Chương 19A: Anh Ba
Mẹ con Cẩm Tú – Thủy Tiên và bác Quân ra về nhưng không khí tại xóm trọ đâu có bớt huyên náo chút nào. Trừ 3 người là Nghĩa và vợ chồng anh Cung ở trong phòng, thì hầu như tất cả mọi người trọ trong xóm đều túm tụm tại cửa phòng của Nghĩa mà bán tán xôn xao. Xóm trọ lâu lắm rồi mới có một vụ scandal đáng để bàn ra tán vào như bây giờ. Tất cả mọi người hiểu câu chuyện như sau: Nghĩa đi làm vườn thuê cho nhà người ta; lấy trộm 10 triệu mang về cất vào trong ba lô; công an đến tận phòng trọ lục soát; chủ tha tội không truy cứu vì còn trẻ. Đấy là những gì họ nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận thấy ở đây, vào giờ phút này.
Còn sau này khi họ kể lại theo kiểu lấy câu chuyện làm quà thì không biết là sự việc sẽ đi đến đâu. Có thể lắm à nha, sự việc sẽ diễn ra như thế này: Nghĩa đi làm vườn thuê cho nhà người ta; thấy mẹ con bà chủ xinh đẹp nên nẩy tà ý hiếp dâm cả mẹ lẫn con; lúc đầu thì lần lượt hiếp mẹ trước sau đó hiếp con; rồi thì hiếp cả hai người cùng một lúc; thỏa mãn thú tính xong thì còn cướp toàn bộ tài sản gồm 100 (một trăm) triệu tiền mặt và vàng bạc đá quý mang về phòng trọ cất giấu, người ta kéo cả đồn công an đến lục soát, người bị hiếp tha cho vì không muốn sự việc hiếp dâm được nhiều người biết ảnh hưởng đến danh dự dòng họ, vì thế mà Nghĩa mới được tự do. Rồi v.v. và .v.v.
Ngược lại với không khí ồn ào ngoài cửa, ở trong phòng im lặng đến đáng sợ. Nghĩa sau khi hét lên gọi mẹ thì ngồi thịch xuống giường. Trong lúc này, đầu óc cậu bấn loạn chỉ muốn phát điên lên. Nếu bảo cậu thực sự là thủ phạm lại đi một nhẽ, bởi kẻ có gan làm ắt có gan chịu. Nhưng đằng này cậu hoàn toàn không biết bất cứ một thứ gì liên quan đến cục tiền mười triệu kia. Có cãi cũng không thể cãi được vì sự việc sờ sờ ra trước mắt, cục tiền vô duyên vô cớ nằm trong đáy balo, được lôi ra trước sự chứng kiến của rất nhiều người, trong đó có chính mình.
Nhìn Nghĩa vò đầu bứt tai, đôi mắt đỏ hoe muốn khóc mà không khóc được vì nước mắt không chảy ra thành giọt. Anh Cung và chị Mận thương em lắm. Sống ở làng, không ai là không biết đến hai đứa Nghĩa và Trang ở bên xóm Bãi. Đặc biệt là Nghĩa, nhà thì nghèo, bố lại say xỉn suốt ngày nhưng học giỏi nhất huyện, lại siêng năng lao động sớm khuya giúp mẹ chuyện đồng áng, tối học xong còn đi đánh cá kiếm thêm tới tận đêm mới về, chưa bao giờ biết tơ hào cái kim sợi chỉ nào của ai bao giờ. Mười nhà có con thì cả mười nhà đều dùng gương của Nghĩa, của Trang để giáo huấn cho con cái của mình. Mùa nước năm ngoái lên cao ngập nhà, bố bệnh liệt giường, gia cảnh lâm vào cảnh khó khăn quá sức chịu đựng nên mới phải bỏ dở học hành khăn gói lên Hà Nội làm cái nghề mà người quê vẫn hay gọi là thợ đụng, đụng đâu làm đấy.
Anh Cung vỗ vai em, anh mộc mạc lắm chẳng biết an ủi em thế nào, chỉ có bàn tay anh ấm áp truyền nhiệt vào lưng em như muốn nói bao điều, nhưng miệng anh chỉ vỏn vẹn nói ra được mấy từ:
- Bình tĩnh đi Nghĩa, anh chị tin em mà.
Chị Mận không giống như chồng, lúc thường chị hiền và dịu thật đấy, nhưng khi gặp chuyện chị cũng đanh đá lắm, ấy thế nên ở cái xóm trọ này có ai dám bắt nạt vợ chồng chị đâu. Nghe tiếng lèo nhèo bàn tán không hay của đám người ngoài cửa, chị đứng phắt dậy rồi mở toang cánh cửa ra, một tay chị chống nạnh, miệng chị mở to phừ phừ như con rắn hổ mang bành chiến đấu với con đại bàng muốn ăn cắp trứng của nó, một tay chị chỉ tay thẳng ra cửa:
- Sự việc còn chưa ngã ngũ, các người mồm loa mép giải cái gì? Đồng hương đồng khói được thì đồng, không đồng được thì cút hết đi để cho em tôi được yên. Tôi truyền hồn báo danh cho mấy người, từng người từng người ở đây tôi nhớ mặt thuộc tên, biết tám ti ba đời nhà các người, chuyện hôm nay mà đồn về quê, tôi tìm từng người một. Lúc đó đừng trách con Mận này không nể tình.
Mọi người biết là không thể đốp lại Mận được, đành dần dần thoái lui tản mát về phòng của mình. Tất nhiên, về đến phòng thì câu chuyện mà họ vừa chứng kiến vẫn tiếp tục được mổ xẻ, phân tích, phán đoán .v.v. chứ chưa dừng ngay được. Đối với những người trong xóm trọ, chúng ta cũng cần có cái nhìn thấu đáo. Bản chất họ không xấu, chuyện bàn tán cũng không phải có ác ý gì đối với Nghĩa cả, đây chẳng qua chỉ là bản năng của con người, thấy việc khác thường thì bàn tán thôi, nhất là đối với những người xuất thân ở vùng quê, câu chuyện làm quà như họ.
Đóng cửa phòng lại, Mận trở vào trong ngồi cạnh Nghĩa, anh Cung ở phía bên kia. Từ khi mấy người kia rời khỏi phòng, Mận cũng chửa động viên em câu nào, chỉ có anh Cung nói được một câu. Không phải là cô không muốn nói, cô muốn lắm được động viên an ủi em nhưng chưa biết nói ra thế nào. Trước mặt chồng nhưng Mận không ngần ngại cầm lấy bàn tay mới nhú những vết chai sạn của Nghĩa, cái cầm tay lúc này hoàn toàn không có động cơ tình dục, chỉ thuần là cái cầm tay của một người chị gái dành cho đứa em trai của mình mà thôi:
- Anh Cung nói đúng đấy em. Anh chị tin em là đủ rồi. Người khác nói gì mặc người ta.
Nghĩa nức lên một phát, lúc này đây nếu không có anh chị ở bên, cậu cũng chẳng biết là mình còn có thể ngồi vững được không nữa. Mọi thứ xung quanh cứ tối mờ, liêu xiêu như muốn sụp đổ đi.
- Em thực sự ………… hức hức ………… không ….. lấy tiền của người ta ….. đâu mà.
Xiết chặt tay Nghĩa, Mận chụp thêm bàn tay còn lại lên tay em:
- Thôi đừng khóc nữa, anh chị biết rồi. Anh chị tin lời em nói. Bây giờ chị cần em thật bình tĩnh để xem xét lại mọi thứ. Chứ cứ như thế này mọi chuyện càng rối tung lên mất.
Anh Cung đế thêm vào lời vợ:
- Phải đấy Nghĩa, cứ bình tĩnh kể lại mọi việc cho anh chị nghe.
- Hức …. Hức … Em có biết gì đâu mà kể chứ.
Mận bắt đầu sâu chuỗi lại sự việc theo kiểu thám tử, mà cô nói cũng có lý phết nhớ, giống y như mấy anh trên ***:
- Tiền người ta tìm thấy trong balo thì rõ rồi, tất cả mọi người đều chứng kiến. Tiền thì đương nhiên không có chân, cũng chẳng có cánh mà chạy từ nhà kia về đây được.
Anh Cung gật gù ra chiều đồng ý, anh đăm chiêu suy ngẫm những lời vợ vừa nói. Bảo anh tính xem cái nhà này xây cần bao nhiêu gạch, bao nhiêu xi, bao nhiêu sắt anh nhẩm mồm cũng ra chứ những chuyện xã hội như này anh cũng gà vịt y như Nghĩa vậy. Mận nhìn chồng gật gù thì có thêm động lực nói tiếp:
- Vậy chắc chắn phải có người cầm nó nhét vào đây. Tức là phải có người vào phòng này. Em thử nhớ lại xem, mấy ngày gần đây có cho ai vào phòng không?
Nói đến đây, Mận như chợt nhớ ra điều gì đó, cô giẫy nảy lên như bắt gặp được cái gì quan trọng trong suy nghĩ của mình. Mận đứng phắt dậy nhìn cả hai anh em:
- Chị nhớ rồi, hình như chiều hôm qua có người đến tìm em. Lúc chị đang nấu cơm nghe thấy có người ở xóm trọ mình chỉ phòng cho người đó vào phòng em. Lúc đó chị đang nấu dở nên không ngó ra xem.
Nghĩa choàng tỉnh, đôi mắt cậu sáng lên trông thấy như kẻ lang thang giữa sa mạc gặp giếng nước khơi, như kẻ lạc trong hang động tối mù nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, như kẻ đang thủ dâm nhìn thấy lồn thật:
- Anh Ba!
Cả Mận và anh Cung đều đồng thanh:
- Ba là ai?
Nghĩa nhìn cả hai đôi mắt mở to của anh chị rồi kể tóm tắt mối quan hệ của mình với anh Ba như sau, cậu cố tình giấu một đoạn quan trọng mà nếu người làm trong nghề có thể từ đó mà tìm ra được động cơ gây án, bởi đó liên quan đến lời hứa mà cậu đã hứa với anh Ba:
- Hồi em mới lên đây, ra đứng ở chợ người thì gặp anh Ba cũng làm ở đó. Anh ấy chỉ việc giúp em rất nhiều. Rồi sau đó anh Ba không làm ở chợ người nữa mà đi bán hàng ở shop quần áo cho cô Cẩm Tú, chính là cái người em kể cho anh chị là cho em cái xe đạp này này.
Nghĩa chỉ tay vào cái xe đạp thồ dựng sát mép tường phía đối diện giường ngủ của cậu, rồi nói tiếp:
- “Hôm qua anh ấy đến biếu em một gói quà Tết”, Nghĩa lại chỉ tay vào gói quà Tết mầu đỏ bằng bìa cứng mà vừa rồi bác công an gì đó lôi ra từ trong tủ vải, giờ nằm chỏng lơ cạnh đó.
Mận đi bước vài bước về phía tủ vải, cô lần lần tay kiểm tra lại một lần nữa những món đồ trong đó, vừa nãy ông công an có lấy từng thứ một ra rồi nhưng cô không để ý kỹ lắm vì nghĩ là quà Tết Nghĩa mua để mang về quê:
- Túi quà này cũng đắt tiền đấy. Chắc chắn thằng Ba này là người giáng họa cho em rồi. Chưa biết nó làm thế vì mục đích gì, có thể là tranh việc với em. Chị chả lạ những loại người như thế. Đi. Đi luôn bây giờ.
Nghĩa ngẩng mặt lên ngu ngơ hỏi:
- Đi đâu ạ?
Anh Cung cũng có ý hỏi như vậy nhưng không kịp nói thì Nghĩa đã nói trước rồi.
- Đi đến nhà chị Cẩm ….. Cẩm gì ấy nhỉ. Cấm Tú chứ còn đi đâu. Phải đi vạch mặt cái thằng Ba ấy ra. Nếu cần thì mình báo công an luôn.
Anh Cung cho là phải, ủng hộ luôn:
- Đúng đây! Đi luôn đi. Để anh chở đi.
Mận chen vào, cô đang tức xôi cả máu vì thằng em cô bị đổ oan, giờ đã có manh mối:
- Không, anh để em đi cùng Nghĩa. Đàn bà con gái dễ nói chuyện với nhau hơn.
Chưa để Nghĩa phản ứng gì thì chị Mận đã kéo sệch xệch Nghĩa ra khỏi phòng. Chị về phòng mình khoác thêm cái áo rét rồi dắt con Cup 50 ra, đạp nổ rồi hối Nghĩa lên xe. Hai chị phóng vọt ra khỏi cổng xóm trọ để lại anh Cung ở nhà trong trạng thái lo lắng khôn cùng.
----------
Khi chị em Mận phóng xe ra cổng, tiến về hướng đê thì cũng là lúc một chiếc xe máy bám theo, người ngồi trên xe không ai chính là Ba, hắn đã đợi quanh quẩn ở khu trọ từ tối đến giờ. Lúc mẹ con Cẩm Tú và bác Quân đến khu trọ, hắn đương nhiên không dám vào bên trong, nhưng chỉ cần đi lại ở ngoài thôi là hắn cũng đủ biết tình hình xảy ra tình hình ở bên trong qua những tiếng xì xào bàn tán của người dân xóm trọ.
Rồi hắn mừng húm khi thấy bà chủ của mình khuôn mặt nhăn nhó rời khu trọ, hắn biết rằng kế hoạch của mình đã thành công. Nhưng cũng là đề phòng bất trắc, hắn còn nán lại khu trọ thêm một thời gian nữa xem phía Nghĩa có động thái gì không. Quả y như rằng, chỉ 15 phút sau thì thấy Nghĩa được một người nữa chở đi đâu không rõ. Lo rằng Nghĩa đã phát hiện ra sự tình và đang đi về phía nhà Cẩm Tú để tố cáo. Vì vậy hắn bám theo.
Chẳng mấy chốc xe cup 50 đã vào đến đầu ngõ nhà Cẩm Tú, trời đã về khuya nên cũng vắng người, chỉ còn ánh đèn đường trên cột đèn cao áp phản xuống ánh sáng trắng mờ mờ. Trời lạnh cắt, hình như mưa lâm thâm.
Bỗng một chiếc xe từ đằng sau vượt lên phía trước rồi dừng lại, người đàn ông trên xe nhanh chóng bước ra khỏi xe rồi dang hai tay ra có ý chặn Mận lại. Mận chẳng biết người đàn ông này là ai, nhưng cô cũng không thể đi tiếp đành đỗ xe lại:
- Sao lại chặn đường tôi.
Nghĩa nhận ra người vừa chặn đường mình là anh Ba, từ đằng sau cậu nói nhỏ vào tai chị Mận:
- Là anh Ba đấy chị.
Mận nghe thấy tên Ba, ba máu sáu cơn điên tiết, cô gạt phịch chân chống xuống chỉ thẳng mặt Ba nói rõ to, có lẽ người ở trong nhà bên lề đường cũng nghe rõ:
- Thằng mặt lồn, mày đổ vạ cho em tao!
Chưa kịp chửi thêm nữa vì trong đầu Mận còn nhiều ngôn từ để chửi thì hành động của Ba làm cả Mận và Nghĩa đều chưng hửng khó xử.
Ba phân vân không biết chị em Mận đi đâu, nhưng khi thấy chị em Mận đi về phía nhà Cẩm Tú hắn đã chín phần mười biết là Nghĩa đã nhận ra thủ đoạn của hắn rồi. Khi Mận chửi thẳng mặt hắn thì một phần còn lại đã xác định rõ. Vậy là Ba biết thủ đoạn của hắn đã bị Nghĩa lật tẩy. Không còn cách nào khác, ngoài cách mà hắn đã sử dụng suốt thời gian qua. Hắn quỳ sụp xuống khâu đầu đập trán xuống nền đường nhựa giống như trong phim chưởng:
- Anh cắn rơm cắn cỏ lậy em. Anh cắn rơm cắn cỏ lậy em! Em tha cho anh lần này. Em tha cho anh lần này.
Sự phán đoán của chị Mận đến giờ phút này đã đúng 100 %, Ba chính là thủ phạm của việc vu an giá họa cho Nghĩa. Khác với những lần trước, trong lòng Nghĩa không còn tình cảm giống như những lần trước mà Ba đã nỉ non bên tai Nghĩa.
- “Tại sao anh lại làm như vậy?”, Nghĩa vẫn đứng cạnh chị Mận. Cậu không đề nghị Ba thôi dập đầu, trong lòng cậu cũng không còn những suy nghĩ tốt đẹp về anh Ba giống như hồi xưa nữa.
Mận không nói gì, cô chờ xem sự tình cụ thể là như thế nào, bởi cô nghĩ rằng, nếu Ba là thủ phạm thì phải có nguyên nhân của nó. Nhưng đến giờ cô vẫn chưa biết nguyên nhân.
Tên Ba trán vẫn chạm vào nền đường nhựa đầu ngõ nhà Cẩm Tú, hắn lắp bắp:
- Anh làm vậy chỉ vì ................. anh sợ bị bà chủ ......... đuổi việc. Em thương gia đình thì cho anh một cơ hội. Từ nay anh không dám thế nữa. Anh thề có tổ tiên ông bà ông vải là sẽ không bao giờ dám thế nữa. Nếu anh còn làm như vậy, em cứ việc mách với bà chủ.
Nghĩa đã hiểu ý trong câu trả lời của Ba, anh ta vì lo sợ Nghĩa sẽ nói ra bí mật trên dòng sông Hồng mà tìm cách đẩy mình ra khỏi cuộc sống của Cẩm Tú. Sau khi đã hiểu vấn đề, Nghĩa nói lại:
- Em biết ơn anh vì anh đã dìu dắt em lúc em mới làm ở chợ. Chuyện em đã hứa với anh em giữ lời, nếu em muốn thất hứa thì em đã nói ra cho cô Cẩm Tú từ lâu rồi. Tại sao anh vẫn còn làm như vậy? Anh có biết là em đã phải .....
Ba cướp lời của Nghĩa:
- Anh sai rồi. Anh hứa từ nay sẽ không bao giờ như thế nữa. Em cho anh một con đường sống. Anh còn các cháu nhỏ ở quê, nếu anh có chuyện gì các cháu không biết bấu víu vào đâu.
Chưa kịp để Nghĩa trả lời thì Mần đã chen vào:
- Thằng mặt lồn, mày tưởng em tao trẻ người non dạ ạ mày bắt nạt em tao à? Tao truyền hồn báo danh cho mày biết. Em tao vẫn còn có anh chị của nó, mày đừng hòng làm gì nó. Bây giờ tao đi báo công an cho mày tù mọt gông.
Nói xong chị Mận định tọng luôn cái gót chân của mình vào gáy thằng Ba, nhưng khi chị chưa kịp làm thì Nghĩa đã cản lại, ôm lấy chị giật lại. Cậu đã ủy khuất bị những lời đường mật của Ba làm cho xuôi lòng. Tại sao cậu lại làm như vậy? rất không đúng với những người bình thường khi bị người khác hại mình thì ý nghĩ đầu tiên chính là phải trả thủ? Nghĩa nghĩ đến những ngày tháng anh em ở bên nhau lúc ở chợ người. Nói gì thì nói, nếu không có những bài học đầu đời nghề thợ đụng của anh Ba chỉ cho Nghĩa thì có lẽ cũng không có hai mươi triệu gửi về cho mẹ đợt vừa rồi. Suy nghĩ của Nghĩa là vậy, nó lệch so với tất cả chúng ta, cũng lệch so với một người đàn bà từng trải như chị Mận. Nhưng Nghĩa vẫn là Nghĩa, một chàng trai mười chín tuổi thiện lương, hiền lành, chất phát, giản dị, mộc mạc:
- Thôi anh đi về đi. Lần sau đừng làm thế nữa.
Ánh mắt chị Mận tròn xoe như nghe nhầm có cảm giác những lời vừa nói của Nghĩa, nhưng một lần nữa, Nghĩa quay sang chị gật đầu như xác nhận những lời mình vừa nói là đúng. Chị dậm chân đùm đụp, tay vẫn chống nạch từ vừa nãy đến giờ chưa chịu buông xuống. Chị không cam tâm tình nguyện với cách xử lý của Nghĩa lúc này là tha cho kẻ đã đổ oan giá họa cho cậu.
Ba biết là cũng không nên đôi co nhiều. Chuyện đến nước này hắn cũng không thể làm gì hơn, chỉ biết dùng nước bài cuối cùng là bán rẻ danh dự của mình để cứu vớt tình hình. Xem ra một lần nữa, ủy mị kế lại có tác dụng, giống như biết bao lần trước hắn đã áp dụng. Hắn vẫn không ngẩng mặt mà vừa cúi đầu vừa đi về phía xe máy của mình vừa nói:
- Anh đội ơn chú, từ sau anh không dám thế nữa.
Hắn nổ máy và đi trong ánh mắt bất lực và bần thần của chị Mận, chị vừa lắc đầu vừa nói với Nghĩa:
- Em làm cái gì vậy? Nó là người hại em, vậy mà em lại tha thứ cho nó. Chị chả hiểu thế nào nữa.
Nghĩa hiểu những lời chị nói có nét giận man mát, tất cả cũng là do chị bảo vệ và lo lắng cho mình. Nhưng người không có chính kiến, không dám bảo vệ lời hứa của mình, không biết thương cảm thì đó không phải là Nghĩa. Để thay đổi tính cách, này có lẽ cần nhiều nhiều nhiều thời gian hơn nữa, hoặc cũng có thể là chẳng bao giờ.
- Thôi, chị em mình về đi chị. Mai em còn phải đi làm sớm.
Mận vẫn không buông tha, cô đã từng trải hơn Nghĩa rất nhiều, có những việc mà Nghĩa không thể lường trước được đâu:
- Chuyện của em do em quyết định, chị không có quyền can thiệp. Nhưng em có biết hậu quả của việc vừa rồi không? Người ta về sẽ đồn đại khắp làng quê chuyện của em. Rồi còn mẹ em? Bố em? Họ hàng em? Họ có sống được với những lời dị nghị, dèm pha, đả kích của người đời dành cho em không?
Mưa đã bắt đầu nặng hạt làm ướt cả hai chị em. Nghĩa quay đầu xe hộ chị Mận, chị không cam tâm khi cứ dằng dứ không chịu đi:
- Em biết chị ạ! Nhưng thôi, dù sao thì cô Cẩm Tú cũng không truy cứu nữa. Với lại, nếu họ tin tưởng em thì đã không nghi ngờ đến mức phải báo công an đến khám phòng em. Về thôi chị. Em chịu được.
Vậy là Nghĩa đã tha thứ cho Ba. Chuyện Nghĩa hoàn toàn trong sạch thì ngoài Nghĩa ra chỉ có chị Mận, thêm nữa là anh Cung biết mà thôi. Ngoài ra chẳng còn ai.
---- Hết chương 19A ---
Mẹ con Cẩm Tú – Thủy Tiên và bác Quân ra về nhưng không khí tại xóm trọ đâu có bớt huyên náo chút nào. Trừ 3 người là Nghĩa và vợ chồng anh Cung ở trong phòng, thì hầu như tất cả mọi người trọ trong xóm đều túm tụm tại cửa phòng của Nghĩa mà bán tán xôn xao. Xóm trọ lâu lắm rồi mới có một vụ scandal đáng để bàn ra tán vào như bây giờ. Tất cả mọi người hiểu câu chuyện như sau: Nghĩa đi làm vườn thuê cho nhà người ta; lấy trộm 10 triệu mang về cất vào trong ba lô; công an đến tận phòng trọ lục soát; chủ tha tội không truy cứu vì còn trẻ. Đấy là những gì họ nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận thấy ở đây, vào giờ phút này.
Còn sau này khi họ kể lại theo kiểu lấy câu chuyện làm quà thì không biết là sự việc sẽ đi đến đâu. Có thể lắm à nha, sự việc sẽ diễn ra như thế này: Nghĩa đi làm vườn thuê cho nhà người ta; thấy mẹ con bà chủ xinh đẹp nên nẩy tà ý hiếp dâm cả mẹ lẫn con; lúc đầu thì lần lượt hiếp mẹ trước sau đó hiếp con; rồi thì hiếp cả hai người cùng một lúc; thỏa mãn thú tính xong thì còn cướp toàn bộ tài sản gồm 100 (một trăm) triệu tiền mặt và vàng bạc đá quý mang về phòng trọ cất giấu, người ta kéo cả đồn công an đến lục soát, người bị hiếp tha cho vì không muốn sự việc hiếp dâm được nhiều người biết ảnh hưởng đến danh dự dòng họ, vì thế mà Nghĩa mới được tự do. Rồi v.v. và .v.v.
Ngược lại với không khí ồn ào ngoài cửa, ở trong phòng im lặng đến đáng sợ. Nghĩa sau khi hét lên gọi mẹ thì ngồi thịch xuống giường. Trong lúc này, đầu óc cậu bấn loạn chỉ muốn phát điên lên. Nếu bảo cậu thực sự là thủ phạm lại đi một nhẽ, bởi kẻ có gan làm ắt có gan chịu. Nhưng đằng này cậu hoàn toàn không biết bất cứ một thứ gì liên quan đến cục tiền mười triệu kia. Có cãi cũng không thể cãi được vì sự việc sờ sờ ra trước mắt, cục tiền vô duyên vô cớ nằm trong đáy balo, được lôi ra trước sự chứng kiến của rất nhiều người, trong đó có chính mình.
Nhìn Nghĩa vò đầu bứt tai, đôi mắt đỏ hoe muốn khóc mà không khóc được vì nước mắt không chảy ra thành giọt. Anh Cung và chị Mận thương em lắm. Sống ở làng, không ai là không biết đến hai đứa Nghĩa và Trang ở bên xóm Bãi. Đặc biệt là Nghĩa, nhà thì nghèo, bố lại say xỉn suốt ngày nhưng học giỏi nhất huyện, lại siêng năng lao động sớm khuya giúp mẹ chuyện đồng áng, tối học xong còn đi đánh cá kiếm thêm tới tận đêm mới về, chưa bao giờ biết tơ hào cái kim sợi chỉ nào của ai bao giờ. Mười nhà có con thì cả mười nhà đều dùng gương của Nghĩa, của Trang để giáo huấn cho con cái của mình. Mùa nước năm ngoái lên cao ngập nhà, bố bệnh liệt giường, gia cảnh lâm vào cảnh khó khăn quá sức chịu đựng nên mới phải bỏ dở học hành khăn gói lên Hà Nội làm cái nghề mà người quê vẫn hay gọi là thợ đụng, đụng đâu làm đấy.
Anh Cung vỗ vai em, anh mộc mạc lắm chẳng biết an ủi em thế nào, chỉ có bàn tay anh ấm áp truyền nhiệt vào lưng em như muốn nói bao điều, nhưng miệng anh chỉ vỏn vẹn nói ra được mấy từ:
- Bình tĩnh đi Nghĩa, anh chị tin em mà.
Chị Mận không giống như chồng, lúc thường chị hiền và dịu thật đấy, nhưng khi gặp chuyện chị cũng đanh đá lắm, ấy thế nên ở cái xóm trọ này có ai dám bắt nạt vợ chồng chị đâu. Nghe tiếng lèo nhèo bàn tán không hay của đám người ngoài cửa, chị đứng phắt dậy rồi mở toang cánh cửa ra, một tay chị chống nạnh, miệng chị mở to phừ phừ như con rắn hổ mang bành chiến đấu với con đại bàng muốn ăn cắp trứng của nó, một tay chị chỉ tay thẳng ra cửa:
- Sự việc còn chưa ngã ngũ, các người mồm loa mép giải cái gì? Đồng hương đồng khói được thì đồng, không đồng được thì cút hết đi để cho em tôi được yên. Tôi truyền hồn báo danh cho mấy người, từng người từng người ở đây tôi nhớ mặt thuộc tên, biết tám ti ba đời nhà các người, chuyện hôm nay mà đồn về quê, tôi tìm từng người một. Lúc đó đừng trách con Mận này không nể tình.
Mọi người biết là không thể đốp lại Mận được, đành dần dần thoái lui tản mát về phòng của mình. Tất nhiên, về đến phòng thì câu chuyện mà họ vừa chứng kiến vẫn tiếp tục được mổ xẻ, phân tích, phán đoán .v.v. chứ chưa dừng ngay được. Đối với những người trong xóm trọ, chúng ta cũng cần có cái nhìn thấu đáo. Bản chất họ không xấu, chuyện bàn tán cũng không phải có ác ý gì đối với Nghĩa cả, đây chẳng qua chỉ là bản năng của con người, thấy việc khác thường thì bàn tán thôi, nhất là đối với những người xuất thân ở vùng quê, câu chuyện làm quà như họ.
Đóng cửa phòng lại, Mận trở vào trong ngồi cạnh Nghĩa, anh Cung ở phía bên kia. Từ khi mấy người kia rời khỏi phòng, Mận cũng chửa động viên em câu nào, chỉ có anh Cung nói được một câu. Không phải là cô không muốn nói, cô muốn lắm được động viên an ủi em nhưng chưa biết nói ra thế nào. Trước mặt chồng nhưng Mận không ngần ngại cầm lấy bàn tay mới nhú những vết chai sạn của Nghĩa, cái cầm tay lúc này hoàn toàn không có động cơ tình dục, chỉ thuần là cái cầm tay của một người chị gái dành cho đứa em trai của mình mà thôi:
- Anh Cung nói đúng đấy em. Anh chị tin em là đủ rồi. Người khác nói gì mặc người ta.
Nghĩa nức lên một phát, lúc này đây nếu không có anh chị ở bên, cậu cũng chẳng biết là mình còn có thể ngồi vững được không nữa. Mọi thứ xung quanh cứ tối mờ, liêu xiêu như muốn sụp đổ đi.
- Em thực sự ………… hức hức ………… không ….. lấy tiền của người ta ….. đâu mà.
Xiết chặt tay Nghĩa, Mận chụp thêm bàn tay còn lại lên tay em:
- Thôi đừng khóc nữa, anh chị biết rồi. Anh chị tin lời em nói. Bây giờ chị cần em thật bình tĩnh để xem xét lại mọi thứ. Chứ cứ như thế này mọi chuyện càng rối tung lên mất.
Anh Cung đế thêm vào lời vợ:
- Phải đấy Nghĩa, cứ bình tĩnh kể lại mọi việc cho anh chị nghe.
- Hức …. Hức … Em có biết gì đâu mà kể chứ.
Mận bắt đầu sâu chuỗi lại sự việc theo kiểu thám tử, mà cô nói cũng có lý phết nhớ, giống y như mấy anh trên ***:
- Tiền người ta tìm thấy trong balo thì rõ rồi, tất cả mọi người đều chứng kiến. Tiền thì đương nhiên không có chân, cũng chẳng có cánh mà chạy từ nhà kia về đây được.
Anh Cung gật gù ra chiều đồng ý, anh đăm chiêu suy ngẫm những lời vợ vừa nói. Bảo anh tính xem cái nhà này xây cần bao nhiêu gạch, bao nhiêu xi, bao nhiêu sắt anh nhẩm mồm cũng ra chứ những chuyện xã hội như này anh cũng gà vịt y như Nghĩa vậy. Mận nhìn chồng gật gù thì có thêm động lực nói tiếp:
- Vậy chắc chắn phải có người cầm nó nhét vào đây. Tức là phải có người vào phòng này. Em thử nhớ lại xem, mấy ngày gần đây có cho ai vào phòng không?
Nói đến đây, Mận như chợt nhớ ra điều gì đó, cô giẫy nảy lên như bắt gặp được cái gì quan trọng trong suy nghĩ của mình. Mận đứng phắt dậy nhìn cả hai anh em:
- Chị nhớ rồi, hình như chiều hôm qua có người đến tìm em. Lúc chị đang nấu cơm nghe thấy có người ở xóm trọ mình chỉ phòng cho người đó vào phòng em. Lúc đó chị đang nấu dở nên không ngó ra xem.
Nghĩa choàng tỉnh, đôi mắt cậu sáng lên trông thấy như kẻ lang thang giữa sa mạc gặp giếng nước khơi, như kẻ lạc trong hang động tối mù nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, như kẻ đang thủ dâm nhìn thấy lồn thật:
- Anh Ba!
Cả Mận và anh Cung đều đồng thanh:
- Ba là ai?
Nghĩa nhìn cả hai đôi mắt mở to của anh chị rồi kể tóm tắt mối quan hệ của mình với anh Ba như sau, cậu cố tình giấu một đoạn quan trọng mà nếu người làm trong nghề có thể từ đó mà tìm ra được động cơ gây án, bởi đó liên quan đến lời hứa mà cậu đã hứa với anh Ba:
- Hồi em mới lên đây, ra đứng ở chợ người thì gặp anh Ba cũng làm ở đó. Anh ấy chỉ việc giúp em rất nhiều. Rồi sau đó anh Ba không làm ở chợ người nữa mà đi bán hàng ở shop quần áo cho cô Cẩm Tú, chính là cái người em kể cho anh chị là cho em cái xe đạp này này.
Nghĩa chỉ tay vào cái xe đạp thồ dựng sát mép tường phía đối diện giường ngủ của cậu, rồi nói tiếp:
- “Hôm qua anh ấy đến biếu em một gói quà Tết”, Nghĩa lại chỉ tay vào gói quà Tết mầu đỏ bằng bìa cứng mà vừa rồi bác công an gì đó lôi ra từ trong tủ vải, giờ nằm chỏng lơ cạnh đó.
Mận đi bước vài bước về phía tủ vải, cô lần lần tay kiểm tra lại một lần nữa những món đồ trong đó, vừa nãy ông công an có lấy từng thứ một ra rồi nhưng cô không để ý kỹ lắm vì nghĩ là quà Tết Nghĩa mua để mang về quê:
- Túi quà này cũng đắt tiền đấy. Chắc chắn thằng Ba này là người giáng họa cho em rồi. Chưa biết nó làm thế vì mục đích gì, có thể là tranh việc với em. Chị chả lạ những loại người như thế. Đi. Đi luôn bây giờ.
Nghĩa ngẩng mặt lên ngu ngơ hỏi:
- Đi đâu ạ?
Anh Cung cũng có ý hỏi như vậy nhưng không kịp nói thì Nghĩa đã nói trước rồi.
- Đi đến nhà chị Cẩm ….. Cẩm gì ấy nhỉ. Cấm Tú chứ còn đi đâu. Phải đi vạch mặt cái thằng Ba ấy ra. Nếu cần thì mình báo công an luôn.
Anh Cung cho là phải, ủng hộ luôn:
- Đúng đây! Đi luôn đi. Để anh chở đi.
Mận chen vào, cô đang tức xôi cả máu vì thằng em cô bị đổ oan, giờ đã có manh mối:
- Không, anh để em đi cùng Nghĩa. Đàn bà con gái dễ nói chuyện với nhau hơn.
Chưa để Nghĩa phản ứng gì thì chị Mận đã kéo sệch xệch Nghĩa ra khỏi phòng. Chị về phòng mình khoác thêm cái áo rét rồi dắt con Cup 50 ra, đạp nổ rồi hối Nghĩa lên xe. Hai chị phóng vọt ra khỏi cổng xóm trọ để lại anh Cung ở nhà trong trạng thái lo lắng khôn cùng.
----------
Khi chị em Mận phóng xe ra cổng, tiến về hướng đê thì cũng là lúc một chiếc xe máy bám theo, người ngồi trên xe không ai chính là Ba, hắn đã đợi quanh quẩn ở khu trọ từ tối đến giờ. Lúc mẹ con Cẩm Tú và bác Quân đến khu trọ, hắn đương nhiên không dám vào bên trong, nhưng chỉ cần đi lại ở ngoài thôi là hắn cũng đủ biết tình hình xảy ra tình hình ở bên trong qua những tiếng xì xào bàn tán của người dân xóm trọ.
Rồi hắn mừng húm khi thấy bà chủ của mình khuôn mặt nhăn nhó rời khu trọ, hắn biết rằng kế hoạch của mình đã thành công. Nhưng cũng là đề phòng bất trắc, hắn còn nán lại khu trọ thêm một thời gian nữa xem phía Nghĩa có động thái gì không. Quả y như rằng, chỉ 15 phút sau thì thấy Nghĩa được một người nữa chở đi đâu không rõ. Lo rằng Nghĩa đã phát hiện ra sự tình và đang đi về phía nhà Cẩm Tú để tố cáo. Vì vậy hắn bám theo.
Chẳng mấy chốc xe cup 50 đã vào đến đầu ngõ nhà Cẩm Tú, trời đã về khuya nên cũng vắng người, chỉ còn ánh đèn đường trên cột đèn cao áp phản xuống ánh sáng trắng mờ mờ. Trời lạnh cắt, hình như mưa lâm thâm.
Bỗng một chiếc xe từ đằng sau vượt lên phía trước rồi dừng lại, người đàn ông trên xe nhanh chóng bước ra khỏi xe rồi dang hai tay ra có ý chặn Mận lại. Mận chẳng biết người đàn ông này là ai, nhưng cô cũng không thể đi tiếp đành đỗ xe lại:
- Sao lại chặn đường tôi.
Nghĩa nhận ra người vừa chặn đường mình là anh Ba, từ đằng sau cậu nói nhỏ vào tai chị Mận:
- Là anh Ba đấy chị.
Mận nghe thấy tên Ba, ba máu sáu cơn điên tiết, cô gạt phịch chân chống xuống chỉ thẳng mặt Ba nói rõ to, có lẽ người ở trong nhà bên lề đường cũng nghe rõ:
- Thằng mặt lồn, mày đổ vạ cho em tao!
Chưa kịp chửi thêm nữa vì trong đầu Mận còn nhiều ngôn từ để chửi thì hành động của Ba làm cả Mận và Nghĩa đều chưng hửng khó xử.
Ba phân vân không biết chị em Mận đi đâu, nhưng khi thấy chị em Mận đi về phía nhà Cẩm Tú hắn đã chín phần mười biết là Nghĩa đã nhận ra thủ đoạn của hắn rồi. Khi Mận chửi thẳng mặt hắn thì một phần còn lại đã xác định rõ. Vậy là Ba biết thủ đoạn của hắn đã bị Nghĩa lật tẩy. Không còn cách nào khác, ngoài cách mà hắn đã sử dụng suốt thời gian qua. Hắn quỳ sụp xuống khâu đầu đập trán xuống nền đường nhựa giống như trong phim chưởng:
- Anh cắn rơm cắn cỏ lậy em. Anh cắn rơm cắn cỏ lậy em! Em tha cho anh lần này. Em tha cho anh lần này.
Sự phán đoán của chị Mận đến giờ phút này đã đúng 100 %, Ba chính là thủ phạm của việc vu an giá họa cho Nghĩa. Khác với những lần trước, trong lòng Nghĩa không còn tình cảm giống như những lần trước mà Ba đã nỉ non bên tai Nghĩa.
- “Tại sao anh lại làm như vậy?”, Nghĩa vẫn đứng cạnh chị Mận. Cậu không đề nghị Ba thôi dập đầu, trong lòng cậu cũng không còn những suy nghĩ tốt đẹp về anh Ba giống như hồi xưa nữa.
Mận không nói gì, cô chờ xem sự tình cụ thể là như thế nào, bởi cô nghĩ rằng, nếu Ba là thủ phạm thì phải có nguyên nhân của nó. Nhưng đến giờ cô vẫn chưa biết nguyên nhân.
Tên Ba trán vẫn chạm vào nền đường nhựa đầu ngõ nhà Cẩm Tú, hắn lắp bắp:
- Anh làm vậy chỉ vì ................. anh sợ bị bà chủ ......... đuổi việc. Em thương gia đình thì cho anh một cơ hội. Từ nay anh không dám thế nữa. Anh thề có tổ tiên ông bà ông vải là sẽ không bao giờ dám thế nữa. Nếu anh còn làm như vậy, em cứ việc mách với bà chủ.
Nghĩa đã hiểu ý trong câu trả lời của Ba, anh ta vì lo sợ Nghĩa sẽ nói ra bí mật trên dòng sông Hồng mà tìm cách đẩy mình ra khỏi cuộc sống của Cẩm Tú. Sau khi đã hiểu vấn đề, Nghĩa nói lại:
- Em biết ơn anh vì anh đã dìu dắt em lúc em mới làm ở chợ. Chuyện em đã hứa với anh em giữ lời, nếu em muốn thất hứa thì em đã nói ra cho cô Cẩm Tú từ lâu rồi. Tại sao anh vẫn còn làm như vậy? Anh có biết là em đã phải .....
Ba cướp lời của Nghĩa:
- Anh sai rồi. Anh hứa từ nay sẽ không bao giờ như thế nữa. Em cho anh một con đường sống. Anh còn các cháu nhỏ ở quê, nếu anh có chuyện gì các cháu không biết bấu víu vào đâu.
Chưa kịp để Nghĩa trả lời thì Mần đã chen vào:
- Thằng mặt lồn, mày tưởng em tao trẻ người non dạ ạ mày bắt nạt em tao à? Tao truyền hồn báo danh cho mày biết. Em tao vẫn còn có anh chị của nó, mày đừng hòng làm gì nó. Bây giờ tao đi báo công an cho mày tù mọt gông.
Nói xong chị Mận định tọng luôn cái gót chân của mình vào gáy thằng Ba, nhưng khi chị chưa kịp làm thì Nghĩa đã cản lại, ôm lấy chị giật lại. Cậu đã ủy khuất bị những lời đường mật của Ba làm cho xuôi lòng. Tại sao cậu lại làm như vậy? rất không đúng với những người bình thường khi bị người khác hại mình thì ý nghĩ đầu tiên chính là phải trả thủ? Nghĩa nghĩ đến những ngày tháng anh em ở bên nhau lúc ở chợ người. Nói gì thì nói, nếu không có những bài học đầu đời nghề thợ đụng của anh Ba chỉ cho Nghĩa thì có lẽ cũng không có hai mươi triệu gửi về cho mẹ đợt vừa rồi. Suy nghĩ của Nghĩa là vậy, nó lệch so với tất cả chúng ta, cũng lệch so với một người đàn bà từng trải như chị Mận. Nhưng Nghĩa vẫn là Nghĩa, một chàng trai mười chín tuổi thiện lương, hiền lành, chất phát, giản dị, mộc mạc:
- Thôi anh đi về đi. Lần sau đừng làm thế nữa.
Ánh mắt chị Mận tròn xoe như nghe nhầm có cảm giác những lời vừa nói của Nghĩa, nhưng một lần nữa, Nghĩa quay sang chị gật đầu như xác nhận những lời mình vừa nói là đúng. Chị dậm chân đùm đụp, tay vẫn chống nạch từ vừa nãy đến giờ chưa chịu buông xuống. Chị không cam tâm tình nguyện với cách xử lý của Nghĩa lúc này là tha cho kẻ đã đổ oan giá họa cho cậu.
Ba biết là cũng không nên đôi co nhiều. Chuyện đến nước này hắn cũng không thể làm gì hơn, chỉ biết dùng nước bài cuối cùng là bán rẻ danh dự của mình để cứu vớt tình hình. Xem ra một lần nữa, ủy mị kế lại có tác dụng, giống như biết bao lần trước hắn đã áp dụng. Hắn vẫn không ngẩng mặt mà vừa cúi đầu vừa đi về phía xe máy của mình vừa nói:
- Anh đội ơn chú, từ sau anh không dám thế nữa.
Hắn nổ máy và đi trong ánh mắt bất lực và bần thần của chị Mận, chị vừa lắc đầu vừa nói với Nghĩa:
- Em làm cái gì vậy? Nó là người hại em, vậy mà em lại tha thứ cho nó. Chị chả hiểu thế nào nữa.
Nghĩa hiểu những lời chị nói có nét giận man mát, tất cả cũng là do chị bảo vệ và lo lắng cho mình. Nhưng người không có chính kiến, không dám bảo vệ lời hứa của mình, không biết thương cảm thì đó không phải là Nghĩa. Để thay đổi tính cách, này có lẽ cần nhiều nhiều nhiều thời gian hơn nữa, hoặc cũng có thể là chẳng bao giờ.
- Thôi, chị em mình về đi chị. Mai em còn phải đi làm sớm.
Mận vẫn không buông tha, cô đã từng trải hơn Nghĩa rất nhiều, có những việc mà Nghĩa không thể lường trước được đâu:
- Chuyện của em do em quyết định, chị không có quyền can thiệp. Nhưng em có biết hậu quả của việc vừa rồi không? Người ta về sẽ đồn đại khắp làng quê chuyện của em. Rồi còn mẹ em? Bố em? Họ hàng em? Họ có sống được với những lời dị nghị, dèm pha, đả kích của người đời dành cho em không?
Mưa đã bắt đầu nặng hạt làm ướt cả hai chị em. Nghĩa quay đầu xe hộ chị Mận, chị không cam tâm khi cứ dằng dứ không chịu đi:
- Em biết chị ạ! Nhưng thôi, dù sao thì cô Cẩm Tú cũng không truy cứu nữa. Với lại, nếu họ tin tưởng em thì đã không nghi ngờ đến mức phải báo công an đến khám phòng em. Về thôi chị. Em chịu được.
Vậy là Nghĩa đã tha thứ cho Ba. Chuyện Nghĩa hoàn toàn trong sạch thì ngoài Nghĩa ra chỉ có chị Mận, thêm nữa là anh Cung biết mà thôi. Ngoài ra chẳng còn ai.
---- Hết chương 19A ---