• XCHECKERVIET.MY là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 23 95.8%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 22 91.7%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 23 95.8%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    24
Về phòng, tôi đóng cửa rồi vào trong nhà tắm xả nước ra nằm ngâm mình cho thoải mái. Hồi chiều cũng ăn khá nhiều hải sản, lại uống thêm tí bia, bây giờ cũng thấy hơi thèm thèm cái gì đấy, mùi sữa tắm lạ lạ càng làm cho tôi thêm rạo rực. Bỗng nhiên lại nghĩ về chị Nhàn, thằng bé lại ngóc đầu lên.


Chị Nhàn nói một cách thẳng thắn thì không xinh, gương mặt chị vẫn mang nét gì đấy quê quê và không tự tin, có lẽ từ bé cuộc sống gia đình khó khăn đã tạo lên tính cách của chị. Gương mặt chị rất hiền, đầy vẻ cam chịu, nếu ai không biết về hoàn cảnh của chị thì sẽ nghĩ chị đang có một ông chồng thuộc dạng vũ phu và gia trưởng. Mặt chị lúc nào cũng thế, trừ lúc cười.


Điểm kéo lại ở chị là cơ thể khá phốp pháp, ngực to, mông mẩy một cách tự nhiên , nhìn cũng thích mắt lắm. Lúc chiều chụp được mấy cái ảnh cận cảnh ngực chị, nhìn có hứng phết…

Tôi thấy nứng cặc quá, lấy cái điện thoại lôi ảnh chị ra, toàn nhằm cái nào rõ ngực với rõ mông chị tôi lôi ra zoom to lên, vừa ngắm vừa mân mê thằng nhỏ, xong là tưởng tượng đủ thứ, ước gì bây giờ có chị ở đây, tôi sẽ úp mặt vào cặp vú kia mà bú mút, cho chị rên ầm ĩ lên, sau đó sẽ chọc cu vào lồn chị, doggy chị từ phía sau, chị sẽ ngất lên vì sướng…càng nghĩ càng nứng tợn…

-“ cộc…cộc”..T ơi

Tiếng chị Nhàn gọi, tôi giật bắn cả mình, đang nghĩ đến chị thì chị sang, thiêng thế.

- T à….có trong đấy không?

- Em đang tắm, đợi em một tí- Tôi nói vọng ra – Hay chị cứ vào trong này đi em không khóa cửa đâu.

Chắc ở bên kia buồn quá nên chị sang phòng tôi chơi nói chuyện, đang định thủ dâm thì bà này sang, cụt hết cả hứng….Tôi lau người rồi mặc quần dài cởi trần vừa đi ra vừa lau đầu

- Em cởi trần đấy nhá, không mang áo theo – tôi giải thích

- Ừ…

Lúc tôi ngoảnh lên nhìn chị thì chị đã thay bộ quần áo mặc ở nhà, tôi ngạc nhiên :

- Ô, chị mang quần áo đi à?

- Đi đâu chị cũng phải chuẩn bị như vậy hết à…

- Em chủ quan, chẳng mang gì đây này…

Tôi ngắm chị kỹ hơn chút trong bộ trang phục mới, bắp chân khá là trắng, hơi to một chút, kiểu này thì đùi cũng sẽ trắng lắm đây, bụng có chút mỡ, nhưng không sao, nếu được bóp sẽ càng êm tay. Ngực thì…đẹp, cái khe sâu hoắm giữa hai quả vú trắng lấp ló dưới cổ áo khoét sâu…Nhìn vào đấy, chim lại cứng mẹ lên rồi, đúng là của lạ có khác.

- Ảnh đâu ? Mang ra cho chị xem đi

- À, em để quên trong nhà tắm, để em vào lấy…

Chị ngồi ở mép giường xem ảnh trong điện thoại tôi chụp, thỉnh thoảng lại cười hoặc thốt lên “ cái này đẹp này T…cái này cũng đẹp”

- chị thích cái nào , mai về em rửa cho…

- Thích nhiều lắm

- Chị chọn đi, có cần em chọn cùng không?

- Ừ, em chọn cho chị đi…

Chị cầm máy, lật từng cái ảnh từ đầu, tôi cởi trần, quỳ trên giường ngay sau chị, gần như ngực tôi áp vào vai chị thì tôi mới nhòm vào ảnh được.

- Chị thích cái nào bảo em để em đánh dấu nhé, tí nữa chị em mình lọc lại..

- Ừ….

Chị cũng coi tôi như đứa em trai thôi, nên khi tôi trần trùng trục càng ngày càng sát vào lưng chị, nhiều khi mặt tôi kề ngay má chị, tôi ngửi rõ mùi cơ thể chị trước mũi, chị cũng chẳng để ý, vẫn mải chọn ảnh…

Được lúc tôi mỏi hết cả chân, đỏ hai đầu gối vì quỳ, tôi kêu :

- Giời ơi, mỏi chân quá, phục vụ chị đỏ hết cả hai đầu gối rồi này

- Gớm…có đứng một lúc mà đã kêu mỏi chân…

- Thôi em ngồi tựa vào tường cho đỡ mỏi, chị lên đây ngồi đi, thích chọn đến bao giờ cũng được – Tôi gạ

Vừa nói tôi vừa nhảy tót vào trong ngồi dựa vào tường, chị cũng chẳng ý kiến gì leo lên ngồi cạnh.

- Được bao nhiêu cái rồi em?

- Cỡ 30 cái

- Em chụp nhiều không?

- Tầm 200 cái đấy chị ạ, chọn khoảng 10…15 cái để rửa thôi

- Ừ…chọn cùng chị đi…

Chị thì mải chọn ảnh, tôi thì không tập trung lắm vì còn mải liếc vú chị, cứ tơ hơ thế kia làm sao mà chịu được, may mà có điều hòa nên cái nóng hầm hập trong người tôi nó cũng được giảm bớt đi, cái tội ăn nhiều hải sản…

Tập trung cho nghệ thuật quên cả khoảng cách, tôi và chị càng lúc càng sát vào nhau, mùi cơ thể chị rất đặc biệt quện với mùi sữa tắm nữa, ngất ngây…Bỗng chị mở đến một bức ảnh tôi chụp nguyên phần ngực chị :

- Này..ảnh này xóa ngay

- Sao phải xóa, đẹp mà..nghệ thuật – tôi cãi

- Không, xóa ngay đi, ai nhìn thấy thì chết lại nghĩ linh tinh

Chị loay hoay tìm nút xóa, nhưng tôi giằng lấy không cho, hai chị em giằng co nhau, tôi giật được điện thoại trong tay chị xông ôm chặt nằm úp xuống chăn, chị cũng khỏe phết định lật ngửa tôi ra nhưng tôi càng bám chặt xuống, chị liền luồn tay xuống dưới thọc vào trong, chạm vào cơ thể tôi làm tôi nhột quá không chịu được kêu lên :

- Không chơi kiểu này đâu, buồn quá, ha ha…

Tóm được điểm yếu của tôi chị càng lấn tới :

- Á à, biết điểm yếu rồi nhá, cho chết..cho chết

Vừa nói chị vừa cù khắp người tôi làm tôi buồn không chịu nổi. cười khanh khách, “ em không đùa đâu..”

- thua chưa…đưa đây….

- thua…em thua…..

Tôi giả vờ đưa cái điện thoại lên cao cho chị với tay ra lấy, thừa lúc chị sơ ý tôi quay ngoắt người lại, vùng dậy và xô chị ngửa ra giường. Động tác nhanh, mạnh làm chị bất ngờ không kịp trở tay, nhưng trong tư thế nằm ngửa tơ hơ chị ngại quá, chị liền nằm úp người xuống khi thấy tôi vùng lên sắp đè lên người chị. Mọi thứ diễn ra rất nhanh và mọi chuyện thay đổi chiều hướng, tôi lúc này đã ngồi đè lên mông chị, tôi cúi xuống dùng một tay giữ chặt hai tay chị phía trên đầu, giữ chặt như trói, tay kia tôi cù vào mạng sườn:

- Á…buồn quá..chị không chịu được đâu T ơi…

- Thích cù em nữa không…chị cũng có máu buồn đấy nhé

- chị thua…chị thua, há há….đừng cù chị buồn nữa, chị chết đấy.


Trêu nhau kiểu này nứng vãi đái, tôi ngồi lên mông chị mềm, êm ru, lại sờ tay vào eo chị có ít mỡ nữa, kích thích thằng nhỏ cứng đơ trong quần, chả lẽ lại cúi xuống liếm cho phát vào cái cổ trắng sau vành tai, tôi cúi xuống sát sau gáy chị :

- Nào…lần sau có dám cù em nữa không ?

- không….chị không dám…


Lúc tôi đè xuống hình như con cu cộm lên trong quần nó áp vào mông đít chị, chị cảm nhận được điều đó hay sao ý, mặt chị đỏ ửng cả lên, hơi thở gấp và chị hình như đờ người ra một lúc.

Tôi thả tay chị ra và không ngồi lên chị nữa, chị lật người lồm cồm bò dậy, trước mặt tôi là cặp vú chị đập ngay vào mắt làm cho tôi xốn xang hết cả người.

- Khiếp, sao em khỏe thế ? Làm chị đau rồi đấy

- Đau ở đâu?

- Ở tay đây này, đỏ hết cả tay, mà hình như bị lệc vai rồi ….chị nói và chỉ lên vùng vai, nhắn nhó. Tôi cầm lấy tay chị định đưa lên xem đỏ điếc thế nào, chị kêu :

- Á…đau – rồi sờ lên vai.

Quả này sái tay thật rồi, nhìn bộ ngực vạm vỡ và bắp tay rắn chắc của tôi thế kia cơ mà. Tôi nói giọng đầy hối lỗi :

- Em xin lỗi, để em bóp vai cho chị một phát là khỏi ngay…

(Tôi biết một bài bóp vai rất hiệu quả mà, có mấy em được tôi bóp rồi, sau đó toàn quay ra bóp…chim tôi…he he….)

- Chị không tin em biết làm à?

Vừa nói tôi vừa sấn tới đứng sau chị và bắt đầu đặt tay lên vai bóp nhè nhẹ, chị cũng chẳng phản ứng gì cứ ngồi im.

Tôi thì có học xoa bóp bấm huyệt éo bao giờ đâu, chỉ bóp vú là nhanh thôi, nhưng lúc nào tôi cũng chém gió là được học qua lớp tập huấn xoa bóp bấm huyệt của một giáo sư chuyên về y học cổ truyền nổi tiếng. Em nào cũng tin trừ mấy em massage, vì tôi học lỏm của mấy ẻm mà.


Tôi xoa thật nhẹ nhàng, bóp cũng thật nhẹ trên vai chị, rồi lên phía gáy, miết sâu một chút xuống lưng.

- Thế nào chị ?

- Ừ, cũng được đấy…


Quay ra tôi bóp vào bắp tay chị, từ trên xuống dưới, từ bắp tay xuống cổ tay, xong lại còn nâng tay chị lên cao nữa chứ, vừa làm tôi vừa hỏi chị hệt như mấy em trong quán massage hay hỏi :

- Em làm thế đã được chưa? Có mạnh quá không? Có gì chị bảo em nha

- Thế được rồi em ạ, mạnh quá chị sợ đau lắm.


Hai tay tôi xoa bóp lên vùng vai gáy chị đến mức hơi đỏ cả lên, cái chỗ đấy mềm mềm, trắng trắng, lại lưa thưa vài lọn tóc chị nữa, nhìn hấp dẫn lắm.

- Ừ, đúng rồi, bóp thế thoải mái lắm em…

- Vâng, em đã bảo rồi mà, em học mất mấy tháng đấy

- Thật ư?

- Không thật thì phét à? Chị có thấy thoải mái hẳn không?

- Có…chị thích lắm

- Đây chỉ là một bài thôi nhớ, em còn được dậy tổng cộng 7 bài, nếu thực hiện đủ thì sẽ cực kỳ hiệu quả, tốt cho sức khỏe và sắc đẹp cực kỳ luôn

- Tận 7 bài? Tốt cho sắc đẹp nữa hả?

- Vâng , thầy bảo thế mà, y học người ta nghiên cứu hàng nghìn năm ý chứ…

- Thế đã làm cho ai chưa?

- Làm cho mấy người rồi, ví dụ như ông Tuyên, được em làm cho một lần đợt đi công tác, sau suốt ngày “ T ơi, đấm bóp cho anh mấy bài hôm trước với, về khỏe người lắm”, anh khao chú mấy bữa ăn sáng…hihi…

- chứng tỏ em cũng tài ghê đấy nhỉ?

- Vâng, để em biểu diễn vài đường cho chị xem nhé, hay là thích 7 bài luôn

- Xem thế nào đã…

- Sao phải xem, nhiều người muốn em làm cho em còn chẳng làm kia kìa, mai chị đãi em bữa ăn sáng đê, em làm cho đủ luôn một lần cho mà biết…

- hihi, được….


Tôi bảo chị nằm sấp xuống giường, chị ngại và ngạc nhiên, hỏi lại :

- Phải nằm xuống à?

- Chị trả biết gì, cứ ngồi thế sao em làm được, bóp vai chỉ là 1 nửa bài thôi, bà ạ

- Hi, hi….

- Mà thôi, chị nằm ngửa lên đi, em làm bài “ thượng đỉnh” trước cho chị

- Thượng đỉnh là bài gì ?

- À, bóp vùng đầu ý mà, gọi là thượng đỉnh

Mấy cái từ ngữ chuyên môn này tôi cũng bịa hết đấy, nghe cứ như giầy Thượng đình.

Chị nằm ngửa đầu lên gối, mắt lim dim, tôi ngồi phía trên bóp đầu, bóp trán, thái dương các kiểu, xoa xoa ấn ấn như thật ý, chị có vẻ nể lắm, chắc đang nghĩ thằng em này làm chuyên nghiệp thật, có học có khác.

Được lúc tôi lại hỏi

- Chị có thấy thoải mái không?

- Có

- Chị cứ thả lỏng toàn thân cho thật thoải mái nhá, tốt nhất là không nghĩ gì cả…


Chị làm như tôi nói thật, cơ thể chị thả lỏng hoàn toàn cho tôi thao tác, bóp đầu bóp trán chị được một lúc, tôi bảo chị nằm sấp xuống, chị cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Tôi xoa một vòng bàn tay lên lưng chị mịn màng, đôi lúc có vướng cái áo lót bên trong một chút nhưng không sao. Chị mặc quần áo ở nhà nên chất liệu rất mịn, mát, không bị cứng.

Trên phần lưng chị tôi hết xoa lại chặt, miết, rồi băm các kiểu cho chị nóng hết cả người lên, bàn tay tôi thỉnh thoảng đưa xuống vùng thắt lưng đoạn sát cái mông đít chị đang căng mẩy, tôi khẽ luồn tay xoa vào cái vùng da thịt hơi hở ra, ban đầu chị có vẻ khó chịu vì buồn buồn, nhưng chắc tôi dặn chị phải thả lỏng..nên chị cứ nằm im cảm nhận…

Tôi khẽ vén áo chị lên một tí cho hở lưng ra, rồi miết tay vào đấy, chị lại dùng tay kéo áo xuống..tôi lại kéo lên…

- Chị ơi…

- Gì ? – Hơi thở chi bắt đầu nặng nhọc

- Em vén áo chị lên cao một chút được không?

- Thôi…cứ để vậy không được à?

- Để thế cũng được, nhưng khó làm lắm, không mang lại hiệu quả vì các lỗ chân lông không được thoát khí ra hết…

- Thôi, ai lại làm thế…

- Chị ngại à? Bây giờ chị cứ coi em như một nhân viên y tế chăm sóc sức khỏe cho chị, chị đừng ngại, đầy người đi đẻ còn được bác sĩ nam đỡ để kia kìa

- Eo ôi, ngại chết

- Chị ngại gì? Em cũng như là em trai chị thôi mà…

- …Nhưng…ai nhìn thấy thì sao?

- làm gì có ai nhìn thấy, em không nói thì ai biết…chỉ em với chị biết thôi…để em ra chốt cửa cái là xong.

Tôi nhảy xuống phi ra chốt cửa tắt điện, chỉ để cái đèn mờ mờ ảo ảo, chim trong quần dựng đứng từ bao giờ, may quá chị nằm sấp không nhìn thấy. Tôi leo lên giường ngồi cạnh chị trong khi chị vẫn nằm im.

- Được chưa chị ? – Tôi hỏi nhỏ

- Em chốt cửa chưa?

- Rồi

Chị nói nhỏ xíu, lí nhí trong mồm :

- Ừ…

Tôi nhẹ nhàng kéo cái áo ngoài của chị lên qua khỏi đầu, chị hơi xấu hổ một chút, tôi bắt đầu đấm nhè nhẹ lên khắp vùng lưng trắng ngần rõ cả lông tơ, xong rồi tôi bắt đàu xoa, mười đầu ngón tay của tôi đi đến đâu chị rởn gai ốc đến đấy, chị bắt đầu thấy thoải mái, nhưng tôi chưa thoải mái vì vẫn vướng cái áo lót trên lưng chị. Tôi khẽ tháo khuy nó ra thật nhẹ để cho chị không biết, chỉ thấy chị thở dốc, tim tôi cũng đập thình thịch vì hồi hộp…

Trước mặt tôi bây giờ là cái lưng hoàn toàn trắng ngần của chị, không còn gì vướng bận trên đấy nữa, tôi lại bắt đầu xoa đều, cảm giác đụng chạm xác thịt khiến cho bàn tay tôi hơi tê đi, có lẽ chị cũng cảm nhận được điều đấy, hơi thở chị không còn được đều đặn như trước mà gấp gáp, dồn dập hơn.

Tôi vuốt năm đầu ngón tay dọc theo sống lưng chị rồi chơi kiểu kiến bò khắp lưng, chị gồng người lên vì buồn quá, cái áo lót tuột ra làm thấp thoáng bầu ngực đầy đặn lấp ló bên dưới.

- Ôi…em làm thế chị buồn lắm

- Em…xin lỗi không nhớ chị có máu buồn, chị nằm im em làm kiểu khác vậy.

Tôi lại chuyển sang tiết mục vo viên, cứ lấn dần từ lưng lên gáy, sang hai bên bắp tay lại xuống eo, tôi xoa cả xuống phần da thịt dưới nách chị, gần sát đến vú, nhưng chị đang nằm sấp nên không thò tay vào được.

- Phần đầu, tay với lưng xong rồi, được 3 bài chị ạ, chị có thấy thoải mái không?

Chẳng thấy chị trả lời, hay lại ngủ rồi? Kệ, tôi lùi dần xuống dưới và nói nhỏ :

- bài 4, em làm phần chân cho chị nha

Massage chân cho chị, tôi cũng bắt chước mấy ẻm xoa xoa bóp bóp lòng bàn chân, ngón chân hai bên, nhưng chủ yếu tôi xoa lên cái bắp chân của chị, đẩy cái quần ngủ lên cao đến đầu gối, tôi làm hai bên mà chị chẳng ý kiến gì, chắc đang phê…

Hết bài 4 sang đến bài 5, lần này tôi cứ thế lặng lẽ làm, như một nhân viên thạo việc, không nói gì để yên cho chị thư giãn cảm nhận. Tôi liều đặt tay lên …mông chị và xoa, cảm nhận rõ cái quần lót bên trong nó ôm trọn cặp mông căng mọng. Khi xoa mông chị tôi hồi hộp lắm, chỉ sợ chị tỉnh giấc không cho làm nữa, nhưng chắc là chị đã đồng ý cho làm đủ bài rồi, mà cũng có thể chị đang thích, tôi vừa xoa mông, lấn xuống đùi non vừa nghĩ xem bài 6 sẽ làm gì? Vì lúc trước tôi nói được học 7 bài là cứ nói bừa thế thôi, chứ thực ra tôi có biết gì đâu.

Liều ăn nhiều, đã đến nước này thôi cứ lấn tới…Một tay tôi vẫn xoa đều trên lưng, tay kia xoa mông đít và xoa xuống đùi, tôi hơi gãi nhẹ vào trong đùi non đoạn gần mông đít chị xem chị phản ứng thế nào, chỉ thấy chị hơi cong mông lên rồi thở hắt ra…

Tôi hồi hộp lắm, tim đập loạn xạ luôn, hai tay nắm nhẹ vào cạp quần chị miệng lẩm bẩm :

- cái này vướng quá…

Nói xong thì tôi cũng kéo tụt được cái quần dài của chị ra rồi mà chị không kịp trở tay, bây giờ trên người chị còn đúng một cái quần lót nhỏ xíu, mông chị cong lên, nhìn chị nằm tơ hơ mà chim tôi cứng hết cỡ. Tôi vuốt một đường dài từ trên lưng xuống tận gót chân chị, đi đến đâu cũng cảm nhận sự tươi mát mềm mại trên cơ thể đang dần nóng hầm hập ấy

Hồi hộp quá, tôi ngây người nhìn thân thể chị mà mụ mị không biết nên làm gì tiếp theo, khi bàn tay xoa đến cái khe giữa hai mông đít, tôi giả bộ lơ đãng rồi tụt ngón tay xuống cái khe ấy, chị khẽ kêu lên “ A…..”

À, thì ra chị vẫn thức và đang cảm nhận sự sung sướng âm ỉ do đôi bàn tay đầy ma sát của tôi gây ra, tôi chọc tay vào cái khe ấy vuốt dọc xuống đùi, rồi lại vuốt lên…Nhưng cái tay chết tiệt ấy nó lại đi quá đà, chạm tới tận đáy cái đũng quần lót của chị, tôi thót tim đưa tay lên giữ ngực để tim đỡ nhảy ra ngoài, chao ôi….nước trong lồn chị đã chảy ra ướt nhẹp nơi ấy.


Lúc đấy tôi chẳng nghĩ được gì cả, tôi chỉ biết làm theo bản năng của một thằng đàn ông, mặc kệ cho chị có nói gì đi nữa, tôi cũng không dừng lại được. Tôi đứng dậy nhẹ nhàng cởi quần ngoài ra, mặc mỗi cái quần sịp đang căng cứng vì thằng nhỏ cứ đòi chui ra ngoài, chị thì vẫn nằm sấp mà cũng chỉ mặc mỗi một cái quần lót.

Tôi nằm xuống, không đè lên chị mà ngay bên cạnh, tay bên dưới bắt đầu lại xoa mông, tôi áp mặt vào lưng chị và liếm một đường, chị rùng mình, nổi hết da gà trên lưng và hai bên bắp tay , giọng chị thều thào khe khẽ :

- T…

- Dạ..

- Em làm gì vậy ? – giọng vẻ không hài lòng

- Bài số 6…

Tôi chỉ trả lời chị có thế rồi lại liếm, miệt mài khắp cả khoảng lưng trần của chị, xuống dưới eo, tôi liếm luôn lên cả cái quần lót đang ôm lấy đôi mông chị, chị chỉ còn biết cong người lên sung sướng. Cảm giác vờn nhau thế này thật mới lạ và phê tới tận lông chân.

Tôi đoán lúc này chị cũng nứng lắm rồi khi đã bị tôi kích thích , cọ sát khắp các phần da thịt, nhưng phần phía trước vẫn chưa được khám phá.Tôi trườn lên, áp sát ngực mình vào lưng chị, thật nóng bỏng, con cu cứng ngắc trong quàn sịp cũng dí sát vào mông đít chị rồi, tôi nín thở và chị có lẽ cũng cẩm nhận được con tim trong lồng ngực tôi đang đập thùm thụp như cái trống sau lưng chị, mà cũng có thể là không, vì trống ngực chị cũng đập to không kém…

Tôi hôm lên tai chị, liếm vào vành tai và chị lại được phen bủn rủn, tay tôi cùng lúc đấy đặt lên vai chị và khẽ nâng chị lên cho chị nằm nghiêng, thế là tay tôi ..đặt vào ngực chị, cảm nhận đầu tiên là to và mềm nữa..

- T ơi….

- Dạ…

- Em hư quá….không được đâu…..

- chị ơi…để em làm cho chị…bài số 7 nhé…..

Tôi lật ngửa chị ra, chị lấy hai tay che lên ngực theo phản xạ, rồi lại che lên mặt, tôi đưa mắt quét một đường trên cơ thể chị và dừng lại ở đám lông đen trên cái mu đang nhô lên dưới lớp quần lót mỏng, người chị múp quá, nhìn ngon quá, tôi nuốt nước bọt ực một phát cho đỡ khô cổ. trong tích tắc, tôi úp mặt xuống bầu vú chị mà hôn

- T ơi…em hư thật đấy…

Tôi ngậm lấy một bên vú chị và bắt đầu mút, chị không ngừng rên rỉ, hai tay đã dưa xuống vít đầu tôi ấn chặt rồi. “ A…a….ư…..”

Chị bắt đầu sướng rên khi tôi mút ti và một tay thì mân mê bên còn lại, đôi tay chị cũng bắt đầu mất kiểm soát và hoạt động theo bản năng. Ban đầu thì túm chặt đầu tôi chị ấn vào ngực chị , sau đó tay chị vuốt lên lưng tôi, ôm lên cổ tôi và chị xoa, nhưng cảm giác sướng nhất là khi chị đưa tay xuống và xoa lên mông tôi, làm tôi không chịu được phải bật ra thành tiếng “ a…..a….”

Tôi hôn lên cổ chị tay vẫn không ngừng bóp vú, lúc này giữa tôi và chị đã có khoảng hở nên chị cho tay vào và xoa lên ngực tôi, ngón tay chị tìm đến mân mê đầu ti tôi theo bản năng, oa…tê hết cả người.

- T…hôn chị đi

Tôi hoang mang và bàng hoàng, không biết hôn ở đâu? Trên hay dưới, gần nhất tôi đưa lưỡi vào và hôn lên môi chị, chị phê quá cứ ứ á trong mồm. Chắc là lâu lắm rồi chị không được gần gũi đàn ông, không có được cảm giác ái ân đầy nhục dục như này.

Hôn chị một lúc tôi chuyển dần xuống dưới, đây có lẽ là bài 8 mất rồi, khi tôi vừa liếm vừa xoa trên khắp da thịt chị xuống tận vùng tam giác, tôi hôn lên cái quần lót, chị run rẩy rên la, tay tôi chỉ khẽ sờ vào lồn chị thôi mà chị đã cong người

- Ôi….đúng rồi….A…..

Tôi chỉ chờ có thế, kéo tuột cái quần lót trên người chị khi mà chị khẽ nâng mông lên hưởng ứng, hai ngón tay tôi đặt vào mép lồn đầy nước và rậm rạp lông đen của chị cũng là lúc chị tìm thấy thằng nhỏ tôi rồi, chị lôi nó ra khỏi quần sịp với một tâm trạng kinh ngạc và sung sướng.

- ôi….nó to quá…T ơi…- chị khẽ rên lên

Tôi tụt nốt chiếc quần sịp đang vướng víu trên người, thế là cả hai đã hoàn toàn trần truồng trong tư thế ngược nhau, tôi úp mặt vào lồn chị và bắt đầu mút, trên kia hai tay chị nâng niu vuốt ve thằng bé đang cứng ngắc cứ như là báu vật quý hiếm, làm cho nó càng căng lên hết cỡ.

- Sướng quá…T ơi….chị sướng….đúng rồi…..

- Chỗ này hả chị..?

- Ừ….mút đi em….bú đi…sướng quá

Tôi bú mút lồn chị cho nước ra lênh láng, chắc là nó đã chất chứa lâu lắm rồi, bây giờ tuôn ra như vỡ đập, trên kia chị cũng bắt đầu bú mút chim tôi không một chút xấu hổ. Cả hai đã chìm sâu vào nhục dục ái ân rồi.

- Em…cho vào nhớ….

Chim tôi đã ở ngay sát mép lồn chị rồi, nứng quá chỉ muốn chọc ngay vào cái lồn ướt nhẹp kia, bất ngờ thay chị đưa hai tay xuống và banh hai mép lồn ra

-Vào đi em….chị thèm quá….

Tôi ấn sâu vào cái “ ót”, dương vật nằm gọn trong lồn chị, ấm nóng và đê mê, tôi nhấp tới lui ra vào liên tục trong tiếng rên rỉ không ngừng của chị :

- Sướng quá….a….chị ra…..ôi…sướng…..

Chị càng gào tôi càng địt mạnh, hai cái vú chị căng lên nẩy tâng tâng theo nhịp nhấp, lồn chị nhiều nước và địt sướng chim vô cùng, lại thêm tiếng rên rỉ sung sướng của chị nữa chứ, thật không thể nào quên..

Tôi nằm xuống cho chị ngồi lên cưỡi ngựa, không nhận ra chị Nhàn của tôi nữa, trước mặt tôi là gương mặt đờ đi vì sướng, mái tóc dài lòe xòe che xuống hai quả đào tiên chín mọng..chị ngồi trên và nảy tâng tâng, chị ngoáy cái mông đít tới lui cho dương vật đâm thật sâu vào tận cùng cảm giác, tôi cũng cứng đờ người vì sướng.

Chắc lâu lắm rồi chị không được địt, bây giờ lại gặp phải con cu to đang hừng hực như tôi, chị sướng điên cuồng

- T….em tuyệt lắm…chị sướng chết mất

- Tưởng chị bảo em hư…

- ừ….a….hư quá…sướng quá …T ơi….

Tôi lại lật ngửa chị ra và chọc cu vào lồn chị, hai chân chị co lên cho cái dương vật của tôi nó vào thật sâu, sướng chim tê dại….

Tôi cứ thế nhấp phành phạch trong tiếng rên la thúc dục của chị:

- mạnh nữa đi..a..sướng quá…chị ra ….

Làm chị ra mấy lần tôi cũng không chịu nổi nữa….sướng tê người, tôi rút chim ra và cứ thế bắn xối xả tinh trung lên hai vú chị, dính lên đầu ti, bắn cả lên mặt chị nữa, chị sướng quá đờ hết cả người ra, cứ thều thào bên tai tôi :

- Sướng quá…sao không bắn vào trong chị…

- Em cũng sướng lắm….em sợ chị có bầu….

- Em giỏi lắm T ạ…..hư quá cơ…..- Tôi mệt nhoài nằm đè lên ngừời chị.
 
….Chị cùng gia đình chuyển vào Nam ngay sau đấy một tuần, từ ấy tôi và chị vẫn chưa gặp lại nhau nên chưa có điều kiện ôn lại “ kỷ niệm” đêm tuyệt vời đó.


Thời gian cứ trôi, dạo đó công ty bắt đầu gặp đôi chút khó khăn theo tình hình chung, công việc ngon ăn và ở gần ngày càng ít, nên anh em toàn phải cố gắng nhận những công trình ở xa, một vài công trình việc thanh quyết toán cũng rất chậm do chủ đầu tư …hết tiền, đâm ra rất bí.

Nếu mọi việc trôi chảy, kha khá tiền có khi tôi và Phương cũng dự định làm đám cưới rồi, nhưng xét thấy tình hình như vậy nên hai đứa bàn nhau để thư thư lại đã. Các cụ bảo “ cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha” chớ có sai.

Cái vụ thằng “ ngu học”, à quên du học nhăm nhe tán tỉnh em Phương tưởng đã xong ai dè một thời gian ngắn nó lại bùng phát, lần này còn mãnh liệt hơn. Nó được sự giúp sức rất đắc lực của bà thím vợ ông chú ruột Phương, chả biết bà mê nó điểm gì mà kết nó ghê lắm. Khen hết lời luôn, và đương nhiên với tôi thì phải tìm mọi cách chê cho thậm tệ.

Bà ấy đá xoáy vào cái điểm mà bà cho là điểm chưa được của tôi, đó là “ đẹp giai”, bà ấy bảo tôi có tướng “ trăng hoa”, Phương lấy tôi sẽ khổ. Thật oan cho tôi quá, tướng tôi là tướng “đào hoa” chứ có phải “ trăng hoa” đâu.

Để tăng thêm sức thuyết phục bà ấy còn lôi cả mẹ Phương đi…xem bói. Ông thầy phán số 2 đứa này lấy nhau cũng được, nhưng anh kia dễ có hai vợ, còn cô này thì hai lần đò…mẹ Phương sợ lắm. Chiêu rung cây dọa khỉ của bà thím cũng có chút thành công.


Dịp 20 tháng 10, tôi đang bận ở công trình dưới Sơn Tây không thể về được, bận thực sự chứ không phải phét tí nào. Tôi với ông Tuyên ra thị xã mua quà, tôi chọn mãi mới mua được một con gấu bông đang ôm trái tim rất là đẹp, còn ông Tuyên cũng mua một con gấu bông cho con gái, thêm một nọ nước hoa nữa cho vợ, xong là vội quá ông ấy đi về trước..

Tôi ở lại chờ người ta bọc hai gói quà, viết bưu thiếp chúc mừng của cả hai anh em, rồi thuê cả người chuyển đến đúng địa chỉ luôn mới chịu chơi chứ. Quà của em Phương tôi ghi “ Chúc em yêu lúc nào cũng trẻ trung xinh đẹp như một nàng công chúa trong lòng anh, ra giêng anh sẽ cưới em…”, còn của ông Tuyên thì tôi ghi là “ Chúc mừng vợ yêu nhân dịp 20/10 – Dù ở xa nhưng anh luôn nhớ và yêu hai mẹ con”

Chắc chắn khi nhận được quà, Phương sẽ vui lắm đây, tôi cũng không quên đặt mua thêm một bó hoa nữa để tặng mẹ em, tất nhiên không phải hoa hồng, cũng chẳng phải hoa lan.


Hôm sau, tôi làm việc mà trong lòng lâng lâng khó tả, cứ nghĩ tới cảnh em thích thú mở quà ra rồi sung sướng mà tôi cứ cười một mình suốt như thằng hâm.

Đến tận chiều tối, lúc đang tắm để chuẩn bị đi ăn cơm thì tôi nhận được điện thoại của em, hồi hộp nhấc máy ngay trong nhà tắm :

- A lô…em à, em nhận được quà chưa?

- Anh …anh là đồ tồi, đồ bỉ ổi – Nghe giọng Phương tức giận hét toáng lên trong điện thoại

- Sao thế em?

- Anh còn giả vờ giả vịt hỏi sao nữa à

- Em nói gì vậy anh không hiểu ?

- Anh là đồ lừa dối, anh đang lừa dối tôi cái gì anh là biết biết rõ nhất mà…

Giọng của Phương rất tức giận và đang mất bình tĩnh, không giống như đang đùa tí nào.

- Em đang đùa anh đấy à?

- Tôi không có thời gian để đùa giỡn với anh đâu, anh đừng có tìm gặp tôi nữa…

- Phương…sao lại thế, em phải cho anh biết nguyên nhân chứ?

- Anh tự đi tìm đi…

Em cụp máy cái rụp, tôi đứng ngây như trời trồng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đầu còn đang ướt nhoét đầy xà phòng chưa kịp rửa…

Thò được mặt ra khỏi nhà tắm mà vẫn không thể giải thích nổi chuyện gì đã xảy ra mà em lại tức giận nói linh tinh như vậy? Tôi có làm gì lỗi với em? Hay em biết chuyện gì đó? Mối quan hệ với một em nào đấy như em Tuyết, em Trang hay chị Nhàn? Tôi đau đầu suy nghĩ

Ông Tuyên ở đâu về, mặt cũng hằm hằm như đâm lê, chắc chắn đang tức giận gì đấy, thấy ông ý chửi đổng :

- mẹ nó chứ….đang yên đang lành cứ bù lu bù loa lên như con điên…

May quá gặp người đồng cảnh ngộ , tôi hỏi :

- Sao thế anh? Cũng bị vợ chửi à?

- Cái con vợ anh như con hâm, nó cứ gào lên ghen lồng ghen lộn, đéo biết nó nghe được ở đâu mà cứ bảo mình đi ra ngoài với con nào

- Ơ….giống giống em, người yêu vừa gọi nói linh tinh đòi chia tay, anh em mình gặp vận đen rồi anh ạ

- Sáng mai anh phải về sớm xem thế nào…


Cả buổi tối gọi cho em mà không được, ban đầu thì em không nhắc mấy, nhắn tin cho em thì không thấy trả lời, một lúc sau thì em tắt máy luôn, làm tôi càng thấy bức xúc, nóng ruột, khó chịu…ngủ không yên.

Ông Tuyên cũng thế, lúc tối 2 anh em có uống rượu nhưng ông ý cũng cứ lục xục suốt. Đàn ông nghiêm túc nó thế đấy, đang yên đang lành gặp tai bay vạ gió, vợ với cả người yêu cứ ghen bóng ghen gió không đâu, thật là tội….


Hôm sau tôi cũng về Hn cùng với ông Tuyên, tạm chia tay nhau anh em mỗi người đi một ngả, lòng đầy tâm trạng.

Tôi phi xuống nhà em vì cả buổi sáng cũng không liên lạc với em được. Đến nhà em thì chỉ có mỗi bố em ở nhà, bố em mặt lạnh như tiền ra tiếp tôi. Ông bảo Phương đi làm rồi, cháu nên đi về đi, tối cũng không phải quay lại đâu vì mấy hôm nay phương nó bị mệt, không muốn tiếp ai cả.

Tôi thất thểu ra về, lòng nặng trĩu suy tư…Buồn


Vì sao anh nhớ em thế này
Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt
Buổi chiều còn gặp nhau đây
Mà đêm đã nhớ như vậy
Em hỡi em có hiểu có hay.

Tình anh như núi cao biển rộng
Gom bốn phương trời xây thành luỹ
Biển trời nào mà không xanh
Thì xin em nhớ cho rằng
Em hiển nhiên chiếm ngự hồn anh.



Em ơi ngồi đây thương bóng thương hình
Ngồi đây tơ tưởng riêng mình
Với niềm mơ ước vây quanh.

Em ơi ước gì mình là đôi chim
Uớc gì mình là sao đêm
Hay là trăng rọi sáng đường hoa.

Tôi thất thểu ra về, lòng nặng trĩu suy tư…


Ông Tuyên gọi điện thoại :

- A lô…

- Chú qua nhà anh ngay nhé? – Giọng ông ý rất sốt sắng

- Có việc gì hả anh?

- Qua luôn, có việc.

Lúc đấy cũng tầm trưa, tôi qua nhà ông ấy liền vì đoán chắc phải có việc gì thì ông ý mới gọi bằng cái giọng đấy.

Đến nơi thấy cả hai vợ chồng ông ấy đang ở nhà, không khí có vẻ căng thẳng, vừa thấy tôi hai vợ chồng phi ra phòng khách ngay, ông Tuyên nói trước :

- Đây, có T ở đây , cô hỏi nó đi thì rõ.

- Có chuyện gì vậy anh chị - Tôi hỏi

Lúc này vợ anh ý mới lên tiếng, giọng vẫn rất căng :

- Chị hỏi em một chuyện, thế cái bưu thiếp trong gói quà hôm qua chị nhận được là do ai viết?

- Dạ..em viết, em viết cả hai cái luôn

Thấy mặt bà chị có vẻ giãn ra chút xíu :

- Em viết thế nào ?

- Thực ra em viết hai cái, một cái cho chị một cái cho người yêu em…

- Chị hỏi em viết thế nào ? Cái cho chị ấy…..

- Em viết là : Chúc mừng 20 tháng 10 vợ yêu, dù ở xa nhưng anh luôn nhớ em và con rất nhiều….

- Ờ..thế mà nó lại thành ra như thế này….

Vừa nói chị vừa rút trong người ra cái bưu thiếp tội nghiệp đã bị nhàu nát đưa tôi. Tôi cầm lên và bàng hoàng “ …trẻ trung xinh đẹp như một nàng công chúa trong lòng anh, ra giêng anh sẽ cưới em…”

- Thôi chết em rồi chị ơi….người yêu em nó giận em từ hôm qua đến giờ, chắc cũng vì cái bưu thiếp này…nó không thèm nghe máy, đòi chia tay…

- Là sao ? Chị không hiểu

- Là do cái thằng chuyển quà nó đưa nhầm, quà của chị nó lại đưa cho Phương rồi, còn quà của Phương nó lại đưa cho chị, thế có chết em không cơ chứ..

- Không những chú chết mà anh cũng chết từ hôm qua đây này – Ông Tuyên chen vào giọng hờn rỗi

Chị vợ ông ấy luống cuống, ngượng chín mặt không nói lên lời :

- Em…..em….ai biết được, cứ tưởng…rành rành ra còn gì….


Vụ gia đình ông Tuyên thì êm ấm rồi, còn vụ của tôi thì sao, khổ thân tôi quá, tại thằng chuyển đồ mà…

May quá được chị giúp, tôi bảo chị gọi cho người yêu em nói giúp em một câu, chắc chị nói thì cô ấy mới tin thôi.

Chị gọi và Phương bắt máy, hai chị em nói chuyện một hồi, thấy chị cười khúc khích trong điện thoại, xong còn hẹn hò nhau gì đấy nữa, tôi với ông Tuyên nhìn nhau thở phào, nghĩ bụng “ trong cái rủi có khi lại có cái may”.

Chiều thì nhận được tin nhắn của em “ Anh à, hôm nay chị vợ anh GĐ đã gọi cho em và kể hết rồi. Em xin lỗi vì đã giận anh, tại vì em cứ tưởng…rõ ràng là chữ của anh mà. Tha lỗi cho em nhé anh iu”

Tôi nhắn lại “ Ok, nhưng anh đã rất buồn em biết không…vì anh rất nhớ em”

“ Thế tối nay mình gặp nhau nha anh?”

“ Anh về công trường rồi, bận quá mà…”

“ Hic…em cũng nhớ anh lắm…”

Làm kiêu tí cho em nhớ, thực ra tôi đang ngồi uống rượu nhà ông Tuyên, lúc chiều chị bảo “ Mua ít gì ngon ngon về cho anh em ăn, tối lên công trình cũng chưa muộn”

Ông Tuyên cười tít mắt, tự nhiên lại được vợ chăm sóc nhẹ nhàng, yêu chiều thế chứ, quả này ra ngoài có lỡ tí toáy với em nào cũng đỡ sợ hơn…hehe.


Làm hòa với em cái vụ tặng quà rồi, nhưng dư âm của nó để lại thật không tốt, tôi vẫn bị mang tiếng là thằng lăng nhăng, theo như bà thím của Phương thì vụ vừa qua đã lột tẩy chân tướng của tôi, chị vợ GĐ gọi điện chỉ là một chiêu chữa cháy mà thôi, bà ấy nghĩ vậy đấy….

Từ Sơn Tây về Hà Nội, mấy hôm sau tôi mới xuống được nhà em vì công ty bận ký một hợp đồng mới, dự án tận Lâm Đồng cơ, xa nhưng mà khá là được giá. Hôm ấy tôi xuống nhà em vì hôm trước em gọi điện bảo hôm sau nhà em có giỗ cụ gì gì đấy, bố mẹ mới cả chú thím mời anh xuống ăn cơm, nhà cũng chẳng đông anh em gì.

Xuống đến nơi thì vẫn khá là sớm vì em nhắn bảo anh xuống sớm nhé, nhưng em lại chẳng có nhà, thấy mẹ em bảo hai bố con sang xã bên nhà họ hàng có việc gì đấy tí nữa mới về. Hôm nay làm cỗ chiều mà lại làm bên nhà chú cơ, mà cũng thật lạ nha, bà thím đột nhiên thấy đon đả dễ sợ, chẳng còn vẻ cắm cảu như hôm nào, hay bà đã chấp nhận mình nhỉ?

Nhận được thái độ đầy thiện cảm đấy tôi cũng vui lây, tôi hào hứng tham gia công tác chuẩn bị cùng cả nhà, dù gì mình cũng sắp là rể trưởng, là anh cả trong nhà, mà nhà thì có ai đâu. Hôm đấy có thêm một em là cháu của bà thím sang chơi và giúp gia đình chuẩn bị cỗ. Liếc sơ qua thì em nó nhìn cũng được, cỡ 20 tuổi, nhưng ăn mặc thì bạo lắm, nói chuyện cũng bạo mồm dữ à.

Ở ngoài bờ giếng chỉ có tôi và em, tên là Thủy, vừa làm vừa nói chuyện với nhau.

Em biết khá rõ về tôi, nhiều điều khiến cho tôi bất ngờ :

- Sao em biết rõ về anh vậy?

- Hihi, thì em hỏi nên em biết thôi

- Sao lại hỏi ?

- Người ta quan tâm người ta hỏi không được à….

Nói chuyện với em mà tôi cứ phải nhìn trước nhìn sau, có ai nghe thấy thì phiền lắm, vì cách nói chuyện của em nó cứ…thế nào ấy. Không phải ở nhà người yêu anh thì kiểu gì em cũng chết với anh cho mà xem, nghe giọng biết “ chết” rồi.

- Anh T, múc cho em gàu nước

- Nước đây…

Tôi phăm phăm kéo gàu nước từ giếng khơi trong vắt đổ vào thau cho em rửa rau, mịa khỉ ngực đã to lại còn mặc áo cổ trễ, mỗi khi em cúi xuống thì…hai bên vú em như hai quả bưởi trắng nõn ập vào trước mặt, nhìn kích thích không chịu được. Thỉnh thoảng em lại hở cả eo ra nữa chứ, không muốn nhìn nhưng quần lót đỏ cứ thập thò bên cạp quần, chẳng lẽ lại khen “ quần lót em rực rỡ quá…”. Đang ở nhà người yêu nên tôi cũng chỉ biết liếc mắt thèm thuồng thôi chứ không có dám nhìn thẳng.

Lại thêm cái màn đụng chạm nữa chứ. Da thịt em mơn mởn thế kia nhưng lại cứ hay đụng chạm vào tôi, chả biết em hậu đậu hay choáng váng thế nào, có lúc đi loạng choạng còn xuýt ngã vào người tôi nữa, may quá tôi đỡ kịp, gần em thì…mùi nước hoa thoang thoảng, mùi cơ thể thiếu nữ đôi mươi, nó cứ xộc vào mũi..làm sao mà chịu được.

Em Thủy này khá là “ dam dang”, ý tôi là đảm đang và cũng dâm đãng lắm. Ngực to vú mẩy mông cong, lại được cái bạo mồm, rất giống phong cách các em mà hay bị gục ngã trước tôi…

Trời xâm xẩm tối rồi, Phương vẫn chưa về, mẹ Phương với bà thím thì đi đâu mất tăm, còn mỗi tôi với Thủy ở bên nhà chú. Mọi việc chuẩn bị cũng hòm hòm, Thủy bảo tôi :

- Anh T ngồi trong nhà uống nước nhé, em đi tắm đây. – Nói xong thấy em cầm bộ quần áo đi ra giếng, còn cố tình cho mình thấy quần lót với cả cooc xê nữa…

Mịa, đi tắm mà cũng báo cáo, làm mình lại ngồi tưởng tượng linh tinh.


Ngồi chưa được chén trà thì có tin nhắn, tưởng tin em yêu vội vàng mở ra đọc, thấy số lạ hoắc “ Anh T à?”

“ Ai đấy ?” – Tôi nhắn lại

“ Em Thủy đây mà…”

“ Thủy nào nhỉ?”

“ Vừa nói chuyện với anh mà vẫn hỏi Thủy nào”

“ Thế à, có chuyện gì không”

Tôi cảnh giác lắm, với cái loại tin nhắn vu vơ như này tôi luôn có cách đối phó, biết đâu em yêu thử tôi thì sao, hà hà, anh tỉnh lắm.

“ Em nhờ anh một việc được không?”

“ Việc gì?”

“ Anh ra bờ giếng bật hộ em cái công tắc nhà tắm với”

“ Sao em không tự bật đi”

“ Em ngâm quần áo rồi, công tắc lại ở ngoài em không bật được, giúp em đi, bật cái công tắc nhà tắm thôi mà, tối quá”

Tôi nghĩ, chắc đúng là Thủy rồi, mới cả em nó nhờ ra bờ giếng bật cái công tắc thì đơn giản, nhà tắm có cửa cơ mà chứ phải hở ra đâu mà ngại. Hơn nữa người ngại là em nó chứ tôi sao phải ngại.

Tôi lò dò đi ra bờ giếng, đến gần cửa nhà tắm chưa kịp đưa tay lên bật công tắc thì nghe tiếng quát :

- Này..T..cô thật không ngờ, cháu lại vớ vẩn như vậy đấy

Tiếng quát của bà thím làm tôi giật mình quay lại, cứ thế bà ấy bù lu bù loa nói tôi đủ điều này kia, tôi không nói lại được một câu để thanh minh. Tôi đi về phía trên nhà thì bà ấy bảo tôi trốn, rồi bà ấy còn sang lôi cả mẹ Phương đến, vẻ mặt của bà rất thất vọng và pha chút bàng hoàng, gương mặt bà thất sắc :

- cô thật không ngờ, nếu hôm nay cô không được tận mắt chứng kiến thì không biết sau này cháu sẽ còn làm khổ con gái cô như thế nào nữa

- Ơ..cô ơi….cháu….

- Thôi…cháu không phải thanh minh thanh nga nữa, cô đã thấy hết rồi, cháu không cần nói một lời nào nữa….

Trong lúc tôi đang cố giải thích với mẹ Phương và bà thì rất đang bức xúc thì bà thím đã sang bên nhà Phương, lúc ấy em và bố mới về, chả biết bà ấy nói gì với Phương chỉ biết em chạy lên phòng khóc và đóng chặt cửa lại.

Tôi sang thì bố em đang ngồi im như tượng trong phòng khách, mặt đầy tức giận, bố em kìm nén gằn giọng nói với tôi có giữ nét lịch sự :

- Cháu đi về đi….

- Bác ơi, cho cháu gặp Phương để cháu giải thích với Phương

- Nó không muốn gặp ai bây giờ đâu, đã bao lần nó phải như vậy rồi..

- Cháu…nhưng cháu….hoàn toàn không phải vậy….

- Thôi…bác nghĩ cháu nên đi về là tốt nhất….Cháu nên xem xét lại tình cảm cũng như tư cách của mình….Bác nghĩ cháu không hợp với con gái bác đâu…

Nói xong ông bỏ xuống dưới nhà, mặc tôi đứng như trời trồng giữa gian phòng khách nhà em, mẹ em vào nói :

- Cháu về đi…con Phương nó không muốn nhìn thấy cháu đâu, thông cảm hôm nay nhà cô có việc…

Tôi thấy mình cô đơn , lạc lõng quá, nơi đây không chào đón mình, dù chỉ như một người khách lạ. T ơi, mày còn ở đây làm gì nữa chứ, người ta đuổi mày đấy….


Sau một đêm suy nghĩ, tôi quyết định sẽ vào Lâm Đồng nhận công tác của công ty, đó là một quyết định mà chỉ mới hôm qua thôi, tôi đã phải tranh cãi quyết liệt với giám đốc để từ chối bằng được…Vậy mà bây giờ, tôi lại muốn đi đâu đó thật xa, thật xa nơi này….



Cuộc vui nào mà không phải tàn
Mộng đẹp nào mà chẳng phải tan
Ta nhìn nhau tự hỏi lưu luyến giờ đâu ?
Từ bao giờ vòng tay thôi ấm
Từ bao giờ bờ môi thôi nóng ?
Từ bao giờ yêu thương nhạt nhòa ?

Do mình yêu nhau quá vội vàng
Hay do mình chưa thật lòng với nhau
Ta gần nhau mà sao khoảng cách càng xa
Chì biết rằng niềm tin đã hết
Chỉ biết rằng mộng mơ đã chết
Bên nhau lâu chỉ thấy thương đau
Vậy thì mình chia tay !

Trách chi đã hết rồi ! Trách thêm cũng đau rồi .
Cũng do đã thương, đã nhớ, đã vấn vương, môi say rồi lệ cay
Gần nhau thêm chút thôi, nhìn nhau thêm chút thôi .
Tàn đêm nay, mai gặp nhau mình như chưa từng quen .

Chúng ta cố quên ngay. Cố quên những đắm say
Có những dối gian, hay những phút oán than , quên đi đừng nặng lòng .
Kỉ niệm thì thiết tha, ừ thì lòng xót xa
Đành vậy thôi, ta gần nhau thêm xa tình mệt nhoài
Đoạn đường này, ừ thì mình rẽ đôi .
 
Mảnh đất cao nguyên này với tôi hoàn toàn mới lạ, từ không khí, cảnh quan cho đến con người. Nhịp sống nơi đây thật chậm và bình yên quá. Ra khỏi công trường ầm ĩ, là đã hòa mình với bạt ngàn nắng gió, với muôn hoa và với khí hậu mát mẻ tuyệt vời với cả 4 mùa trong một ngày.


Tôi chỉ có mấy ngày ít ỏi để nghỉ ngơi và làm các công tác chuẩn bị, sau đó tiến hành vào việc luôn. Công trình chúng tôi nhận được chỉ là một hạng mục nhỏ trong cả một dự án lớn, một đại công trường với hàng trăm công nhân, cao điểm có lúc lên đến hàng nghìn.

Hôm ấy chúng tôi làm bữa liên hoan để hôm sau anh Tuyên GĐ bay về HN, ăn uống hát hò tẹt ga xong thì được cậu kỹ thuật mới dẫn đi massage cho nó khỏe người. Điểm đến là một KS ở Đà Lạt, dù không phải giữa trung tâm nhưng địa thế và cảnh quan phải nói là tuyệt vời, những con đường uốn lượn quanh những đồi thông, dẫn vào khách sạn tọa lạc trên đỉnh một ngọn đồi…

Thật ngạc nhiên khi mà chị chủ ở đây lại là một người gốc Bắc, nghe giọng nhau cảm thấy gần gũi hơn hẳn, cậu kỹ thuật trông thế mà cũng tinh ý phết…


Bình thường khi ở Hn, khi đi mát xa tôi chỉ thích những em người miền Nam , đặc biệt là mấy em Miền Tây, nghe giọng cứ ngọt như mía lùi, ít khi gặp em nào miền Bắc lắm. Có lẽ ở cái chốn cao nguyên này, cũng toàn gái miền Tây thôi, chớ lấy đâu em nào Bắc mò vào đây làm gì, nên lúc ngồi dưới lễ tân cũng chẳng dặn chị chủ.

Mấy anh em ngồi dưới lễ tân độ hơn chục phút, nói chuyện với chị chủ quán và thưởng thức trà thảo mộc của quán, thực sự thư giãn.

Có một khu xông hơi chung cho tất cả mọi người, chia ra phòng xông khô và xông ướt, đi một đoàn thì vừa xông vừa nói chuyện thoải mái lắm, nhưng tuyệt nhiên chả thấy em nhân viên nữ nào ở khu này cả, chỉ có 2 cậu đực dựa ở đó hướng dẫn khách.

Sau đó Tôi được dẫn vào một phòng nhỏ, có lẽ là phòng mát xa cho từng khách, vật dụng bài trí rất nghệ thuật và có chủ ý, chứng tỏ chủ nhân cũng có con mắt thẩm mĩ và gu thưởng thức tinh tế, vừa bước vào tôi đã cảm thấy dễ chịu bởi mùi hương trầm thảo mộc nhè nhẹ, tiếng nhạc không lời du dương…Tôi nằm im và chờ đợi một em gái miền Tây nóng bỏng, với nước da trắng mịn và giọng nói ngọt ngào bước vào…

“ cộc..cộc”, có tiếng gõ cửa sau đó là cửa mở, một em gái bước vào nhỏ nhẹ :

- Em chào anh !

Nghe giọng cái là đã có chút thất vọng, giọng Bắc, tôi uể oải quay mặt ra, định bảo em nó ra ngoài kêu quản lý đổi cho em khác, chứ giọng Bắc nghe mãi, chán rồi, vào đến tận Đà lạt còn vẫn nghe giọng Bắc thì…nó phí đi….

Chào xong là em nó đứng im ở cửa để chờ đợi phản hồi từ khách, tôi ngoảnh ra thì thoáng chút ngỡ ngàng, em nó cũng khá xinh, nhìn em nó cuốn hút và có gì đó rất quen, tôi không nghĩ một em nhân viên massage lại như vậy, vì không giống chút nào, em giống một cô bé sinh viên hơn. Tôi gạt ngay ý định đổi em khác, thực sự lúc đấy tôi dường như bị cuốn hút bởi em, bởi ánh mắt và đôi môi ấy….Và..bởi vì, tim tôi xốn xang khi nhìn vào em, tôi thấy ở đó có hình bóng của ….Ngọc.


Không giống như các chỗ massage khác, ở đây yêu cầu khách mặc nguyên quần đùi của KS, giống y như ở chỗ Massge Thái Thịnh của bác Tài Thu ngoài HN, đây có lẽ là kiểu Massage lịch sự.

Em bắt đầu làm, ban đầu là đấm lưng, đấm rất nhẹ, tôi phải nhắc :

- Em cứ đấm mạnh lên, không sợ anh đau đâu, cứ đấm mạnh hết cỡ đi…

“ Bụp” em táng một quả làm tôi kêu á lên

- Em xin lỗi…

- Không sao…

- tại anh bảo đấm mạnh hết cỡ lên em thử…hihi

Chỉ cần mấy phút nhưng qua cách đấm của em này tôi đoán được ngay mới đi làm, tôi bắt đầu hỏi chuyện trong khi vẫn nằm sấp không nhìn thấy em.

- Em là người Bắc phải không?

- Dạ vâng

- Anh cũng người Bắc

- Hihi, vâng, em biết rồi

- Sao biết hay zậy? – Tôi bắt chước giọng Nam

- Em biết trước khi gặp anh cơ

- Em giỏi vậy à? – Tôi bắt đầu thấy thú vị

Được khen em chỉ cười, tôi tiếp :

- Em mới làm ở đây đúng không ?

- Không, em làm ở đây lâu rồi

- Từ bao giờ ?

- 2 năm rồi

- Cái gì? 2 năm á

Tôi nghĩ em làm ở đây 2 ngày thì đúng hơn, 2 năm gì mà đấm như là chưa từng biết đấm vậy. Tôi ngạc nhiên ngoảnh mặt lại để nhìn em. Thấy em cười tít mắt, em lấy tay đặt nhẹ lên đầu tôi và xoay mặt tôi về vị trí cũ, rồi lại đấm bùm bụp :

- Em làm ở KS này 2 năm rồi, chứ em có nói làm mát xa 2 năm đâu

- Thế à? Thế em làm mát xa bao lâu rồi?

- Mới được 1 tuần anh ạ…

Hả? thế ra tôi là chuột bạch rồi, mang thân ra cho em luyện đấm đây mà. Tôi “ Hả” một tiếng rõ to, còn em thấy thế cười khúc khích, thực sự chưa thấy em nhân viên nào vô tư như em này, em nào cũng như em này KS chả mấy chốc phá sản.

- Thế trước đây em làm gì ở KS này?

- Em làm tạp vụ, dọn phòng thôi

- Thế mà chuyển được sang làm nhân viên mát xa được cũng giỏi đấy nhỉ?

- Hihi…vâng


Hết đấm lưng, tôi bảo em cho anh nằm ngửa lên đi nằm thế này khó chịu lắm, em hỏi :

- Sao lại khó chịu ?

Chả lẽ lại nói thẳng “ Chim anh to, nằm sấp nó cộm lên khó chịu lắm” à, như thế thô quá, tôi bảo :

- Anh không quen nằm sấp.

- Vậy anh nằm ngửa ra đi em bóp đầu cho.

Tôi nằm ngửa em đứng phía đầu và bóp đầu với cả thái dương, thực ra tôi muốn ngắm em kỹ hơn nên với tư thế này ngước lên rất mỏi mắt, được cỡ 2 phút tôi bảo :

- Thôi, em đứng ra đây bóp tay cho anh đi

- Anh chẳng kiên nhẫn gì cả, mới làm một tí đã chuyển rồi – Em vừa di chuyển ra vừa nói

- Hihi, tính anh nó thế đấy.


Khi mà em nó đứng ở cạnh giường cúi xuống bóp tay cho tôi, lúc ấy tôi mới có dịp nhìn thật rõ gương mặt em….Giống Ngọc ngày xưa quá, khi em cúi xuống, những lọn tóc trước mái rủ xuống che một phần khuôn mặt, rồi cả đôi môi nữa, thực sự có nhiều nét giống Ngọc vô cùng.

- Em này..

- Sao ạ?

- Sao em lại biết anh người Bắc?

- Hihi…bí mật nha - Em cười

- Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? – Tôi hỏi

- Anh đoán được không?

- Anh đoán được

- Vậy anh đoán thử đi? – Em đi sang bóp tay bên kia

- Chắc chưa đến 30 đâu – Tôi hóm hỉnh

Em phì cười, làm tôi xao xuyến

- Đoán thế ai chẳng đoán được, thế anh bao nhiêu tuổi?

- Anh chưa đến 30

Em lại cười, em làm tôi thích thú, tôi thích nụ cười ấy.

- Sao em lại làm tận trong Đà Lạt này?

Em ngước mắt lên nhìn tôi, và ánh mắt em bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn em , không như bình thường, có lẽ em hơi xấu hổ thì phải, em cúi xuống và dường như đang suy nghĩ…Em muốn trốn tránh câu hỏi, và trả lời bằng một câu hỏi khác :

- Thế sao anh lại vào Đà Lạt? Anh đi nghỉ mát à?

- Không, anh đi làm

- Anh làm gì ạ?

- Anh làm ở một dự án xây dựng….

Khi em bóp ngón tay cho tôi, đột nhiên tôi lại cầm tay em, điều đó làm em ngại…( Nhân viên mát xa cũng biết ngại đấy).

- Quê em ở đâu ?

Em mím môi lại, không phải là xúc động, chẳng phải buồn, cũng chẳng phải giận, đó chẳng qua là một động tác theo thói quen thôi, rồi em khẽ cười như nghĩ ra điều gì :

- Anh lạ thật nha, chưa thấy ai hỏi như anh đâu, mà lại hỏi nhiều nữa

- Thế người ta hỏi thế nào?

- Toàn hỏi em có người yêu chưa?

- Anh thì không quan tâm đến vấn đề đấy…anh thấy em hơi đặc biệt nên anh hỏi thôi

- Đặc biệt thế nào ạ?

- Không giống những người làm mát xa mà anh đã từng gặp

- Vậy ạ ?

- Ừ..em có mỏi chân không?

- Em không ..

- Em ngồi lên đây đi, anh chỉ thấy mỏi tay, chỉ cần bóp tay thôi.

Lúc ấy tôi muốn em ngồi lên giường cạnh tôi, tôi chỉ muốn nhìn em và nói chuyện với em, tôi không muốn những thứ mà trước khi vào trong này tôi đã nghĩ đến. Chẳng biết sao nữa, nhưng em cứ làm tôi nghĩ đến Ngọc, tôi không muốn em làm gì cả.

- Từ nãy em chưa trả lời câu hỏi nào của anh cả

- anh muốn em trả lời câu nào?

- Tất cả

- Vậy anh có tin không, khi em nói anh có tin không?

- Tin chứ…sống thì phải có niềm tin chứ em.

- Vâng, nếu anh muốn nghe, em cũng chẳng có gì phải giấu, còn anh tin hay không tùy anh…quê em ở Yên Bái, một huyện miền núi..xa lắm…

Tôi lặng người, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh để nghe em kể từng câu như trải lòng mình.

…Gia đình em chuyển vào trong này theo diện đi xây dựng vùng kinh tế mới từ khi em bắt đầu học lớp 10, xong cấp 3 em học CĐ KT KT Đà Lạt, vừa đi vừa đi làm để tự trang trải. Em xin vào làm thêm các công việc vặt ở KS này, may quá chị chủ cũng là người Yên bái nên chị giúp em nhiều lắm.

Công việc này em mới làm được 1 tuần thôi, vì chị bảo làm bên này thu nhập sẽ tốt hơn, khi nào em xin được việc kế toán thì em sẽ nghỉ không làm nữa. KS này chủ yếu khách người Bắc rất đông, nên không sợ gặp người quen trong này, chị bảo sẽ chỉ bố trí cho em những người khách từ Bắc vào.

- Em có biết làm công việc này có rất nhiều vấn đề phức tạp không? – Tôi hỏi

- Mấy chị đi trước cũng bảo em vậy

- Thế đã gặp trường hợp nào chưa?

- Thực ra anh mới là người khách thứ 3 mà em làm thôi, hai khách trước chỉ có một chú thì hơi ấy một chút…

- Em đã học xong chưa?

- Em xong rồi, mới ra trường, em cũng nộp hồ sơ xin việc mấy nơi rồi nhưng người ta chưa gọi

- Rồi người ta sẽ gọi thôi

- Vâng, hy vọng thế. Nếu đi làm chỗ khác em sẽ không làm ở đây nữa…

Ừ….

- Em tên gì ?

- Dạ..em tên Phương….


Lần đầu tiên tôi đi mát xa mà không yêu cầu nhân viên làm thêm khoản “ thư giãn”, cũng chẳng thấy em gợi ý, mà thực ra có gợi ý thì tôi cũng chẳng có tâm trí nào mà đón nhận, tôi đang bị ảnh hưởng bởi những dòng suy nghĩ khác. Tôi đưa cho em 200.000đ một cách lịch sự và bảo “ anh trả công cho em”, em không nhận còn nói “ em có lương rồi, mới cả em làm cũng không đạt yêu cầu, anh cho em nhiều thế em không nhận đâu”, lạ thật đấy.


Tôi về và bị ám ảnh bởi em, chỉ một cuộc gặp tình cờ, trong một căn phòng mát xa như bao căn phòng khác, giữa cái đất cao nguyên này mà sao lại khiến tôi suy nghĩ day dứt vậy chứ? Tôi không hiểu trong mình đang là thứ cảm xúc gì nữa…

Buổi tối tôi lại đến KS đấy, tôi lại đi tìm gặp em. Ban đầu tôi định gọi em ra nói chuyện nhưng nghĩ không tiện, thôi cứ vào phòng…Nhưng quản lý lại báo hôm nay Phương xin nghỉ có việc, đành tiu nghỉu ra về.

Tối hôm sau tôi lại đến, lần này thì gặp được em. Lúc em vừa bước vào phòng tôi đã hỏi :

- Hôm qua em nghỉ có việc à?

Gương mặt em ngạc nhiên thấy rõ, vừa bởi câu hỏi và hơn nữa người hỏi lại là tôi, ý em là hôm trước anh vừa đến hôm nay lại đến tiếp à?

- Vâng..em có chút việc gia đình anh ạ

- Thế đã xong chưa em ? – Tôi hơi tò mò

- Dạ, cảm ơn anh , xong rồi.


Trước lúc gặp em thì trong đầu tôi có rất nhiều điều muốn nói, vậy mà khi gặp em rồi, trong cái căn phòng nhỏ này, lại chẳng nói được gì. Không khí có vẻ trầm lắng hơn cả hôm trước. Không biết là em đang cảm thấy như thế nào, có cảm nhận được điều gì đó bất thường không, còn tôi thực sự tôi chỉ muốn nói với em là : tôi không muốn thấy em làm việc ở nơi đó nữa.

Đời nhiều lúc cứ thế đấy, đa đoan nên lắm mối tơ lòng…

- Nếu bây giờ em tìm được công việc khác, em sẽ thôi làm ở đây chứ?

- Dạ, vâng…

- Vậy mai em chuẩn bị mấy bộ hồ sơ , rồi cầm đến địa chỉ này gặp anh, anh sẽ giúp.

Tôi dậy mặc quần áo trong khi em vẫn đang ngỡ ngàng với lời đề nghị ấy.

- Sao? Vẫn còn lăn tăn à? Em cứ đến đúng địa chỉ, bảo gặp anh T

- Vâng…- Em lí nhí vì vẫn chưa tin những gì đang xảy ra

- Ok, thế nhé, bây giờ anh về đây.


Tôi về, còn em ở lại trong phòng với chút hy vọng mơ hồ, một người khách lạ thật đặc biệt, mới chỉ gặp hai lần nhưng sao em thấy không giống với bất kỳ ai mà em đã từng gặp trước đây. Còn về công việc, em có nên hy vọng ? hay lại vướng vào một cái bẫy mà anh chàng điển trai kia vừa mới giăng ra.

Em cũng mông lung lắm, nhưng em nhớ hôm trước anh ấy đã từng nói , phải rồi. “ Sống ở đời thì phải có niềm tin chứ”


Hôm sau thì em đến, tôi có đôi chút ngỡ ngàng khi gặp em, bởi giữa ban ngày ban mặt, không phải là trong cái phòng mờ mờ ảo ảo ánh điện đó. Em bây giờ mới đúng là em trong tâm trí tôi vẫn tưởng tượng, tôi lại xao xuyến, có lẽ tôi đa tình thật rồi.

- Em chào anh

- Chào em, ngồi đi em.

- Vâng

- Đưa anh xem hồ sơ nào.


Tôi đọc qua hồ sơ, rồi hai anh em ra ngoài nói chuyện để không ảnh hưởng mọi người làm việc trong phòng, hơn nữa trong câu chuyện của em và tôi có những điều mà khi người khác nghe được, sẽ không hay.


Sáng mùa Thu trên cao nguyên, nơi đây không có những cành cơm nguội vàng rủ bóng mặt hồ, không có hương hoa sữa nồng nàn, không có gió heo may. Buổi sáng ở đây là những tiếng thông reo bên những con đường vắng, là tia nắng ấm áp xuyên qua tán lá còn mang đẫm hơi sương. Tôi đứng trên lưng chừng đồi và phóng tầm mắt ra xa, cuộc sống dường như đang chậm lại.


- Phương này…

- Dạ anh…

- Anh đã xem qua hồ sơ của em rồi…Anh rất tiếc vì ở vị trí như em thì công ty đã có người rồi, từ ngoài HN vào…

- Vâng – Giọng em trầm buồn.

- Nhưng em đừng lo, anh sẽ hỏi mấy đơn vị bên cạnh xem, họ cũng đang cần kế toán…

- Dạ

- Trước mắt.. nếu em muốn anh vẫn sẽ cho em làm tạm thời bên công ty anh, coi như em vào vừa làm vừa học hỏi thêm kinh nghiệm, anh vẫn sẽ trả lương cho em bằng mức lương thử việc…

- Thật thế không ạ?

- Ừ…

- Em cám ơn anh ạ

- Công việc ở đây cũng khá nhiều, nên có lẽ em phải nghỉ làm bên KS đấy…

- Vâng, em sẽ về báo với chị chủ KS…Bao giờ thì em có thể đi làm được hả anh?

- Ngay bây giờ cũng được…- Tôi cười.


Hôm sau thì em bắt đầu đi làm, tôi giới thiệu em là đứa em gái họ, nhà ở ngoài Bắc chuyển vào Lâm Đồng, tôi cũng nhờ bên kế toán chỉ việc cho em làm quen dần. Biết ngay kiểu gì cũng nhận được ánh mắt bí hiểm đầy ẩn ý của mấy anh em đồng nghiệp, cũng phải thôi, em nó xinh thế kia mà, lại ngoan nữa, có bị nghi oan tôi cũng xin cam tâm tình nguyện.

Vậy là em đã vào làm được hai tuần, ngoài việc chuyên môn thì em còn giúp mọi người rất nhiều thứ. Từ việc đi chợ mua những thứ lặt vặt cho đến rau cỏ, rồi quét dọn phòng làm việc, dọn dẹp các thứ….nên ai cũng quý.

Tôi ngoài việc quản lý chung thì còn chạy ra ngoài thành phố “ đánh quả lẻ” nữa. Nói thế cũng hơi quá nhưng cụ thể ngoài công việc chính trong dự án thì tôi còn quản lý thêm một căn nhà 3 tầng đang xây.

Ngôi nhà 3 tầng này của một ông anh tên là Chức, bạn ông Tuyên. Nhà ông Chức chuyển vào trong Đà Lạt cũng khá lâu rồi, bây giờ ông ấy đang làm trong UBND tỉnh. Căn nhà ông ấy xây là do tôi thiết kế và đứng ra giám sát kỹ thuật luôn, vừa là chỗ anh em vừa là chỗ quan hệ nhà thầu với chủ đầu tư.

Hôm ấy ông Tuyên bay vào và mấy anh em có đi uống rượu, trong lúc cao hứng tôi có đề cập nhờ ông ấy thử xem cái vụ xin việc nó như thế nào, chỉ hỏi bâng quơ thôi.

- Anh Chức ơi….trong này xin việc có khó lắm không?

- Việc gì em?

- Em có đứa em gái con bà cô, vừa học xong CĐ KT KT Đà Lạt , chuyên nghành Kế Toán, đang muốn xin việc.

Nghe hai anh em nói chuyện ông Tuyên chen vào ngay :

- Lại có em nào nữa à? Sao chú lắm em thế nhỉ? Anh tưởng chú có mỗi thằng em trai chứ. Hehe

- Anh này, làm gì có em làm đâu. Đứa này con nhà bà cô, nhà tận Yên Bái cơ

- Thế cơ à? Xa nhỉ - Ông Tuyên mỉa mai

- Nhà nó chuyển vào đây lâu rồi…À cái đứa hôm nay anh gặp ở phòng kế toán đấy

- Đứa đấy hả? Cũng xinh phết, chú thật khéo chọn em họ T ạ, anh thua chú khoản này…

- Anh cứ nói thế anh Chức anh lại nghĩ em này kia….

- Không, anh không nghĩ đâu, anh biết thừa chú thế rồi mà, ha ha….- Ông Chức cười lớn.

Mịa, hai cái ông này toàn nghĩ xấu cho kẻ ác.

- Xin vào nhà nước thì hơi khó đấy…Thế nó có muốn làm bên doanh nghiệp không?

- Đâu chả được anh, miễn là kiếm được tiền…

- Thế thì đơn giản, làm doanh nghiệp thì thích làm đâu chả được

- Vậy anh hỏi giúp em nhé, xin cho nó vào làm đỡ khổ.

- Ừ…Mai vứt hồ sơ qua anh.



Tôi không ngờ mọi việc lại có thể đơn giản như đi ăn tiệc như thế. Ngay hôm sau tôi cầm hồ sơ của em qua đưa ông Chức, không quên dặn “ Anh xem có chỗ nào được được ổn định tí nhét vào đấy hộ em cái nhá”. Hôm sau đã thấy ông anh gọi :

- T à, xong rồi đấy

- Thế hả anh, nhanh nhỉ, chỗ nào đấy anh?

- Chuyên Trồng rau với cả trồng hoa, nhưng công ty nó làm ăn được lắm, bạn anh ấy mà

- Vâng tốt quá, em cảm ơn anh nhé

- chú mày…cứ linh tinh…chuyện nhỏ thế ơn huệ gì, mai bảo nó đi làm luôn được rồi đấy…

Tôi vui lắm, vậy là đã giúp được em một việc nhỏ thôi nhưng với em có lẽ rất quan trọng, tôi nhấc điện thoại gọi ngay :

- Phương à

- Dạ,em đây

- Mai không phải đi làm nữa nhé

- Sao vậy anh? – Giọng em bất ngờ, lo lắng

- Hôm qua GĐ vào quyết định rồi, công ty không cần vị trí của em nữa

Em im thin thít, chắc là đang buồn lắm, tôi tiếp :

- công ty quyết định chuyển em sang nhận một công việc mới

- Việc gì hả anh..

- Hihi, anh đùa em chút thôi. Anh đã hỏi giúp em một công việc mới, người ta xem hồ sơ đồng ý rồi…

- Vậy hả anh.. Thật ư? Công ty gì vậy anh?

- Công ty chuyên trồng rau và hoa

- Thế em làm ở bên nào ạ?

- Tất nhiên phải là kế toán, em có học trồng eau đâu….

- Hihi, em vui quá…cảm ơn anh….

- Chiều nay em mua ít hoa quả về chia tay các anh chị trong phòng đi – Tôi còn dặn dò em thế nữa

….tối anh em mình phải đi ăn mừng chứ nhỉ? Mà ở Đà Lạt không biết có món gì ngon không nhỉ? – Tôi trêu.

- nhiều món ngon lắm, tối nay em sẽ khao anh một bữa để cảm ơn anh….- Giọng em hồ hởi lạ thường.

Buổi tối ở Đà Lạt, sương giăng lãng đãng, những cơn gió mang hơi lạnh lại ùa về đem lại cho ta cảm giác như Hà Nội những ngày chớm đông. Từ ngày vào Đà Lạt, đây là lần đầu tiên tôi có được cảm giác đi chơi đêm Đà Lạt đúng nghĩa. Hẹn em ở một góc phố , tôi chở em bằng xe máy lòng vòng theo sự chỉ dẫn của em.

Đà Lạt thật khác, không ồn ào xe cộ, không tắc đường và không có nhiều khói bụi. Đà Lạt mộng mơ và yên bình nhưng cũng không kém phần lung linh.Em bảo tôi gửi xe rồi dẫn tôi đi bộ ra khu chợ, lúc này rất đông đúc.

- Anh thích ăn gì ? – Em hỏi

- Gì cũng được, em là chủ nhà mà

- Hihi, vâng…

Em dẫn tôi vào một quán nướng bên đường, ăn ngô và khoai nướng. Dường như khoai trồng ở Đà Lạt ngọt hơn ở nới khác thì phải, hay là dư vị ngọt ngào bắt đầu thấm vào tôi khi thấy em xúng xính trong bộ quần áo rét, quấn khăn len…Trông em giống như một cô bé sinh viên nào đó mà tôi vẫn hay gặp, trong một quán cóc ven đường, như là đường Láng, ở một đêm đông Hà Nội…xa quá rồi.

- anh thấy khoai nướng ở đây thế nào? Có ngon không?

- Ưhm, đúng là khoai nướng thật…ăn không giống khoai luộc lắm….

- Hihi…..

Tôi và em vừa đi bộ vừa ăn bắp ngô nướng nóng bỏng tay, xuýt xoa trong cái se lạnh của đất trời Đà Lạt.

- Anh có uống cà phê không?

- Có chứ, đã bảo em là chủ nhà mà, đưa anh đi đâu thì anh đi đấy thôi

- Hihi…


Ngồi ở một quán cà phê bên Hồ Xuân Hương, nhâm nhi ly cà phê sữa nóng trong cái se lạnh thật đáng nhớ, nhất là bên cạnh lại có một người con gái xinh đẹp như Phương, tôi nghĩ, không lẽ mình lại có những trải nghiệm thú vị đến vậy sao.

- Đà Lạt về đêm đẹp quá – Tôi thốt lên

- Anh cũng thấy vậy à?

- Tất nhiên….anh hay bị rung động trước cái đẹp…

Mà chung quy lại ai chẳng thế, chỉ ít hay nhiều thôi. Tôi thì hay bị rung rinh trước cảnh đẹp và gái đẹp.

- Anh T, em cám ơn anh nhiều lắm

- Về chuyện gì?

- Về chuyện công việc của em….và những chuyện khác nữa

- Ừ…em cám ơn, anh nhận. Nhưng bây giờ anh đòi trả ơn thì sao?

Câu hỏi của tôi làm em bối rối, tôi hay đưa các em vào những tình huống bất ngờ như vậy đấy , nhưng chẳng có ý gì đâu.

- Không trả lời được hả ? – Tôi nói rồi chiếu tướng thật sâu vào đôi mắt em, mấy ai chịu được ánh nhìn đắm đuối ấy của tôi quá 10 giây? Em cũng vậy, em ngoảnh đi trốn tránh.

- Anh chẳng đòi hỏi gì đâu, chỉ cần em dẫn anh đi chơi khắp Đà Lạt , vào lúc nào đó em muốn, đến những nơi như nơi này chẳng hạn, rất tuyệt vời.

- Tưởng gì….như thế thì dễ ẹc, em sẵn sàng làm hướng dẫn viên cho anh, dù sao em cũng ở đây mấy năm rồi…- Giọng em đầy tự hào.

- Nhớ nhé

- Vâng…

- Nghoéo tay cái cho khỏi quên nào .

Lời đề nghị dễ thương ấy của tôi làm sao em nỡ từ chối, em đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, tôi móc tay vào và nghoéo. Cảm giác thật lạ khác xa với những đụng chạm trong phòng mát xa, đây là một quán cà phê lãng mạn, bên hồ Xuân Hương khi mà sương mờ đang giăng phủ loang loáng trên mặt hồ. phòng mát xa – nơi ấy đã là quá khứ.


- Ở trong này anh có bị lạnh không?

- Không, lạnh thế này ăn thua gì…

- Vâng, em thích cái lạnh của Đà Lạt, nó nhẹ nhàng và se lạnh một chút, không cắt da cắt thịt như cái lạnh ở quê em ngày trước.

- Ừ, ở Yên Bái lạnh lắm.


Bất chợt tôi lại nhớ cái buổi mùa đông ấy, một buổi mùa đông mà mưa mặn ướt môi, ngày em đi lấy chồng.



Bây giờ, ngồi cạnh tôi là người con gái khác, nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác ngày xưa, hư và thực, thực và hư, cuộc sống nhiều khi thật lạ lùng, ảo giác như màn sương mờ đang che phủ khắp mặt hồ kia….


Mải làm quên mất là em đi làm được 2 hôm rồi, tôi nhắn tin hỏi :

“ Công việc mới tốt không em”

“ Dạ tốt anh ạ, mọi người cũng giúp em nhiều, nên nhanh quen…”

“ Đà Lạt ngoài ăn khoai nướng mới cả uống cà phê ngắm hồ ra còn có gì hay không nhỉ?”

“ Hihi, anh trách khéo em đấy hả? Em đang định đưa anh đi đến một nơi cũng rất thú vị của Đà Lạt”

“ Thế à? Thảo nào ngày hôm nay anh hắt xì hơi suốt”

“ Hihi, chắc có người mong rồi?”

“ Anh không biết, nhưng mà bao giờ đi?”

“ Tối nay được không anh?”

“ Ok, đi đâu đấy?”

“ Bí mật…”


Cứ mập mờ thế làm tôi rất tò mò nôn nóng, chả hiểu em sẽ đưa đi đâu nhỉ?


Buổi tối, tôi lại đón em.

- Mình đi đâu bây giờ ? – Tôi tò mò hỏi

- Anh cứ đi đi, theo sự chỉ dẫn của em

- Định đưa anh ra “ thung lũng tình yêu” hả - Tôi giả vờ đoán mò

- Không…anh cứ đi đi, đừng hỏi

- Ok, tính mạng anh phó thác hết cho em rồi đấy.



Lượn qua những con đường quanh co, gió lùa khá là lạnh. Khi đến lưng chừng một con dốc, đường vắng tanh chẳng có người, đột nhiên thấy em ngồi sát lại hơn vào tôi, em vòng tay qua cổ tôi và quấn vào một cái khăn.

- Ui…giật hết cả mình..cứ tưởng hồn ma thiếu nữ nào thắt cổ - Tôi giả bộ trêu em

- Hihi, làm gì có hồn ma ? Em tặng anh chiếc khăn đấy, trời tối ra ngoài dễ bị lạnh…

- Khăn con gái à?

- Đâu, khăn con trai mà

- Quàng vào giống như trong phim Hàn ấy nhỉ?

- Hihi, vâng….



Đúng là khăn xịn có khác, quàng vào thấy ấm hết cả người. Đang nghĩ đến chuyện cái khăn thì em níu vào lưng áo tôi:

- Anh ơi..rẽ…rẽ…

Tôi phanh kít, em nhào tới ôm chặt vào tôi theo quán tính, khuôn ngực em ấm mềm áp vào lưng tôi, rồi lại rời ra ngay. Tôi cười hỏi :

- Từ đây đến chỗ đấy còn rẽ nhiều không ?

- Còn mấy đoạn rẽ nữa

- Vậy cứ khi nào đi qua thì em hãy kêu rẽ nhé, như vừa nãy ý..cho nó bất ngờ

- Anh này….


Sau quả phanh đấy hình như khoảng cách tôi và em được rút ngắn một chút thì phải, cỡ 10 cú phanh nữa thì chắc em sẽ ôm vào tôi, haiz, mới 9h tối nên chưa mơ được…


Cái nơi mà em đưa tôi đến là một lưng chừng đồi, phóng tầm mắt xuống thung lũng thì đó là cả một kinh đô ánh sáng lung linh huyền ảo giữa khu rừng. Đẹp đến ngẹt thở.

Đó là những nhà lồng, nhà kính của người dân trồng hoa, khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn vàng được bật lên và trước mắt chúng tôi cả làng hoa bừng lên ánh sáng mờ ảo quyến rũ.

Trong không gian ấy, giữa tiếng xào xạc trên những cánh rừng thông ba lá, gió heo may thổi se se lạnh, tôi và em như gần nhau hơn. Em đã khẽ nép vào bên tôi, khiến cho tôi cảm nhận rõ hơn từng hơi thở của em, mùi hương từ cơ thể em tỏa ra, lẫn với mùi cây rừng.

Đà Lạt bình yên quá, đêm bình yên quá. Tôi thấy trong mắt em lấp lánh những ánh đèn vàng rọi lên từ phía thung lũng xa xa, làn mi ấy, đôi môi ấy…lại khiến tôi xao xuyến….

Có lẽ, em cũng đang rung động trước cái đẹp giống tôi, nhưng tôi rung động nhiều hơn em vì tôi đang đứng trước hai vẻ đẹp, vẻ đẹp thiên nhiên và vẻ đẹp người con gái…Không muốn làm em giật mình khi đang chìm đắm trong cảm xúc, tôi chỉ thì thầm bên tai em thôi :

- Phương ơi…

- Dạ….


…………

Em đã mang đến cho anh những bất ngờ
Em đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc
Anh sẽ giữ mãi những phút giây ngọt ngào
Sẽ giữ cho mình anh thôi…..

- Phương ơi…

- Dạ….

- Đẹp quá…

- Hihi, vâng, em biết thể nào anh cũng ngạc nhiên mà

Cả một vùng trời sáng rực lấp lánh phía trước, và bên cạnh là gương mặt em rạng ngời.

- Em có hay lên đây không?

- Lần này là lần thứ 2 anh ạ

- Thế à?

- Vâng

- Thế lần trước em lên đây với ai?

- Em đi với bạn chứ với ai…

- Bạn trai à?

- sao anh hỏi kỹ thế?

- Thì anh quan tâm nên mới hỏi, vì anh thấy chỗ này mà đưa người yêu lên đây thì tuyệt, nhỉ?

- vâng, khi nào người yêu anh vào trong này, anh nhớ đưa chị ấy lên đây nhé, nhất là vào ban đêm, rất đẹp anh ạ

- Ừ...nhưng anh làm gì có chị nào đâu….

Sau câu nói đó, cả hai cùng lặng im, chỉ những ánh sáng vàng nhạt hắt lên là vẫn lấp láy trong mắt em, tôi suy tư và nghĩ về Phương, chẳng biết giờ này em đang làm gì? Em có lúc nào nhớ tới tôi không?.



Thời tiết Đà lạt thật là hay, cứ chiều xuống thì lại se se lạnh, và buổi tối nếu đi ra ngoài còn cảm thấy rét. Những buổi tối ở đây, làm cho tôi nhớ thật nhiều tới những đêm mùa đông Hà Nội. Chợt thèm một vòng tay ấm, một cái má đỏ hây hây trong gió, một cái ôm qua những lớp áo xù xì dày cộp, và thèm cả những nụ hôn ở đâu đó xa xôi…

Tối thứ 7, tôi gọi cho em :

- Phương à, anh T đây

- Dạ

- Em có rảnh không?

- Em cũng hơi rảnh rảnh…

- Không đi chơi với người yêu à? Thứ 7 máu chảy về tim mà

- Dạ không, em ở nhà thôi.

- Này…mấy ngày anh không được gặp em rồi đấy…. – tôi cứ liều nói như vậy

Em lặng im một chút chắc đang suy nghĩ, rồi em trả lời :

- Thì…anh còn bận mà

- ừ, không được gặp em nên anh cũng chẳng dám ra ngoài, không có hướng dẫn viên không dám đi đâu, cứ ở nhà suốt thôi

- Hihi, sao anh không tự đi , Đà lạt nhiều chỗ vui mà ? – Em hỏi

- anh biết chỗ nào đâu, có mấy chỗ em dẫn anh tới nhưng anh ngại đi một mình lắm…tối hôm rồi định mang cái máy ảnh lên chỗ làng hoa mà em đã đưa anh lên ý, để chụp ảnh..nhưng nghĩ sao lại thôi. Muốn rủ em đi cùng cho vui nhưng mà…

- Mà sao ?

- Nghĩ em đi chơi với người yêu, không muốn làm phiền…

- Anh này…em làm gì có người yêu đâu mà phiền

- Hay là hôm nay em lại dẫn anh lên đấy nhé, anh muốn chụp vài bức ảnh

Em dừng lại suy nghĩ, rồi nhỏ nhẹ nói qua điện thoại:

- Vâng…

Em vâng nhỏ lắm, chẳng biết là do không muốn đi hay là thế nào, còn tôi thì rất vui, tôi háo hức như là đang tuổi đôi mươi, sao trong lòng thấy xốn xang đến lạ....



…..........................\





...Nhận được lời đề nghị của anh mà trong lòng mình rộn rã, cái cảm giác ấy lâu lắm rồi mình không có được.

Kể từ ngày anh đến, mang theo bao hy vọng và niềm tin thật lớn cho cuộc đời mình. Mình đã mang ơn anh rất nhiều, mình chẳng mong gì hơn cả, chỉ mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh.



Chia tay mối tình đầu của thời sinh viên, chia tay những năm tháng trên giảng đường đại học, người ấy đã bỏ cái đất Đà lạt lặng lẽ này, ra đi để tìm kiếm những cơ hội tốt hơn, một cuộc sống khác hơn, ở nơi phồn hoa đô hội. Từ đó, những cảm xúc trong mình đã ngủ quên.



….và rồi anh đến, bất giờ và nhẹ nhàng hệt như cơn mưa rào trải vội trên những cánh rừng thông, mát mẻ và dịu êm, ngay sau cơn mưa ấy là nắng ấm, là sự tươi mới của muôn hoa.

Mình đã rất ngỡ ngàng và đầy sự hồ nghi khi nhận được đề nghị giúp đỡ của anh, nhưng điều đó là sự thật, đúng như một câu nói mà anh đã từng nói với mình “ Sống thì phải có niềm tin”. Và mình đã rất tin.



...Ngày...tháng...năm...



Hôm nay lần đầu tiên được đi chơi với anh, cảm xúc thật khó tả, mình đã có những phút giây thật vui, và có lẽ cả anh cũng vậy. Anh luôn làm cho mình cười bằng những câu nói hài hước..Ở anh có điều gì đó thật đặc biệt, một niềm tin rất lớn.



...Ngày..tháng..năm....



Thật lạ là mấy ngày không được gặp anh, không được nghe giọng nói của anh mình lại thấy ...nhớ. Mình nhớ ánh mắt anh nhìn mình, đắm đuối và sâu thẳm như màn đêm...



Hôm nào mình cũng chờ đợi, một cuộc gọi, hay là một tin nhắn của anh. Chẳng biết từ bao giờ nữa. Ngay cả trong giấc mơ mình cũng mơ thấy được cùng anh đứng trên đồi cao, cùng ngắm những cánh rừng bạt ngàn của cao nguyên hùng vĩ, giữa bao la đất trời.

Mình là con gái mà...



….Anh hẹn 7h tối, vẫn ở chỗ cũ. Vừa nhìn thấy anh là tim mình đã đập rộn ràng, mình phải cố trấn tĩnh lại không để anh biết, ngại chết.


- Em chờ anh lâu chưa?

- Dạ em mới đến thôi.

-Lên xe, đi thôi.
Mình ngồi sau anh, muốn nhích lên một chút để gần anh hơn, nhưng không dám. Hôm nay anh lại quên mang khăn rồi.
- ,anh không quàng khăn à? Không lạnh sao?

-Hihi, anh quên mất...

xe chạy bon bon trên đường, mình cảm thấy hơi lạnh. Muốn nói chuyện gì đó với anh nhưng chẳng mở lời được.

-Phương ơi

-Dạ...

-Tí nữa qua đoạn rẽ nhớ bảo anh nhé...

Đấm cho anh một phát vào lưng, qua đoạn rẽ thì bảo làm gì nữa?

- gần đến đoạn rẽ chứ anh? Sao lại qua đoạn rẽ?

- Anh thích thế...hihi


Mình đưa anh lên chỗ cũ, cái chỗ mà mình đã cùng anh ngắm cả một thành phố ánh sáng về đêm. Khung cảnh ở đó thật đẹp.


Chắc là anh thích nơi này lắm, thấy anh cứ ngây người ra ngắm nhìn rồi suy tư, hôm nay anh mang theo cả máy ảnh để chụp.

- Em đứng vào đây để anh chụp cho nào.

Mình là con gái, mình cũng rất thích được chụp ảnh.

-Anh có biết chụp không đấy ? - Mình trêu anh

-Anh biết chụp nhưng anh ít chụp lắm, anh chỉ thích chụp cho những ai xinh thôi

-Vậy anh chụp cho em làm gì?

-Em thừa tiêu chuẩn rồi....

Nghe anh nói thế mình thấy ..sướng hết cả người.

-Nào, cười lên nào ...thế....đúng rồi.

Anh chỉ đạo mình tạo dáng, rồi chụp lia lịa..hihi thích quá.Tạo dáng nhiều đến mỏi hết cả người mà anh vẫn bảo chụp tiếp đi

- Nghỉ một chút anh nhé , em mỏi rồi – Mình nói với anh

- Ừ...tí chụp tiếp

- chụp gì mà nhiều thế, chắc anh lại chụp xấu chứ gì?

- Không, đẹp lắm.

Mình đòi anh cho xem ảnh trong máy. Hai đứa dựa vào lan can gỗ và anh lật từng tấm ảnh cho mình xem, lại còn thuyết minh nữa...

Anh và mình đứng sát nhau, mình cảm nhận rõ cả mùi cơ thể quyến rũ đầy nam tính của anh ngay bên cạnh. Chưa bao giờ lại gần anh đến thế, mình xem ảnh mà chẳng thể tập trung được, tim đập thình thịch rộn ràng.

-Em có thấy đẹp không?

-Đẹp lắm anh ạ...- Mình trả lời đại

-cảnh đẹp ….

-Cái gì? Lần sau không cho anh chụp nữa đâu...

-anh chưa nói hết....cảnh đẹp nhưng người còn đẹp hơn...hihi

Khoảnh khắc ấy, mình thấy anh thật đáng yêu biết bao, luôn biết cách tạo ra những bất ngờ..ghét thế.

-Đà Lạt còn nhiều chỗ đẹp lắm phải không em? - Anh hỏi

-Vâng...nhiều chỗ đẹp lắm.

-Mai Chủ nhật, em đưa anh đi nhé?

-...Ưhm...để em xem đã

Mình đã sướng phát điên trong lòng khi anh nói vậy, nhưng vẫn trả vờ đắn đo, anh lại nài nỉ :

- Đi mà, hôm trước em nói làm hướng dẫn viên cho anh mà...

Mình định nói “ Vâng”, nhưng thế nào lúc buột miệng ra lại thành :

- Có gì sáng mai em nhắn nhé...

Càng về khuya trời càng lạnh, gió cũng thổi mạnh hơn, lác đác bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống. Trong chốc lát mưa ngày một dày, những hạt mưa phùn nhỏ li ti từ trên trời cao nối đuôi nhau lao xuống. Xa xa , cả một thành phố lung linh đèn vàng đã chìm đắm trong màn sương mờ ảo...Tiếng mưa rơi trên những tán lá, hòa vào nhau tí tách như những bản nhạc và vương cả lên tóc .

- Em ướt hết tóc rồi....

Anh nói và cởi áo khoác ra, anh giơ cao lên làm ô che cho hai đứa.

- Chui vào đây cho khỏi ướt đi em – Anh dịu dàng nói

- Không cần đâu anh, mưa tạnh ngay ấy mà – Mình đáp

- Cứ chui vào đây, không ướt hết bay giờ...

Mưa...lạnh....nhưng chưa khi nào mình lại thấy ấm áp đến thế. Được nép trong anh, sát vào ngực anh, tim mình lại đập rộn ràng.

May quá, mưa chỉ một lúc rồi tạnh ngay. Anh định mặc cái áo khoác vào nhưng nó đã ướt sũng

- Thôi mình về đi anh, áo anh ướt hết rồi kìa

- Không sao, mặc tạm

- Anh đừng mặc, nước mưa ướt ngấm vào người sẽ cảm đấy.

- Ừ

- Anh có lạnh lắm không?

Mình cởi cái khăn len ra và quấn lên cổ anh, khi ấy bất chợt bàn tay anh nắm chặt lấy tay mình, thấy anh run lên.

- Trời ơi, tay anh lạnh cóng rồi...

Lúc đấy mình chẳng nghĩ gì cả, mình cứ hành động theo cảm xúc, hai tay mình cầm lấy tay anh và xoa thật mạnh cho ấm.

Anh tiến đến sát vào mình, nhanh như một cơn gió, anh vòng tay qua ôm chặt lấy mình vào lòng, mình ngước lên và bắt gặp ánh mắt anh. Vẫn ánh mắt ấy, sâu thẳm và ấm áp làm mình như tan chảy.Anh nhẹ nhàng cúi xuống và đặt lên môi mình một nụ hôn, bỗng chốc mình như bay lên không trung, lang thang bồng bềnh trên những đám mây, còn tim mình như sắp rớt ra khỏi lồng ngực.

Mình nhắm mắt lại, đón nhận một nụ hôn thật sâu và cuồng nhiệt. Chưa bao giờ mình có được một nụ hôn ngọt ngào và đắm say đến thế.

Mình chỉ biết ôm chặt lấy anh, cho môi mình siết chặt lấy môi anh, khi cái lưỡi của anh tìm vào trong mình, nó khiến mình tê dại. Rồi anh hôn lên tóc mình, hôn lên trán và hôn lên mắt, anh khiến cho mình run lên vì hạnh phúc.

Anh ấm áp nóng bỏng và cuồng nhiệt, hơi thở anh đầy quyến rũ gấp gáp bên tai mình. Anh liếm nhẹ vào sau gáy mình rồi cắn lên vành tai, làm mình nổi hết cả da gà, mình không thể kiểm soát nổi mình nữa, một cảm giác hạnh phúc bao trùm, mình muốn thời gian ngừng lại, để giữ mãi phút giây này...



Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp
Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ
Và đời cho em những nỗi đau vô bờ
Chờ anh đến xoá hết những đau thương.

Ước mơ trong đời
Có ai đâu ngờ
Đôi khi sao quá xa xôi.

Vẫn mong một ngày
Nắng lên xanh ngời
Ta bên nhau sánh đôi.

Biết anh bây giờ
Chắc vẫn mong chờ
Thôi thì anh cứ mong chờ.

Những phút vui nào
Có đến bao giờ
Yêu nhau trong mơ thế thôi.....
 
Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, được yêu anh và được anh yêu. Mình thấy cuộc đời này đáng sống biết bao nhiêu, mỗi sáng thức dậy, nhìn ánh bình minh lé rọi qua tán lá, khi chim chóc hót vang trên những nhành cây... thấy yêu đời quá đỗi.



Đi cùng anh trên khắp các cung đường của Đà Lạt, mình như đang sống trong một giấc chiêm bao đẹp đẽ, trên mảnh đất của hoa, của nhạc...và thơ.


Chủ Nhật, anh dành cho mình trọn cả một ngày, để đi chơi, chụp ảnh, kể cho mình nghe những câu chuyện vui, và hát những bài tình ca ngọt ngào. Mình cảm nhận rõ tình cảm anh dành cho mình, nó nhẹ nhàng mà đằm thắm biết bao.


Bây giờ đang là tháng 11, khi mà hoa dã quỳ nở rộ bên các con đường, dọc các triền đồi báo hiệu mùa đông sắp sang, khắp các vùng của Đà lạt được nhuộm một màu vàng rưng rức lung linh.


Ngồi bên anh, ngắm cả một vạt rừng vàng lên một màu dưới trời mây ảm đạm cao nguyên của ngày chớm đông, thấy tâm hồn mình như lắng lại.


- Em biết vì sao hoa dã quỳ lại nở vàng khi mùa đông đến?


- Em không...


Anh kể cho mình nghe về sự tích loài hoa dã quỳ, về câu chuyện của đôi trai gái yêu nhau.

Lâu lắm rồi, ở một buôn làng thiểu số Tây Nguyên, có một đôi trai gái yêu nhau, nhưng con trai người người tộc trưởng cũng đem lòng yêu nàng.


Một ngày chớm đông, khi mà những cơn mưa cuối cùng kéo đến, bầu trời ảm đạm, chàng trai vào rừng đi săn nhưng không thấy trở về, người con gái đi tìm chàng khắp nơi..Đến một khu rừng già, nàng vô cùng bất ngờ và hoảng hốt khi thấy người yêu đang bị trói ở dưới một gốc cây cổ thụ. Nàng lao đến ôm chầm lấy chàng trai, lúc ấy hàng trăm mũi tên lao vun vút về phía người họ, găm vào hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau. Máu của họ hòa vào nhau chảy xuống loang ra cả một góc rừng. Ở đó mọc lên một loài cây, mỗi khi chớm đông, khi bầu trời u ám, hoa lại nở ra vàng rực cả bầu trời....


Mình dựa đầu vào vai anh, ôm chặt lấy anh khi nghe anh kể về chuyện tình đau thương ấy. Hoa dã quỳ đẹp quá, nhưng chẳng lẽ người yêu nhau lại phải đánh đổi bằng cả cái chết.


Anh ôm mình vào lòng, mình lại nghẹn thở trong ngực anh. Đôi môi ấm áp lại đưa mình vào cõi mộng, nụ hôn của anh lúc nào cũng ngọt ngào say đắm như thế, anh khiến mình si mê.


Buổi tối, cầm tay anh đi dọc theo các con đường bên hồ Xuân Hương. Để ngắm nhìn những ánh đèn lung linh mờ ảo soi bóng xuống mặt hồ, để nghe gió rì rào trên những hàng cây, để được nép vào bên anh ấm áp. Mình thích được anh đưa ra cầu chữ Y những lúc vắng người, thích được anh ôm mình từ phía sau, anh sẽ nhẹ nhàng hôn lên tóc khiến cho mình bồi hồi trong nhịp thở. Và được hôn anh.



Chẳng biết từ bao giờ mình đã quen với làn hơi ấy, hơi thở anh làm cho mình nghẹn ngào thương nhớ trong cả giấc mơ....


“…Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được


Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức…”


….Lại một cuối tuần nữa, cả tuần đi làm chỉ mong đến cuối tuần để được đi chơi với anh. Mảnh đất Đà Lạt này chỗ nào cũng đẹp, miễn là ở đó có anh.


Tuần này anh đưa mình đi chơi thác Prenn, nằm ngay dưới chân đèo Prenn. Con thác nhỏ dịu êm xả nước xuống mặt hồ phẳng lặng. Nước thác chảy rì rào nhẹ nhàng khiến cho lòng mình thanh thản lạ thường.


Kỷ niệm bên anh nhiều lắm, những phút giây ngọt ngào của tình yêu vừa chớm nở. Mình nhớ vẫn buổi chiều ấy, hai đứa đi chơi đồi Mộng Mơ và Thung Lũng Tình Yêu. Mình và anh tay trong tay, dạo quanh các con đường nhỏ giữa rừng thông xanh biếc. Tiếng thông rừng cứ xào xạc như tiếng nhạc du dương.


Những phút giây lãng mạn ấy chẳng bao giờ mình quên được, mỗi khi nhớ lại thấy bồi hồi. Ngồi bên anh trong rừng thông ,phóng tầm mắt ra phía xa, mặt hồ nước trong xanh với bầy thiên nga đang bơi lội, cảnh vật trữ tình và thơ mộng như một bức tranh...


Hôm nay mới là thứ năm, cả ngày hôm nay đi làm mà mình không thể nào tập trung được, mặc dù mắt đôi khi cứ díp lại buồn ngủ vì đêm qua thức khuya quá. Đêm qua không ngủ được vì anh...Buổi tối hôm trước, anh đến đưa mình đi chơi sau đó hai đứa đi uống cà phê ở quán quen gần Hồ Xuân Hương. 10h thì anh đưa mình về, nhưng anh chưa đưa mình về ngay mà lại vòng lên đồi, hai đứa ngồi ngắm cảnh thành phố về đêm.

Bọn mình đã hôn nhau rất nhiều, anh làm cho mình chìm đắm trong đê mê không dứt, anh cho tay vào trong ngực áo mình lúc nào mà mình cũng không hay, rồi mình không thể kiểm soát nổi khi anh bóp vú mình, bàn tay anh như có ma thuật mân mê đầu ti làm mình sướng phát điên, mình muốn anh bóp thật mạnh, muốn bung hết ra để cọ sát vào anh. Đêm về, cảm giác ấy cứ ám ảnh mình mãi, anh đã đưa mình vào chốn thiên thai, mình thèm khát anh, nơi ấy của mình ướt nhẹp....


Chiều tối nay , cảm giác ấy lại ùa về, mình lại muốn gặp anh. Mình đã sung sướng biết bao khi có điện thoại cứ ngỡ là anh gọi, nhưng không phải...

Bác hàng xóm gần nhà mình gọi điện báo “ P ơi mẹ cháu bị đau bụng từ chiều, cháu về gấp xem thế nào ...”

Mình lo quá, lúc ấy chân tay mình run lẩy bẩy không đứng vững nữa. Anh trai thì đang đi làm tận Bình Dương, bố cũng đi làm xa ở Bảo Lộc, có mỗi mẹ ở nhà thôi. Mình chỉ biết nghĩ đến anh lúc ấy thôi, bây giờ về nhà cách xa TP Đà Lạt mấy chục cây số, làm sao mà về được. Sau phút đắn đo mình gọi cho anh.

- A lô anh à?

- Ừ, sao thế em? Có chuyện gì mà giọng em hoảng hốt thế

- Anh ơi

- Sao vậy, có chuyện gì em bình tĩnh nói anh nghe nào.

- Dưới nhà vừa điện báo lên mẹ em bị đau bụng nặng lắm

- Thế mẹ em đang ở đâu?

- Ở nhà anh ạ...anh đưa em về được không.

- Được...em đợi anh đến ngay...


Ngồi chờ anh đến mà mình ruột gan như có lửa đốt, mẹ ở nhà một mình trông coi vườn tược, cũng may là có mấy bác hàng xóm thỉnh thoảng qua lại. Không biết mẹ có bị làm sao không? Mình thấy thương mẹ quá, ngồi nghĩ mà nước mắt cứ trực trào ra....

Cứ tưởng là anh đi xe máy đến nhưng lúc sau thấy anh đi taxi, anh bảo mình lên xe rồi giục lái xe chạy luôn thật nhanh.

- Em tưởng anh đi xe máy đến cơ

- Đường xa lại tối đi nguy hiểm lắm, anh gọi taxi đi cho nhanh, nếu có gì còn đưa mẹ em đi viện nữa chứ...

- Vâng...

Anh ngồi trên xe ôm mình vào lòng an ủi mình, anh bảo em không phải lo, có anh đây rồi không sợ gì hết. Mình thấy yên tâm nhiều lắm khi có anh ở bên, chỉ biết dựa vào anh lúc này, cảm ơn trời đất đã mang anh đến bên mình, như tia nắng ban mai, như vì sao sáng giữa màn đêm thăm thẳm.

Về đến nhà mình chạy vào thấy mẹ đang nằm trên giường, mẹ kêu đau bụng từ chiều nhưng nghĩ không sao nên không gọi, sợ mình lo lắng ảnh hưởng đến công việc. Thương mẹ quá.

- Đau thì mẹ phải gọi con chứ, huhu

- Ôi..mẹ đau quá..con ơi....

Thấy anh hỏi han mẹ mấy câu rồi anh bảo :

- Chắc là mẹ em bị đau ruột thừa rồi, phải đi bệnh viện thôi

- Đi viện hả anh? Đi viện nào bây giờ?

- Ừ, phải đưa mẹ đi viện ngay...sẵn taxi đây rồi, đưa mẹ lên BV Đà Lạt...

Lúc đấy mình cuống hết cả lên, nhìn thấy mẹ kêu la vì đau mình chẳng nghĩ được gì, anh bảo sao mình nghe thế.

Ngồi trên xe, thấy anh gọi điện cho một ai đó, rồi quay lại anh nói :

- Cô và em cứ yên tâm, tí nữa vào viện ĐL cháu có người quen làm ở đấy rồi, không lo.


Mẹ được đưa vào khoa cấp cứu và người ta nói mẹ bị ruột thừa, may mà đưa đến viện kịp thời, chứ để bục ra thì phức tạp lắm. Bây giờ chuẩn bị phẫu thuật....

Mình chỉ biết hướng ánh mắt đến anh thay lời cảm ơn từ đáy lòng, anh ôm mình dịu dàng :

- Xong rồi em ạ, anh đã nhờ bác sĩ phẫu thuật luôn cho mẹ, sẽ không sao đâu. Em đừng lo lắng nữa

- Vâng, em cảm ơn anh

- Nhìn em kìa...cười lên anh xem nào.


Anh ở bên mình, nói chuyện với mình trong suốt quá trình phẫu thuật. Hơn tiếng sau thì bác sỹ thông báo ca mổ thành công, mẹ đang ở phòng hậu phẫu. Lúc này hơn 11 h đêm.

- Anh ở đây với em nhé. – Anh đề nghị

- Thôi, muộn rồi, em ở đây với mẹ cũng được, anh về nghỉ đi mai còn đi làm nữa..

- Để anh đi gặp bác sỹ xem thế nào đã.

Anh đi mấy phút sau thì quay lại, anh bảo :

- Anh nói chuyện bác sỹ rồi, ok rồi em ạ. Thôi em ở đây với mẹ nhé,anh về rồi mai anh sẽ vào...Có gì cứ gọi cho anh ngay nhé, anh để đt cả đêm

- Vâng...

- Thôi anh về đây...

Anh quay đi, thấy thương anh nhiều, vì mình anh đã phải vất vả bao nhiêu. Càng nghĩ càng thương anh, yêu anh hơn nữa...

Mình ngồi trong phòng với mẹ, mệt nhưng chẳng ngủ được, mình nhắn tin cho anh

“ Anh à, anh ngủ chưa?”

“ Anh sắp ngủ, em có mệt không?”

“ Em hơi mệt một chút thôi”

“ Em tranh thủ chợp mắt một tí đi nhé, đừng thức cả đêm đấy, mai thành gấu trúc đấy”

“ Vâng, em biết rồi...Anh à..em cảm ơn anh nhiều lắm”

“ Ơn gì chứ...lần sau cấm nói thế nghe chưa”

“ Không có anh..em không biết phải làm sao”

“ Thôi, không nói nữa, anh ngủ đây, em ngủ đi không nhắn tin nữa đâu..tí gặp nhau...trong mơ nhé”

“ Em yêu anh”


Mẹ ở viện hai ngày thì được về, anh đến và đi lo hết mọi thủ tục không cho mình làm gì hết, anh bảo “ em cứ ở bên chăm sóc mẹ đi, mấy cái này để anh lo cho”. Mình muốn đưa cho anh ít tiền lương mình mới ứng để anh lo chi phí nhưng anh không cầm, anh bảo “ Em cứ cầm lấy đi, anh có đây rồi”

“ Nhưng anh còn đóng viện phí nữa mà”

“ Thì anh sẽ ứng ra là được mà, anh sẽ báo em sau”


Anh lại gọi taxi đưa mẹ về tận nhà, sức khỏe của mẹ đã rất ổn, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là hồi phục. Mình và mẹ biết ơn anh nhiều lắm.

Từ hôm mẹ đi viện sau đó về nhà mình phải xin nghỉ làm chăm mẹ, mình sẽ nghỉ đến hết Chủ nhật, thứ hai sẽ đi làm lại bình thường, ở nhà mẹ cũng đã tự lo được mới cả mình đã nhờ bác hàng xóm giúp....


Sáng chủ nhật, anh gọi điện bảo hôm nay anh sẽ qua thăm mẹ và chơi với em. Mình vui lắm, vậy là lại được gặp anh. Hôm nay, mình sẽ đưa anh ra vườn cây chơi, dẫn anh đi ngắm cảnh vật núi rừng của vùng quê yên bình này...


Anh đến, còn mang theo cả sữa với hoa quả, anh vào chơi còn dặn dò đủ thứ nữa. Mẹ bảo mình đưa anh ra vườn chơi, vì ngoài vườn cây ra thì nhà mình chẳng có gì, nhưng anh có vẻ thích, anh bảo anh thích được đến những nơi gần gũi với thiên nhiên, yên bình và trong lành như thế này.

Trưa mình đãi anh một bữa cơm toàn rau, nhưng là các món rau của nhà trồng, anh bảo :

- Thịt thì hôm nào chẳng ăn, chán rồi, rau sạch như này ăn mới thích...


Buổi trưa, tranh thủ lúc mẹ đang nghỉ mình đưa anh đi ngắm cảnh vườn cây.


Trời cao nguyên nắng nhẹ, tay trong tay với anh dạo bước dưới những tán cây râm mát trong vườn, mọi thứ thật yên bình và trong lành quá.

Cuối vườn, nơi lưng chừng đồi sau nhà mình có một cái chòi, dành để nghỉ ngơi mỗi khi đi làm vườn, và để cất dụng cụ lao động. Chòi nhô lên cao giữa rừng cây bạt ngàn xanh mướt, có những ô cửa sổ mà khi đứng ở đó nhìn ra, sẽ thấy xa xa là những dãy núi nối đuôi nhau của cao nguyên đại ngàn, những vườn cây cà phê, cao su và các loại cây ăn trái. Ở trên này, hòa mình với thiên nhiên xung quanh, tâm hồn chợt thư thái, không còn chút bụi bặm, ồn ào nơi phố xá...


Anh đứng phía sau, vòng tay qua ôm mình vào lòng, mình nhắm mắt lại và cảm nhận hơi thở của thiên cùng với hơi thở của anh... Cảm giác lúc ấy giống như trong bộ phim Titanic, khi mà chàng Jack đứng ôm nàng Rose ở mũi tàu, trước mặt là đại dương bao la...


Every night in my dreams
I see you, I feel you,
That is how I know you go on

Far across the distance
And spaces between us
You have come to show you go on



Thấy yêu đời, yêu anh biết nhường nào….

Trời cao nguyên xanh, nắng vàng trải nhẹ trên các đám lá xanh kéo dài xa tít, không gian tĩnh lặng giữa đại ngàn bao la, cảm giác như thời gian đang ngừng lại, và nơi này chỉ dành riêng cho hai đứa thôi.

Anh ôm mình, dịu dàng và ấm áp, vòng tay ấy đủ cho mình tin tưởng dựa vào, cả thể xác lẫn tâm hồn.

Anh vẫn luôn thế, vẫn nhìn mình với ánh mắt trìu mến thiêu đốt, khiến cho mình xốn xang, mình đã hoàn toàn bị thu phục bởi ánh mắt ấy.

- Anh à, được ở bên anh như thế này, em thấy mình thật may mắn và hạnh phúc….


Hôn nhẹ lên trán mình, âu yếm. Anh cúi xuống và đặt lên môi mình một nụ hôn thay cho câu trả lời. Làm mình lại không thể tự chủ được…Đôi môi anh hút chặt lấy mình không rời, cái lưỡi anh tìm kiếm giúp mình càng thêm khoái cảm.

Anh đắm đuối hôn lên mặt mình, không chỗ nào là anh không tìm đến. Đồ tham lam, anh làm em chết mất…

Anh vẫn đứng ôm mình từ phía sau, anh hôn lên vành tai làm mình thấy bủn rủn cả người, tê dại, tay anh đã luồn vào trong áo, mình muốn anh đưa tay lên bóp vú mình, nó đang thèm muốn bàn tay anh. Nhưng đợi chờ mãi mà anh chẳng đến, anh cứ loanh quanh phía ngoài, mà mình thì thèm quá rồi.

Vừa hôn anh, mình vừa tự lấy tay cởi cúc áo sơ mi ra, lộ cả áo con cùng bộ ngực mình đang phập phồng căng lên, em là của anh..tất cả là của anh.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nâng niu đôi gò bồng đảo, mình nhắm mắt chờ đợi, mình thấy hồi hộp quá, tim đập thình thịch. Hai bàn tay anh bắt đầu xoa đều lên vú mình, rồi mân mê đầu ti, mình thích quá, sướng quá….Anh nhẹ nhàng cởi khuy áo lót, mình hồi hộp chờ đợi và vỡ òa cảm xúc khi anh bắt đầu ngậm lấy đầu ti và mút nhè nhẹ. Một cảm giác lâng lâng khoan khoái lan truyền khắp cơ thể, mình bắt đầu mềm người ra, còn vú thì cứng lại.

Một bên thì anh liếm, còn bên kia anh đặt cả bàn tay lên xoa…mình không thể dừng rên rỉ được, càng ngày mình càng thấy nghẹn ngào khó thở, hơi thở trở lên gấp gáp hơn. Ở bên trên miệng anh vẫn đang liếm ti mình , tay anh đã đưa xuống vuốt dọc theo đùi ở bên ngoài cái váy mềm, mình thấy nhột quá nổi hết cả gai ốc, anh cứ vuốt tay dọc theo đùi lên xuống như thế, trời ơi, bàn tay anh ma thuật, đi đến đâu mình tê dại đến đó.

Anh đưa cả bàn tay lên xoa vào mông đít mình làm mình buồn quá cong mông lên, anh liền bóp nhè nhẹ thật kích thích. Mình thích được anh xoa lên mông, vuốt ve lên cái eo và cả đùi mình nữa…và….nơi ấy. Mình muốn bàn tay anh đặt vào nơi ấy quá…

Anh xoa mông, xoa ngực làm cho mình mê đi, mình ngửa mặt lên , mắt nhắm lại chẳng thấy bầu trời xanh đâu nữa, chỉ thấy bồng bềnh như đang bay trên những đám mây. Anh áp sát từ phía sau, mình cảm nhận hơi nóng từ anh đã ngay sát lưng mình, bộ ngực trần của anh cọ sát vào tấm lưng trần của mình đầy kích thích. Mình đưa tay ra sau trong cơn say, bắt gặp dương vật anh lừng lững, vươn cao và to như một củ khoai nóng bỏng, mình run lên khi nắm tay vào nó, cảm giác sướng điên người.

Anh cũng khẽ rên lên khi mình nắm lấy nó mà mân mê theo phản xạ, tay anh luồn vào trong váy mình từ dưới chui lên, thọc qua cả lớp quần lót và đặt nhẹ vào chỗ ấy, anh khiến mình sung sướng quằn quại.

- Em yêu….

- Dạ…..

- Em thích không….

Mình gật đầu…Anh lấy tay kéo cái quần lót của mình xuống, nó tụt luôn xuống chân, bàn tay anh đặt chọn lên cái mu của mình, hai ngón tay anh thò vào và ngoáy. Chao ôi…mình sướng quá…không chịu nổi mất…cửa mình ướt nhẹp…

Mình vòng tay qua sau tìm chim anh, mình ôm lấy cặp mông đít anh để ấn sát vào mình. Anh đang trần truồng còn mình cũng chỉ còn mỗi chiếc váy quây quanh eo. Hai cơ thể cọ sát vào nhau làm mình nứng không chịu nổi. Chưa bao giờ mình có cảm giác yêu đương sung sướng như thế này.

Anh thật là tuyệt vời, cái lưỡi anh và cả tay anh nữa, chạy khắp cơ thể và kích thích khiến cho mình phát điên, mình không làm chủ được mình nữa, sướng quá…mình kêu lên với anh

- a….em sướng lắm…..

Anh càng thêm hưng phấn thì phải, mình cầm chim anh và sục nhẹ, mình thích làm thế để cho anh rên lên, mình muốn làm tất cả cho anh hạnh phúc, yêu anh lắm….

- Anh…cho vào nhé

Những lời nói đường mật rót bên tai, mình nứng lắm rồi, chỉ muốn dương vật cương cứng kia chọc vào trong ấy, mình gật đầu.

Anh ôm sát mình từ phía sau, nhẹ nhàng ấn dương vật vào trong bướm mình đang rộng mở và ướt át. Mình thấy ấm nóng..ôi …sướng quá. Anh ấn thật nhẹ rồi lại rút ra…ấn vào….rút ra….hai tay anh bóp vú mình….sướng không thể tả nổi.

Mỗi khi cái đầu dương vật ấy chạm vào sâu trong mình lại khiến mình sướng rên, cảm giác ái ân mới tuyệt diệu làm sao, mình muốn giữ mãi giây phút này, không rời.

Anh cứ thế ấn ra vào liên hồi, mình cong mông lên cho dương vật anh vào sâu hơn nữa, chắc là anh cũng đang sướng lắm, anh bóp vú mình thật chặt, mân mê. Rồi mình nghe loáng thoáng anh nói không chịu nổi nữa. Anh nhấp liên tục vào trong mình từ phía sau, mình chỉ thấy dại đi không còn biết gì nữa, anh bắn sâu ào ào tinh khí nóng bỏng vào trong mình… Chưa bao giờ sướng đến thế. Mình vít đầu anh xuống để hôn, thật sâu, thật sâu, anh vẫn chưa ngừng tê dại trong ấy..

- Em yêu anh….


Sau cái buổi trưa tuyệt diệu ấy, mình đã hoàn toàn thuộc về anh. Cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến. Với những ngại ngùng bỡ ngỡ đã qua, với tình yêu bỏng cháy trên mảnh đất lãng mạn nên thơ này. Mình đã yêu anh từ bao giờ không biết, yêu nhiều lắm…


Hai đứa vẫn dành thời gian cho nhau ngoài thời gian đi làm. Bọn mình thường đi uống cà phê vào buổi tối, hoặc đi ngắm cảnh làng hoa đêm. Còn ban ngày, anh đưa mình đi khắp chốn, cảm tưởng như bây giờ anh biết về Đà Lạt còn nhiều hơn mình nữa. Điểm dừng chân quen thuộc sau những chuyến đi ngắn là một khách sạn xinh xắn nằm trên lưng chừng đồi nhìn ra thung lũng, nơi ngoại ô Đà Lạt.

Mình đã có những phút giây thăng hoa tột đỉnh ở đó, với anh. Anh đã đưa mình vào cõi thiên thai, đến với thiên đường của tình ái. Anh khiến mình mê mệt và cuồng say…

Nguyện yêu anh đến hết cuộc đời này…


…Dạo này mình bắt đầu cảm nhận thấy có những biến đổi trong cơ thể. Mình hay bị mệt hơn, đôi lúc khó thở, và mình đã bị giảm cân nhanh chóng…Có điều gì đó không bình thường trong cơ thể mình, và mình đã quyết định giấu anh để đi khám bác sĩ, mình không muốn cho anh biết…


------------------



…Tôi đã yêu em thật nhiều lúc nào tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là sau cái buổi ở chòi canh trong vườn, mà cũng có thể từ cái lúc tôi gặp em trong phòng mát xa. Có lẽ là định mệnh.

Thời gian dù ngắn ngủi khoảng 2 tháng, nhưng cũng đủ dài để tôi đi cùng em khắp nơi trên cái đất Đà Lạt này, chẳng chỗ nào mà chúng tôi chưa tới. Ở đâu cũng lưu giữ kỷ niệm của tôi và em. Tôi thấy mình thật tệ là càng ngày tôi càng không nghĩ về Phương – ở nơi xa - nhiều như trước, có thể vì bên tôi đã có một Phương trời khác rồi, ngay bên cạnh. Đôi lúc tôi tự hỏi rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu khi tôi kết thúc chuyến công tác này và trở về HN.

Nhưng kệ, tình yêu mà, ai có thể sắp đặt được số phận đâu. Cứ yêu đã….


Khoảng 2 tuần trở lại đây tôi thấy Phương có gì đó rất khác, hay là em đã có bầu? Tôi gặng hỏi em cảm thấy thế nào? Nhưng em không nói, chỉ bảo em vẫn ổn…Nhưng rõ ràng em rất hay bị mệt, nhanh đói và cơ thể đã bị gầy đi…

Như thế rất có khả năng em đã có bầu thật rồi…


Vậy là tôi đã vào Đà Lạt được 2 tháng rưỡi, mấy hôm nay tôi bận vì công việc đang căng, em cũng nói có chút việc nên mấy ngày rồi hai đứa chưa gặp nhau. Nhớ lắm nhưng không làm thế nào khác được.

- Em à, em đang ở đâu đấy?

- Em đang ở công ty anh ạ

- Mấy ngày không gặp rồi, anh nhớ em lắm

- Vâng, ..công ty em dạo này bận quá…vì chuẩn bị triển khai một chi nhánh phân phối dưới Sài Gòn..

- Vậy à

- Dạ…

- Em có còn bị mệt không? Hay là anh đưa em đi khám xem thế nào nhé?

-…Thôi….không cần đâu anh….em khỏe mà…..

- Em sao thế….em khóc à?

- …Chỉ là …em nhớ anh thôi..

- Cuối tuần mình gặp nhau nhé, anh sẽ đưa em đi chơi….

- Vâng

- Thứ 7 nhé….tối thứ 7 được không em?

- Vâng ạ…


Nghe giọng em rất mệt mỏi, cuối tuần tôi sẽ đưa em đi chơi, và Chủ nhật nhất định tôi phải bắt em đi khám mới được, em không muốn tôi cũng bắt đi kiểm tra sức khỏe…Tôi lo cho em lắm.


Mấy ngày liền tôi làm việc và tâm trí không yên, ruột gan lúc nào cũng bồn chồn lo lắng, lúc cồn cào nóng rát như có lửa đốt vậy. Có điều gì đó đang xảy ra sao? ở nhà mọi thứ vẫn bình thường mà. Vậy thì sao chứ?

Ngày thứ 7, sự hoang mang , hồi hộp và bồn chồn lo lắng dường như đã lên đến đỉnh điểm. Tôi gọi cho em thì thấy em nhắn tin lại “ 5h chiều em mới xong việc, hẹn anh 7h nhé”


5h chiều, tôi vừa ở trên công trường đang đi về chuẩn bị tắm rửa, người ngợm quần áo vẫn còn lôi thôi nhếch nhác vì hôm nay làm phần ngầm nên rất bẩn. Thấy có một chú bảo vệ chạy vào nhắn :

- Anh là anh T bên công ty XD X phải không?

- Vâng ? có việc gì chú?

- Ngoài cổng có người muốn gặp ..

- Trai hay gái? Già hay trẻ hả chú?

- Một cô gái nói giọng Bắc…



Tôi cứ thế vừa đi ra vừa nghĩ bụng. Hôm nay chắc em muốn tạo cho mình bất ngờ hay sao mà lại đến tận đây tìm mình, hay là em có bầu rồi? Tôi chạy thật nhanh ra…

...

- Phương…..
 
Tôi không tin vào mắt mình nữa, có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tưởng tượng ra được người đang đứng trước mặt tôi là em. Tôi đã đứng im như một bức tượng, gần như hóa đá, ở phía đối diện em cũng ngạc nhiên không kém, bởi trông tôi lúc đó rất khác, tôi vừa ở dưới công trường xây dựng chui lên...

Hoang mang, tôi vô cùng hoang mang trong hoàn cảnh này.

- Anh....

Em gọi nhưng tôi vẫn không thể thốt lên lời

-Anh T.

-Sao em lại ở đây...???



Sự xuất hiện của em thực sự làm tôi quá bất ngờ, nhất là lại vào đúng thời điểm đấy, tôi phân vân lắm không biết phải xử lý thế nào nữa. Em khoác ba lô đứng nhìn tôi sao mà thấy thương vậy chứ. Ánh mắt em nhìn tôi tìm kiếm sự đồng cảm. Đáng lẽ ra tôi phải lao đến ôm em vào lòng mới phải chứ, em đã một mình vượt hàng nghìn km vào một nơi hoàn toàn xa lạ để tìm gặp tôi, vậy mà...tôi như chết lặng.

Biết phải làm sao đây? Thân tôi sao xẻ làm đôi được???

Đúng lúc đấy thì có tin nhắn, của Phương “ Hôm nay em có việc bận đột xuất anh à, không gặp được anh rồi, mình gặp nhau sau nhé...”

Tin nhắn ấy giải thoát cho tôi gánh nặng ngàn cân trên vai, tôi thở phào nặng nhọc.



-Em đi từ tận HN vào đây tìm anh, mà anh hờ hững với em vậy sao? Anh ghét em đến thế à? - Giọng em trách móc



-Anh xin lỗi, tại vì anh bất ngờ quá, em vào sao không báo cho anh một tiếng



-Em nói trước liệu anh có đồng ý gặp em không.



Em ngồi đợi tôi về tắm rửa thay quần áo, chỉ một thời gian ngắn ngủi khoảng 30 phút thôi mà tôi đã phải suy nghĩ đến nát óc, tôi không biết phải xử lý sao đây, tối nay thì được rồi, nhưng còn sáng mai nữa. Nếu để hai người con gái tên Phương ấy giáp mặt nhau, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Tôi đang đứng giữa ngã ba đường, chỉ có tiến lên chứ không lùi lại được, một bên sẽ đi về phía em, người con gái vượt hàng ngàn cây số đến mảnh đất Đà Lạt này, còn một bên sẽ đi về với em, những rung động mới, những yêu thương vừa chớm nở.

Tôi biết đi về phía nào đây, hay là tôi đi thẳng, biết đâu sẽ đâm đầu vào tường hoặc hụt chân rơi xuống vực sâu. Nhắn cho Phương một cái tin trả lời “ Hôm nay, và cả mai nữa anh cũng bận việc rồi, có gì anh sẽ nhắn lại cho em sau nhé”, em trả lời “ Vâng”.



Tắm rửa xong, tôi ra chỗ em đang ngồi đợi. Chiều đông Đà Lạt, trời bắt đầu se lạnh âm u, nhưng không lạnh như ngoài Bắc.



-Em đói không?



-Có, em đói lắm anh ạ....



Tôi đưa em đi ăn, có lẽ em đã rất đói và mệt mỏi nữa sau một chuyến đi dài. Nhìn em ăn ngon lành mà bao nhớ thương lại tràn về. Khổ thật đấy, ai bảo đa tình...



Tôi thuê một phòng khách sạn ngay trung tâm thành phố, có địa thế đẹp và phòng có view nhìn ra phía hồ Xuân Hương. Em lên phòng tắm rửa thay quần áo xong tôi đưa em đi uống cà phê. Lúc em ra khỏi phòng, tôi lại một lần nữa ngỡ ngàng, vẻ mệt mỏi trên em đã biến mất, em lại trở thành cô bé Phương ngày nào , xinh đẹp và quyến rũ.

Em mặc cái váy len, áo khoác sành điệu và quàng khăn len, nhí nhảnh như một cô sinh viên mới lần đầu được đi du lịch, có phải tôi lại gặp mùa đông HN ngay tại cao nguyên này?

Tôi đưa em tới quán cà phê mà giờ đây với tôi đã thành quen thuộc, gọi 2 ly cà phê sữa nóng thơm lừng, ngồi bên em ngắm cảnh hồ Xuân Hương thơ mộng, sao lòng chông chênh quá...



...Em có số của chị Uyên vợ anh Tuyên, em đến tận nhà anh chị chơi, nói chuyện với chị và em quyết định một mình bay vào đây, em đi tìm anh, vì em không thể thiếu anh...



Thời gian qua có quá nhiều chuyện đã xảy ra, sau vụ việc xảy ra tại bờ giếng nhà chú, anh đã ra đi, để lại em một mình với bao nỗi dằn vặt , đau khổ, tủi thân và giận anh nhiều lắm. Em không nghĩ anh lại có thể bỏ đi thật xa và không có lấy một tin nhắn hay một cuộc điện thoại cho em, có thể lúc đấy em giận em nói anh nặng lời, nhưng....

Em vẫn luôn yêu anh, sâu thẳm trong lòng.



Có rất nhiều người đã đến bên em....nhưng em không gặp một ai khác...trái tim em đã dành cho anh rồi và sẽ không bao giờ thay đổi. Anh biết không ?



Càng về khuya, Đà Lạt hôm nay lạnh tê tái, sao bỗng dưng thấy cô đơn, thấy trống vắng và chông chênh đến thế....



Tôi đưa em về phòng, ngoài kia là mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng, đêm Đà Lạt yên bình đến nao lòng, ngay cả tiếng rao đêm cũng nhẹ...nhẹ tênh.



...Sau khi anh đi được hai tháng, thím em cũng bỏ ra đi sau một vụ lùm sùm, nói đúng hơn là thím bị chú đuổi ra khỏi nhà vì tội theo giai. Việc thím lăng nhăng bên ngoài đã có điều tiếng nhưng chưa ai bắt được tận tay. Chỉ đến khi chú lấy điện thoại của thím và nhờ em kiểm tra lịch sử tin nhắn thì mọi việc mới vỡ lở.

Rất nhiều tin thím nhắn qua lại tình cảm với người khác, và điều gì đến cũng phải đến, chú vất hết quần áo đồ đạc của thím ra đường và đuổi khỏi nhà.



Nghe em kể mà tôi thở dài ….dù sao cũng là kết cục buồn.



Nhưng với em, chuyện chú thím không phải là quan trọng, mà quan trọng hơn trong lúc mày mò tìm kiếm tin nhắn trong điện thoại của thím, em đã đọc được những tin nhắn mà em đã được đọc trong cái buổi chiều ấy.



-Vậy là sao?



Chiều hôm ấy, khi em và bố vừa đi về đến nhà, thì thím đã chạy sang, thím kể một mạch chuyện của anh và Thủy, lúc em còn đang rối tinh rối mù lên thì thím còn đưa cho em đọc tin nhắn của anh với Thủy nữa, lúc ấy mắt em nhòa đi, em đã giận anh lắm anh biết không?



-Tin nhắn thế nào ?



Em đọc thì tin nhắn đấy rõ ràng ghi tên người gửi là “ Anh T”, nội dung là : “ Em cứ ra nhà tắm trước đi, đừng bật điện nhé, lát anh sẽ ra luôn, anh cũng rất thích em Thủy ạ”



Điên, bao nhiêu tin nhắn hôm ấy với Thủy tôi vẫn lưu trong máy, tôi lấy ra cho em đọc....Em khóc...em và cả tôi nữa, cả bố mẹ em nữa...tất cả đã bị lừa...



Thím em đã mua một cái sim rác, lưu tên là Anh T trong máy của Thủy, và thím là người đã nhắn những cái tin nhắn mùi mẫn ấy vào máy của Thủy, xong lại cầm máy đưa cho em và bố mẹ em xem, vậy là tôi toi đời. Còn những tin nhắn giữa tôi và Thủy, có ai đọc được đâu.



Em đã đi tìm Thủy, tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện và Thủy đã thừa nhận tất cả. Thím em làm vậy vì người mà thím em lăng nhăng lại là chú của thằng du học kia, và thằng ấy là người biết mối quan hệ của hai người. Nếu thím em không giúp nó thì nó sẽ cho mọi người biết tất cả...

Bây giờ thì tan tành mây khói hết rồi, chú em bảo còn thấy mặt bọn người đấy thì sẽ cho mỗi đứa một xiên lòi ruột...Chú vẫn thương anh lắm....



Em đã rất hối hận, đã rất thương anh vì đã trách lầm anh. Em quyết định vào tận trong này gặp anh để xin anh tha thứ..để nói cho anh biết rằng em vẫn còn yêu anh nhiều...nhiều lắm...



Ngày mai..em sẽ về Hà Nội...nhớ thương anh...và đợi anh về...



Đêm nay, em bỗng thấy mình cô đơn trong vòng tay thân quen.
Sau đêm nay, có lẽ em sẽ phải buông những giấc mơ – những lập lờ.
Có sai không khi trong lòng còn chút yêu thương xưa buồn vương.
Nhưng thật tâm em không muốn đôi ta xa cách nhau.
Có sai không khi đêm về em vẫn nghe âm thanh ấy.
Thoáng mùi hương cũ như vừa mới đây.


Là do em cố chấp… Cho rằng mình đúng.
Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết bao nhiêu kỉ niệm cũ.


Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.
Vì em cũng đang lạc lối.
Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.
Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.
Giữ em đi và nói.. yêu em.
 
…Dạo này mình bắt đầu cảm nhận thấy có những biến đổi trong cơ thể. Mình hay bị mệt hơn, đôi lúc khó thở, và mình đã bị giảm cân nhanh chóng…Có điều gì đó không bình thường trong cơ thể mình, và mình đã quyết định giấu anh để đi khám bác sĩ, mình không muốn cho anh biết…


Sáng thứ 7, mình xin nghỉ làm để đi khám, nếu không sao thì càng tốt…vì mình lo biết đâu lỡ dính bầu. Sau khi bác sĩ khám lâm sàng xong thì cho mình đi lấy máu xét nghiệm các loại. Bác sĩ nói chưa chắc đã phải có bầu đâu.

Ngồi trong phòng chờ mà mình cứ nghĩ linh tinh, nếu có bầu thật thì sao nhỉ? Mình sẽ nói với anh, chắc là anh vui lắm…Mình tự cười một mình khi nghĩ đến em bé…


Đến trưa thì có kết quả, bác sĩ gọi mình vào phòng. Mình thấy hồi hộp căng thẳng quá.

- kết quả của cháu thế nào ạ? – mình hỏi bác sĩ

- Cháu không có thai…nhưng cháu bị mắc một chứng bệnh

- Là bệnh gì ạ?

- Cháu bị Bazơdô, một chứng bệnh liên quan đến nội tiết

Nghe bác sĩ nói vậy mình lo lắng nhiều lắm.

- Bệnh đó thế nào thưa bác sĩ

- Đó là bệnh chức năng tuyến giáp, gần một dạng như biếu cổ vậy, khi bị bệnh này cháu hay cảm thấy mệt mỏi, nhanh đói, hay hồi hộp đúng không?

- Dạ

- Cháu yên tâm, đây là bệnh khá thường gặp ở phụ nữ Việt nam, không đáng ngại lắm đâu. Thế cháu đã có gia đình chưa, hay là có bạn trai chưa

- Dạ rồi…

- Về bệnh tình của cháu, cháu lên đến bệnh viện tuyến trên khám lại và điều trị ở đó, TP HCM, sau khoảng 2 năm uống thuốc liên tục thì có khả năng sẽ khỏi

- Có khỏi được không ạ?

- Có khả năng, đến 90%....Nhưng trong quá trình uống thuốc thì không được có thai, vì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi….


Lời bác sĩ nói, mình thật mơ hồ và hoang mang, nhưng may quá đợt rồi không có thai. Mình có nên nói chuyện này với anh không nhỉ? Không…mình sẽ không nói với anh đâu. Anh đã vì mình quá nhiều rồi..

Hôm nay mình cũng không còn tâm trí đâu mà gặp anh nữa, mình lo lắng lắm….


Tối đáng lẽ gặp anh nhưng mình lại hoãn, bây giờ ngồi ở nhà nhớ anh quá, biết làm sao bây giờ. Ước gì có anh ở đây, mình sẽ dựa đầu vào vai anh, rồi tất cả ưu phiền sẽ tan biến hết, mình chỉ cần có thế…..Thôi, đi ra ngoài một chút vậy, đi đến nơi mà ở đó có hình bóng anh, mình đang phải suy nghĩ phân vân quá…



Anh, hôm nay em gặp anh đi trên phố, với một người không phải là em, mà sao em thấy giống mình quá vậy. Nhìn thái độ của người ấy với anh, nhìn ánh mắt của người ấy nhìn anh, em biết cô ấy yêu anh. Và anh nữa….


Nếu chẳng phải em thực sự nhìn thấy
Thì anh sẽ dối em đến bao giờ?
Nếu chẳng phải em thực sự nghe thấy
Lời yêu thương anh từng trao những ai?

Đối với riêng em anh là hạnh phúc
Vậy trong anh thì ai là hạnh phúc?
Nếu đã bên nhau không còn cảm giác
Vậy tại sao không thể nói với em?


Anh ơi, anh có biết em đau thế nào không? Con tim em như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào đau nhói. Vì em yêu anh quá mà.

Lần đầu tiên em nghi ngờ anh đấy, em đã đi theo anh, cho đến tận khi anh đưa người ấy vào khách sạn…



Chị ấy có phải là người yêu anh ở ngoài ấy không? Chị ấy có phải là người mà đôi khi khiến anh giật mình thoảng thốt. Sao anh không nói với em, anh vẫn tốt với em, vẫn yêu em là sao chứ?

Em đã trao cho anh cả trái tim mình, đã tin tưởng anh biết nhường nào.


Anh à,. Em đã yêu anh, đã nợ anh rất nhiều ân tình, và mãi mãi vẫn yêu anh…Nhưng em sẽ không đi cùng anh trên các con đường nữa đâu.


Em quyết định rồi, em sẽ rời xa Đà lạt, nơi lưu giữ quá nhiều kỷ niệm trong em…ở đâu em cũng thấy hình bóng anh…


Nếu anh có quay lại, đừng tìm em nữa. Em đã mắc nợ anh quá nhiều rồi, nếu anh còn yêu em dù chỉ là một chút, em chỉ xin anh đừng tìm gặp em nữa được không anh?


Hãy coi như khoảng thời gian qua như một giấc chiêm bao ngọt ngào…anh nhé…


Chỉ mơ ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương
Chỉ mơ ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước
Có phải em đã sai khi trao anh cả trái tim mình
Nên bây giờ với nhận những nỗi đau.

Phải che dấu dòng nước mắt là điều quá khó khăn dành cho em
Vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay
Giá như chưa từng yêu anh, thương anh thì phút giây này
Tim không buồn và lòng không thấy đau.
 
Đưa em lên máy bay về Hà Nội, tôi trở lại Đà Lạt khi thành phố đã lên đèn. Tôi như một kẻ vừa choàng tỉnh khỏi cơn mê, tôi cuống cuồng tìm đến Phương.

Tôi gọi điện cho em, nhưng thuê bao không liên lạc được, tôi nhắn bao nhiêu tin cũng không thấy em trả lời. Đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ những bất ngờ cứ liên tiếp dồn đến từ hôm qua đến giờ sao?


Trọn một ngày đêm tôi đã không liên lạc với em, kể từ tối qua, trong thời gian ấy tôi thực sự đã quên em, thật tồi tệ vậy đấy….

Bây giờ thì em ở đâu? Em ra sao tôi cũng không biết…Tôi sốt ruột và có linh cảm không tốt, hay chỉ là một thoáng giật mình trong cơn hoang mang vẫn còn chưa dứt…

Phải làm sao đây? Tôi biết phải làm sao bây giờ, chẳng biết lựa chọn con đường nào hết cả. Tôi là kẻ tham lam, và hèn nhát nữa. Bây giờ thì tôi lĩnh đủ, giữa hai người con gái ấy, tôi biết phải làm sao?


Phương, ở ngoài ấy từng ngày đang chờ đợi tôi trở về, tôi thấy thương lắm. Còn em trong này…nhỏ bé thơ ngây…tôi cũng đã yêu em…


Tôi lang thang khắp nơi để tìm kiếm thứ gì không rõ, ngồi trên quán quen, gọi một ly đen nóng…Mặt hồ Xuân Hương hôm nay vẫn phẳng lặng như xưa, ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu xuống một thứ ánh sáng u ám…

Bao nhiêu suy nghĩ ? Bao nhiêu hướng giải quyết ? tất cả đều bế tắc…Thôi, có lẽ phải đi uống chút gì đã, cứ thế này đầu tôi nổ tung ra mất. Ngày mai, tôi sẽ gặp em…Nếu mà em lại có bầu thật thì….tôi không dám nghĩ đến nữa…


Đêm đấy, tôi say mèm, tôi hèn nhát chọn cách chạy trốn trong men rượu…Phương về đến HN nhắn tin cho tôi, gọi cho tôi nhưng tôi cũng chẳng nhấc máy…Đêm nay..tôi muốn mình cô đơn…một mình.


Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho em nhưng vẫn không được…Tôi đến công ty thì mới biết : Em đã đi Sài Gòn rồi, em xin chuyển xuống chi nhánh mới của công ty ở dưới đấy.


Một lần nữa tôi hụt hẫng và không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa, mới hôm nào còn ngọt ngào bên nhau, còn nhắn tin gọi điện, vậy mà chỉ sau một hôm thôi em đã biến mất. Cảm giác lúc ấy của tôi là thực sự cay đắng, tôi không hiểu em đã nghĩ gì nữa..Không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, không cả một lời giã biệt.

Người ta bảo em đổi số điện thoại mới rồi. Tôi xin được số và gọi, em không hề bắt máy, tôi lấy số lạ gọi cho em thì em nhấc máy nhưng không nói gì hết….

Tôi nhắn tin cho em “ Em làm sao đấy? Sao em lại xử sự như vậy, em đi mà không nói với anh một lời, em có biết là anh đã lo lắng cho em thế nào không hả? Có chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?”….Em tắt máy…


Tôi điên tiết phi xe về tận nhà em, nhưng cửa khóa im ỉm. Tôi đã chạy quanh nhà em tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng ai.

Khi đã thực sự mệt mỏi, hoang mang và bế tắc thì bên hàng xóm có một bà cô đi sang và đưa cho tôi một cái hộp :

- mẹ con nhà nó đi xuống Sài gòn từ tối qua rồi, con Phương nó có dặn tôi nếu thấy cậu nào đến tìm thì đưa cho cái hộp này, có lẽ nó muốn đưa cho cậu đấy

- Cô ấy còn nói gì nữa không ạ?

- Không…


Đợi người hàng xóm về hẳn, tôi mới bóc cái hộp giấy được gói rất chặt ấy ra xem…

Tôi ngỡ ngàng khi trong đó là toàn bộ những món quà mà tôi tặng cho em từ ngày mới quen, một mảnh giấy nhỏ mà chữ viết đã hơi bị nhòe đi…có lẽ em đã khóc khi viết những dòng chữ ấy…

“ Trả lại anh… tình yêu của em…”


Và một tập giấy nữa, nó khiến tôi choáng váng…thằng đàn ông trong tôi mắt cũng nhòa đi khi đọc những trang giấy được xé ra từ cuốn nhật ký của em.



Trả lại anh đêm dài chung đôi bóng dưới trăng sao
Trả lại anh con đường im bóng mát của ngày nao
Trả lại anh ánh đèn công viên đó dưới mưa bay
Những đêm chủ nhật nghe phố phường khua gót giày


Trả lại anh ân tinh xa xưa đó dưới trăng sao
Trả lại anh đôi vòng tay âu yếm nụ cười trao
Trả lại anh kỷ niệm yêu thương đó sống bên nhau
Đến nay chớ thành xa cách rồi còn đâu...


Người đã ra đi không thấy về
Tình yêu chôn sâu trong lặng lẽ
Còn chăng bao đớn đau
Lệ tuôn rơi nhớ nhau
Ngày vui xưa đã tàn như nắng chiều





Em đã trả lại cho tôi…trả lại bao yêu thương chất chứa, trả lại những chiều tay trong tay trên đồi vắng, trả lại đêm dài ngồi bên nhau ly cà phê ngọt ngào…

Trả lại hồ Xuân Hương , những nụ hôn ấm áp, trả lại ánh đèn vàng hiu hắt trời đông…


Em muốn xóa đi những ký ức ngọt ngào, em muốn giữ cho mình những vết thương mới đớn đau…thương em lắm…em có biết không?

Những trang nhật ký của em, từ bây giờ không có anh, em đã xé ra và trả lại hết rồi…


Tôi đã lặng người đi khi ngồi đọc hết những dòng nhật ký ấy…


Trời cao nguyên xanh, xanh như cái hôm ở trong chòi canh ấy… Mà sao lại nhạt nhòa đến thế…


….Vì sao anh nhớ em thế này
Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt
Buổi chiều còn gặp nhau đây
Mà nay đã nhớ như vậy
Em hỡi em có thấy có hay

Tình em như núi cao biển rộng
Gom bốn phương trời xây thành lũy
Biển trời nào mà không xanh
Thì xin em nhớ cho rằng
Tim vàng em sáng cả đời anh


Em ơi ngồi đây tơ tưởng bóng hình
Ngồi đây tơ tưởng bóng hình
Với niềm mơ ước vây quanh
Em ơi ước gì mình là đôi chim
Hay là trăng rọi sáng đường hoa


Tôi vẫn mải miết đi tìm em những ngày sau đấy, tìm quanh Đà Lạt…Dẫu biết rằng chỉ tìm hình bóng em trong ảo mộng…

Nơi đâu tôi đến, cũng có hình bóng em, cái dáng xinh nhí nhảnh dễ thương, nụ cười tỏa nắng. Những con đường quanh co bên rừng thông ba lá gió thổi rì rào, những mặt hồ soi bóng nụ hôn đầu bỡ ngỡ, những đêm dài tay trong tay trên phố, những ngọn đèn vàng hiu hắt đầu đông…

Tất cả, giờ chỉ còn là kỷ niệm. Em đã đi thật rồi, chỉ còn lại tôi nơi đây, với Đà lạt mộng mơ và quyến rũ, với những trang nhật ký xé vội…chỉ mình tôi.


Gửi lại Đà lạt tất cả nhé ! Tôi chỉ mang theo kí ức trong mình, làm hành trang đi tiếp cuộc đời.


Bỗng thấy nhớ da diết cái lạnh sắt se của mùa đông Hà Nội, những ngày này ở nơi ấy, gió mùa đông bắc đang về. Hà Nội ơi, nhớ lắm…anh về đây…


….Một sáng Hà Nội, khi ánh nắng ban mai chiếu những tia nắng ấm áp xuyên qua ô cửa kính trên tầng 9 của …Bệnh viện Việt Đức, báo hiệu mùa Xuân sắp về.

Em đến, vẻ hốt hoảng lộ rõ trên khuôn mặt

- Trời ơi…anh có sao không? Anh bị tai nạn khi nào vậy? Sao về mà không thèm báo cho em một tiếng…

- Anh muốn dành cho em bất ngờ…anh bị đêm qua, trên đường xuống nhà em….

- Giờ thì bất ngờ quá đây này…Anh có sao không anh ?

- Bác sĩ bảo không sao, nằm ở đây ngắm Hà Nội 1 tuần trên cao rồi về

- Giờ còn đùa được nữa…

- Lãng mạn mà…em nhìn xem…

Hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, Hà Nội yêu thương đang chậm dãi đón mùa xuân đến, nắng ấm trải dài trên những tán cây xanh, phủ kín các góc phố rêu phong trầm mặc..

Em ghé sát vào tai tôi thì thầm :

- Anh…em cũng có bất ngờ dành cho anh đấy..

- Không, anh chỉ ở đây một tuần thôi, không muốn em ở đây…- Tôi đùa

- anh biết bất ngờ gì đâu mà nói, em đang định hôm nay sẽ gọi vào báo cho anh , thế mà anh về rồi, hay quá….

- Bất ngờ gì ?

Em thì thầm sung sướng :

- Em có bầu rồi…

- Hả ? – Tôi định vùng dậy thò mặt qua ô cửa sổ và gào lên sung sướng nhưng mà đau quá không dậy nổi

- Thật không em?

- Thật mà, em hồi hộp quá, em vui lắm suốt từ hôm qua đến giờ

- Nhưng anh chưa cưới em mà…..

- Anh chả bảo “ Ra giêng anh cưới em” còn gì?

Tôi kéo em lại và đặt lên môi em một nụ hôn ngọt ngào …


Cao cao bên cửa sổ có hai người hôn nhau
Đường phố ơi hãy yên lặng để hai người hôn nhau
Chim ơi đừng bay nhé hoa ơi hãy tỏa hương
Và cây ơi lay thật khẽ cho đôi bạn trẻ đón xuân về.

Khi mặt trận bình yên anh lính về thăm phố cô gái vừa tan ca
Hò hẹn nhau và chờ nhau cùng khát khao hạnh phúc
Họ đón nhau và mùa xuân cũng theo về….





Mùa Xuân năm ấy, tôi đón nàng về dinh, tự tay “ trói” cuộc đời mình với nàng trong gia đình nhỏ….



Thế đấy, thưa các bạn, câu chuyện của tôi như thế đã tạm thời kết thúc. Cũng nên ngừng kể vì nó đã dài lê thê quá rồi, đọc rất mất thời gian của các bạn phải không ? , nhưng hy vọng không nhàm chán.

Cám ơn tất cả các anh, các bạn và các em đã đồng hành vui buồn sướng khổ, đau đớn và hạnh phúc cùng tôi và các “ em” trong câu chuyện này, cảm ơn những chia sẻ, những đóng góp và đồng cảm của các bạn.

Cuộc sống mà, mỗi người một số phận, một hoàn cảnh khác nhau… Hy vọng tất cả đã có những giây phút lắng đọng đầy cảm xúc và thú vị khi theo dõi câu chuyện.

Chúc tất cả mọi người luôn mạnh khỏe và hạnh phúc !

......
Anh còn nợ em,
Công viên ghế đá,
Công viên ghế đá,
Lá đổ chiều êm.

Và còn nợ em,
Dòng xưa bến cũ,
Dòng xưa bến cũ,
Con sông êm đềm.

Anh còn nợ em,
Chim về núi nhạn.
Trời mờ mưa đêm,
Trời mờ mưa đêm.

Anh còn nợ em,
Nụ hôn vội vàng,
Nụ hôn vội vàng,
Nắng chói qua rèm.

Anh còn nợ em,
Con tim bối rối,
Con tim bối rối,
Anh còn nợ em.

Và còn nợ em,
Cuộc tình đã lỡ,
Cuộc tình đã lỡ,
Anh còn nợ em
 

Bình luận mới