanh nơi đáy mắt nó như cái hố đong đấy duyên phận cuộc đời

Ông cứ hay nói mãi một câu.. cháu ơi người năm bẩy đấng của muôn loài , tôi hỏi ông ơi sao ông lại nói vậy

Thì cháu cứ coi đó thằng sang nhà ông bằng tuổi cô hạnh nhưng nó là con trai mà chả làm nên cơ đồ gì …

Không , chắc không phải vậy đâu , chắc anh ấy cũng có lý do riêng ông ạ

Chắp nhặt những ngôn từ ít ỏi..tôi dần hiểu ra những đoạn khúc cuộc đời

Ông sú chí đến cái ghóc ao này cũng là duyên phận, cái tên sú chí cũng là một phần gốc tích tổ tiên từ đời ông nội lưu lạc theo đường biển tới vùng đất Quảng N… đặt cho ông ,lấy vợ người việt thời bom rơi đạn lạc lên định cư ở vùng đất này đẻ được ba cô con gái , ông cầu mong đứa con trai sau này lập thờ tự, khi cậu con trai ra đời ông mừng lắm chọn mãi cho nó cái tên Sang..sang tức là sáng..sáng, sang sau này rạng danh dòng họ

Thằng bé sinh ra trời cho không được cao ráo hơn người, trời phú cho nó đôi chân hơi vòng kiềng, trán ngắn, cằm vuông môi dưới có thói quen hơi chìa ra, mắt láo liên, đôi lúc long lanh ánh lên như mắt lợn rừng thói quen hay nhất của anh ấy là kiểu người với anh ấy cái gì cũng nhất , luôn phản bác những ghì không giống mình, đôi tai nhỏ, hình như hơi lãng tai từ lúc bẩm sinh, âm thanh người đối diện lọt tới anh ấy lúc khoan, lúc nhặt, lúc bổng, lúc trầm vì có thể anh ấy nghe, hay không nge thì mọi người cũng chả biết nên hay gọi anh ấy là đồ điếc lửng

Từ nhỏ anh ấy đã có tính mạnh mẽ hơn người, nghĩa là mọi cuộc tranh luận với anh ấy không có phần thua, bất quá thì hòa..vì nói hay cãi nhau ai cũng mỏi mồm nên cho phần anh ấy thắng

Anh ấy có thói quen cái gì của anh ấy từ lời nói tới hành động đềurất siêu phàm, tính toán hơn người , từ trong nhà tới ngoài đường, nhưng hỡi ơi thế gian này tiền nhân đã dạy..mưu lược tại nhân- thành sự tại thiên nên đời người lại lắm tréo ngoe như vậy

Những ngày tôi và mọi người trở về bên ông sú chí, suốt thời gian dài tôi chỉ nhìn thấy anh ấy về thăm ông sú chí hai lần, cái sự thăm như sự bắt buộc sự đã rồi nó thoang thoảng, nhàn nhạt pha lẫn sự bất cần, sự phó mặc, đâu đó loáng thoáng sự bối rối trong lòng khi nhìn thấy ông bố sinh ra mình ốm đau không nơi nương tựa, căn nhà tuếnh toàng trước gió mưa, lạnh lẽo của ngày đông khi căn nhà ghỗ vững chắc cả đời người thế hệ trước chắt chiu gầy dựng đã bị bán đi chỉ vì cái hư vô nơi phố thị

Tôi nhìn anh ấy không biết cảm thương hay bất lực..khi bóng anh ây khuất nẻo nơi ghóc vườn trở về bên nhà ông bố vợ , ngoái đầu nhìn lại bóng cha ngồi ở bên bậu cửa trông theo

Lặng lẽ tôi đỡ ông ây vào gường

Ông ..hôm nay ông thấy trong người thế nào

Tôi đỡ nhiều rồi cháu ạ

Chiều tối nay anh khải lại về ông ạ

ừ, cũng mấy hôm nay nó về ngủ cùng tôi cũng ấm lòng

lát cháu về bưng cơm sang cho ông ăn, ông đói bụng chưa

chưa đâu cháu, mấy hôm nay cô tiết để nhiều bánh trái hoa quả trên bàn ghọt sẵn rồi lâu lâu ông ăn miếng, người già có ăn được nhiều đâu cháu

vâng, tại cháu cứ lo lo vì ông ở một mình trái gió, dở trời đôi khi quên cả ăn lại sảy ra như hôm trước thì khổ

không cháu ạ, mọi người quan tâm tới ông thế này ông cũng ấm lòng lắm rồi

ông ơi, ông có giận anh sang nữa không

không cháu ạ, người già giận thì nuốt vào trong, người già có than, có đau thì chỉ nuốt vào lòng

nhưng cháu thấy anh sang cũng có nhiều điểm tốt mà ông

càng nghĩ ông chỉ thấy buồn thôi, mấy hôm trước ông thông gia có sang thăm, nhìn ông ấy, nghe ông ấy nói tôi chỉ thấy thêm não lòng…

sao vây ông, ông còn mấy chị con gái nữa mà

cháu thấy đấy một đưa vợ thằng khải thì bận bịu con cái với cái sạp trái cây buôn bán nhỏ ngoài phố, một đứa thì lấy chồng xa, cái con bé ở gần thì cũng chả chông gì được ngày xưa cũng là công nhân xí nghiệp về nghỉ hưu chả biết trời xui đất khiến thế nào mấy năm nay nó kiêm thêm cái nghề đồng bóng bói toán, lên cô đồng, thầy cốt, cũng lễ bắt ma bắt tà..mê tín dị đoan .. toàn làm cái việc lừa người ta trong lúc hoạn nạn, bắt ma tà đâu chả thấy trong nhà nó cũng đầy hoạn nạn con cái thì bị bệnh tật, tai nạn cùng mình. Tôi bảo nó con thôi đi đừng làm những cái việc như thế

thằng sang thì con vợ nó hiền, thằng chồng nói gì con vợ cũng nghe, khi chúng nó kéo nhau về nhà ông thông gia ở .. ruộng nương nhà ông thông gia làm sổ đỏ chuyển sang tên cho vợ chồng nó hết con em gái vợ thằng sang bị đánh bật ra đường, một nách hai đứa con tự thân bươn trải nuôi hai đưa con..hồi nãy nó sang ngồi ở đây tôi có bảo ..con ạ, làm thằng đàn ông đi ở rể đừng có quá tham, sân, si..hãy mở lòng mà sống với đời cái đánh mất lớn nhất là lòng tự hào của mỗi gia đình nơi mình sinh ra lớn lên, đời thằng đàn ông phải cố mà vươn dậy theo thời cuộc không làm rạng danh được tổ tiên dòng họ thì thôi, cũng đừng vì lòng tham mà bôi đen đi tất cả những gì cha ông để lại

tôi lặng lẽ nhìn ông hình như sau khuôn mặt nhăn nheo kia của thế hệ những người già vẫn toát lên, ánh lên những khoảng sáng của đạo lý, của truyền thống, của văn hóa làng, xã ngàn năm nay truyền dạy . nó như mạch nguồn chảy mãi không ngừng từ đời trước tới đời sau,,không hào nhoáng, chẳng phô trương nhưng đầy sự tinh thông của thế giới nho học ngày xưa dạy dỗ

ông bảo tôi biết nó ngày nay như vây ngày xưa tôi chả trông mong đẻ được thằng con trai làm gì ..làm trai phải cho đáng nên trai, nhưng khi giặc giã làng xóm lâm nguy, gia đình biến động nó` phải là thằng thể hiện,,nhưng cháu biết không cái đận chống tàu năm bảy chin…nó ở cái tiền duyên mặt trận khi mọi người phải ra sức chống trả quân thù xâm lấn . vây mà nửa đêm nó ôm luôn khẩu súng trốn về chui vào buồng cả tháng trời,, khi giặc giã đã lui nó lại trở về đơn vị

ông ơi . những gì ông nói là thật hả

cháu..ông sắp gần đất xa trời, không người cha nào vạch áo con mình cho người ta đánh , nó là con tôi sao tôi không bao bọc..nhưng những gì ông nói với cháu cũng chỉ là lời tâm sự của tuổi già, biết đâu cháu ngẫm được mà sử sự với đời cháu ạ

sau cái buổi tôi ngồi nói truyện với ông sú chí, những gì ông nói làm tôi mất ngủ chiều hôm sau chị hãnh trở về khu vườn, tôi thủng thẳng kể chị nghe..một người buôn đông bán tây như chị mà cũng buông tiếng thở dài, chị bảo. chị em mình vẫn còn may để trở về..trở về vẫn còn tất cả…

tiến này em có biết ông chủ mới mua mảnh đất của nhà ông sú chí không

có ..hôm trước ông ấy về đây thăm mảnh đất có ngồi với em và cho em số điện thoại , em thấy ông ấy nói chuyện cư xử cũng chân tình, chị có chuyện gì à

hay là em hỏi ông ấy có bán lại mảnh đất đó không, nếu chị em mình mua được , sẽ cất lại cho ông sú chí cái nhà nhỏ cho chắc chắn để ông ấy ở tới cuối đời cho thanh thản

nhưng nhân gian thật lắm chuyện buồn…sau cái buổi nói chuyện với chị hạnh..nữa tháng sau ông sú chí lại ốm nặng..tuổi già như cái cây hết nhựa ông lịm đi .khi cái sổ đỏ hoàn thành về tay chị hạnh..từ lồng ngực ông chỉ còn tiếng thở nặng nề.. chắc ông không nge được lời chị hạnh nói mảnh đất của ông đã mất đi nay đã trở về

đám tang ông gữa ngày mưa xuân lất phất, cây mít già bị bom phạt sau nhà lại lủng lẵng trổ lộc đâm chồi…mảnh đất nơi ghóc ao, ghóc ao nhà ông tiện đã ra đi hết một thế hệ …một thế hệ vất vả vì đạn bom và một thời hòa bình

( Còn nữa ...)
 
Quê, ngàn xưa vẫn thế

Làng, ngàn xưa vẫn thế

Hình như những thứ thuộc về phong tục không có nhiều thay đổi, tang chế vẫn là điệp khúc buồn cho những thân phận , những kiếp người sinh ra, lớn lên rồi mất đi ở mảnh đất này

Đám tang ông sú chí là người cuối cùng thuộc thế hệ ông Tiện, bà Tiết sống cùng cái ghóc ao, mảnh vườn đã chứng kiến đàn con, đàn cháu nối tiếp đi về đội nắng, dầm mưa, hít thở quanh ghóc bờ ao..nhưng trước khi nhắm mắt xuôi tay chưa ai hiểu phút cuối cùng của cuộc đời những con người ấy họ đã ngĩ gì , nhưng hình như họ đã để lại cơ hội cho những người đang bước tiếp

Tùng..tùng…tùng…trống đám ma, nhịp trống dài, trầm buồn….không biết ai đó đã từng để ý, cũng cái trống ấy khi đánh lên ở hội vật đầu xuân thì nó dồn dập thúc dục bước chân, ở đây, trong cái đêm lạnh se se, tê tê gò má thì nó thật buồn

Nhạc đám , lay lắt déo gọi, trời khuya điểm vài hạt mưa lất phất. tuy không phải anh em họ mạc nhưng tất cả những người đã sống bên cạnh khu vườn ông tiện đều đã trở về

Chị hạnh đã thuê dựng cho ông sú chí căn nhà khung sắt lợp tôn trên đúng nền ngôi nhà ngày xưa ông ấy ở , nên phần làm lễ tang cũng phần nào tươm tất theo ước nguyện của ông

Phần bố mẹ tôi chiều về cúng xong do có việc đã trở ra ngoài phố vợ chồng anh hùng thì đóng đô bên căn nhà cổ, vợ chồng chị tiết thì chiếm một phòng đầu, mẹ con chị hạnh và cái yến chiếm căn phòng gữa, cái nhung do có sở thích đêm vắng vẫn hay tranh thủ tô, thiết kế mẫu các bức tranh chiếm cứ một phòng ..tôi hết phòng ôm cái chăn bông về căn buồng ngày xưa của căn nhà cũ có cái cửa sổ mở ra khu vườn xanh mướt

Đêm về khuya thật tĩnh lặng, mưa lất phất rơi chỉ còn ánh sáng từ những bóng đèn bên bên vườn , sân nhà ông sú chí hắt qua le lói . tiếng nhạc nhà đám đã dừng, giờ chỉ còn tiếng tụng kinh niệm phật phát ra từ cái máy đọc kinh lúc bổng , lúc trầm như du linh hồn của ngườ đã khuất nhịp nhịp đôi chânchuẩn bị bay về cõi phật

Mệt. một ngày nhà đám , mỗi người một việc nhưng ai cũng mệt, tôi chuẩn bị buông mùng, ngả lưng vào tấm chăn bông thật dầy, nhắm mắt,đâu đây tiễng muỗi vo ve

Chập chờn tôi thiếp đi ..tâm hồn như thả vào cõi mơ cõi thực tôi như thấy chị liên đang mỉm cười trên cổ mang vòng hoa hồng trắng, xung quanh hoa hồng, hoa thị vẫn rơi đầy, nụ cười hàm răng trắng mịn,khuôn ngực vun đầy trong cái áo trắng tinh khôi, chị dắt tay tôi vượt qua bờ ao trong đêm vắng tối thẫm của khu vườn. dừng lại đứng bên gốc vối trống ngực thập thùm bàn tay vân vê tà áo

Cạch..cạch….

Có tiếng gõ nhẹ bên ngoài cửa sổ, giống như tiếng gõ năm nào trong cái đêm chị liên đã gõ , cánh cửa gỗ ngày xưa tiếng chị liên dào dạt, cánh cửa nhôm hôm nay chỉ thoảng lên vọng nhẹ âm thanh nhưng lại tĩnh lặng gữa trời đêm

Chập chờn giấc ngủ , như thức, như tỉnh gữa trời khuya

Ánh sáng căn phòng như mờ , như ảo

Cạch .cạch..chú tiến ơi

Như có tiếng ai gọi

Tôi dũi mắt nhìn đồng hồ đã gần 1 giờ khuya

Ngồi dậy..tôi mơ màng

Ai đấy

Chú,..à

Tôi mở nhẹ cửa ra

Cái nhung trùm khăn kín đầu đứng bên ngoài cửa sổ hình như bị lạnh trên tay vẫn ôm theo cái chăn và cái gối đầu

ủa..sao nhung lại đứng ở đây

lại còn hỏi à

tôi …ngại ngùng..hình như câu hỏi ngu si phát ra từ cái đầu chưa tỉnh

khuôn mặ con bé cúi gằm giống như đứa trẻ con phụng phịu, ra vẻ bất cần

tôi bước ra ngoài, mũi chân con bé vẫn di di trên cỏ

sao bé đứng ở đây

nâng nhẹ cằm bé lên..đáy mắt long lanh giống như sắp trào ra giọt nước

nhung sợ lắm, nge nhạc đám ma nãy giờ em không dám ngủ, mọi người bên kia ngủ hết rồi

thế giờ …

nhung lạnh lắm, con bé nói xong khuôn mặt vẫn cúi gằm

tôi dắt tay con bé vô nhà, lấy cái chăn choàng lên người , bàn tay tôi chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt

chết .nãy giờ nhung đứng ngoài trời lâu chưa

lâu..lâu lắm cả tiếng rồi

đổ gói ca cao vào ly ..tôi đổ nước nóng, khuấy đều tôi đưa con bé suýt xoa uống từng ngụm..mùi ca cao thoang thoảng phảng phất hương vị hoa hồng..hơi nóng làm gò má con bé ửng lên, khóe môi long lanh, ươn ướt .. chút lông măng chạy theo cánh tay con bé long lanh ánh lên gữa trời đêm xuân giá lạnh

tôi tủm tỉm cười

cười gì..con bé vẫn cúi đầu

bé ấm lại chưa..

không biết

tôi lặng lẽ bước ra sân, bước chân lội nhanh qua khu nhà nơi chị hạnh nngủ, chỉ có ánh đèn ngoài hàng hiên mờ nhạt. nhìn ra mặt ao phặng lặng cả khu vườn vẫn thanh tịnh đến vô ngần. lắc nhẹ ổ khóa nơi căn phòng , vậy là trước khi bước quacon bé đã bấm chốt trong và cầm theo chìa kóa

tôi bước vô phòng con bé vẫn ngồi ở góc gường gò má tựa vào cánh tay trên bàn nửa khuôn mặt ngiêng ngiêng , chẳng khác khuôn mặt chị liên

bần thần tôi buông mùng..

bâng khuâng tự như đứa trẻ ngái ngủ..con bé lơ mơ ngả mình nửa trong cái gường đôi ấm sực

căn phòng chỉ còn ánh điện, mờ nhạt..cùng tâm hồn mụ mị như cõi thực , cõi mơ

tôi dụi mắt, ngả mình nhìn hai tấm chăn xuôi xuôi, cái khe dọc ở gữa có chỗ mép chăn như quyện vào nhau, hơi thở con bé như đều , như chìm vào giấc ngủ

hơn ba mươi tuổi đời , trái tim vẫn đang cuộn chảy, dòng máu của lũ đàn ông nằm bên con gái, cố nhắm mắt ru mình vào giấc ngủ ..nhưng đâu đó từ dưới bắp chân, từ trong huyết quản..dòng máu vẫn đang tuôn chảy phập phừng

tiếng con bé cọ bàn chân vào nhau làm cái chăn xô lệch, lờ mờ

tôi ngập ngừng..xoa tay lên trán như cố kêu lý trí thoát khỏi cơn mê

nhưng vẫn bật ra tiếng ..nhung chưa ngủ à

sắp…

em còn lạnh không

còn..

tôi luồn nhẹ cánh tay trái , men theo bờ gối , ngón tay chạm nhẹ vài sợi tóc buông xòa trên gối, kéo nhẹ ..mân mê..mùi tóc thơm thơm..cảm giác như cõi mơ, cõi thực

gối đầu lên cánh tay anh nha

im lặng

tôi luồn nhẹ cánh tay sang

chạm vào vùng cổ mịn màng..cứ thế, từng chút một, cánh tay như mũi kim luồn nhẹ..hơi nâng..hình như kèm theo hơi thở , con bé nâng nhẹ cổ lên

vịn bàn tay lên ..ngón tay con bé chạm vào bạn tay tôi như muốn chặn

nhung..

im lặng..

bàn tay lại vươn sang từng chút một

ngửa lên..co lại..bàn tay cái nhung úp lên..nắm nhẹ…im lặng..trào lên đâu đó cái đêm chị liên cùng tôi đốt cỏ ngút ngàn

tôi xuay nhẹ người

vòng tay chạm nhẹ bờ vai

xa xa khuôn mặt cái nhung vẫn úp ngiêng trên gối

nhung..

da….

Anh yêu…

Yêu ai…cô hay nhung

Anh yêu tất cả…

Cánh tay tôi vịn nhẹ

Nửa người con bé nghiêng dần………

( Còn nữa ...)
 

Best-seller

DÂN QUÂN
9
0
Truyện hay quá cách viết của tác giả cũng lạ bồng bềnh lãng đãng phiêu diêu
 

Bình luận mới