Phần 6: Chới với (Tiếp)
rong một căn phòng khách sạn sang trọng, nhìn thoáng qua cách bài trí hoàn toàn giống như căn phòng của Henry. Tiếng rên rỉ thở dốc dồn dập, tiếng va chạm xác thịt chan chát vang lên đều đều như máy. Nhất Huy trần truồng quỳ gối trên giường, từng múi cơ rắn chắc vồng lên như thép nguội. Hai tay anh ta bấu chặt lấy cặp mông căng tròn của một người phụ nữ rũ rượi, bẹp dí trên giường, thúc dương vật của mình ra vào cửa mình tấy đỏ của cô ta liên tục. Mắt anh ta lim dim mơ tưởng đến một bóng hình khác, răng nghiến lại, thúc thật nhanh, thật nhanh.
- Ahhh... Anh... Em chết mất... Em chịu không... nổi... Ahhh...
Người phụ nữ rên siết, tay bấu chặt lấy nệm giường. Âm hộ cô nức nở, tràn ra chảy dài xuống cặp đùi từng đợt theo mỗi cú thúc sâu của Nhất Huy. Nhưng anh ta vẫn không ngừng lại, vẫn nhịp nhàng đều đều không mệt mỏi.
Người phụ nữ há hốc, tay bấu chặt lấy nệm giường, hai mắt đờ đẫn, miệng thều thào nài nỉ:
- Anh... thương em... Anh... ra đi... Em... chết mất...
Nhất Huy nghiến răng nhìn xuống như vừa tỉnh lại khỏi giấc mộng của riêng mình. Hạ thể thúc thật nhanh, nhanh hơn nữa. Mắt anh quan sát vẻ mặt tê dại, mệt mỏi của cô ta. Cô há hốc, mê muội, hai chân nhũng ra bẹp dí xuống giường. Anh chống tay, dồn người đè nghiến, dập xuống chan chát.
- Ahhh....
Nhất Huy gầm lên, rút dương vật mình ra, xuất tinh ào ạt lên cặp mông căng tròn mơn mởn trước mặt. Người phụ nữ mềm nhũng mê man thiếp đi. Anh ngã người sang bên cạnh, hơi thở đều đều nhẹ nhàng như chuyện vừa làm chẳng hề liên quan đến mình. Dương vật anh ta vẫn cương cứng, không mềm đi, chĩa thẳng lên trần nhà. Nó chằng chịt những vết sẹo nổi cộm lên như một bầy rết ôm quanh một khúc than đen bóng to lớn dị thường. Ánh mắt anh hướng lên trần nhà, miệng thì thầm:
- Mất một ngày... Nhưng còn ba ngày...
_________________________________________________
"Em ngủ say quá! Anh không dám gọi. Đây là số điện thoại của anh 0913 xxx xxx.
Cảm ơn em đã cho anh một đêm thần tiên. Mãi mãi nhớ em. Henry."
Nguyệt Vy mỉm cười bỏ mảnh giấy xuống, tay nàng nắm chặt chiếc thẻ nhớ vuông vuông ấm áp. Nàng mỉm cười nhớ tới chuyện chiều tối hôm qua. Triền miên bất tận - bốn lần. Henry cứ liên tục cương cứng, hết lần này đến lần khác cuốn lấy nàng, đưa nàng lên chín tầng mây. Đến khi hai người rã rời thiếp đi, ngủ một mạch đến sáng. Nguyệt Vy mỉm cười, ngắm nhìn cơ thể lõa lồ của mình qua tấm gương. Làn da nàng hồng hào, mịn màn hơn, ngực căng tràn như vừa được tiếp thêm sức sống mới. Khoác lên chiếc váy trắng mua đêm qua, làn vải mỏng trước ngực ẩn hiện hai chấm hồng hào mờ nhạt. Mắt nàng long lanh hạnh phúc, chưa bao giờ nàng thấy mình đẹp như vậy.
________________________
Nguyệt Vy bước ra cổng sau của khu resort, dự định đi bộ dọc bãi biển về khách sạn. Nàng tủm tỉm cười, tay đung đưa túi nilon đựng bộ đồ tắm ẩm ướt và chiếc thẻ nhớ, sải chân bước xuyên qua dãy bàn cafê ngoài trời, trước ánh mắt hau háu thèm thuồng của đám đàn ông ngã ngớn phì phèo thuốc lá trên miệng.
- Chào em….
Nguyệt Vy giật mình nhìn sang, bốn gã đàn ông mặt mũi đen nhẻm khét nắng ngồi chễm chệ trên chiếc bàn café ngay lối đi của nàng. Nàng nhận ra những khuôn mặt này, mặt nàng chợt đỏ hồng lên.
- Anh… anh Bửu… anh không về Sài Gòn với Henry sao ? - Nguyệt Vy hỏi nhỏ
- Không… Bọn anh ở lại chơi vài ngày… Em ngồi uống café chơi…
Bốn cặp mắt hau háu nhìn thẳng vào ngực nàng như muốn xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, nhấp nhô hai chấm đỏ hồng. Đối diện với những ánh mắt đó, Nguyệt Vy thấy cơ thể mình rạo rực, cảm giác quay lại nguyên vẹn như vừa xảy ra, những bàn tay chai sạn vuốt ve khắp thân thể mình. Nàng mím môi, cố mỉm cười, đầu lắc khẽ.
- Dạ thôi. Cảm ơn anh… để lúc khác. Em phải về.
Nàng xoay người bước đi, khóe mắt vẫn nhìn thấy những gương mặt xuýt xoa, nuối tiếc. Nhưng vừa đi được vài bước, một giọng nói trầm ấm khác lại vang lên:
- Chào em... Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy giật mình quay lại. Trước mặt nàng là người đàn ông đó, vẫn với cái kính đen che kín nửa khuôn mặt như lúc ngồi bên hồ bơi chiều hôm qua.
- Ông là... - Nguyệt Vy nhíu mày nhìn ông ta.
- Là anh... - Ông ta nói giọng trầm thấp, môi nhếch lên mỉm cười, tháo kính xuống.
- Anh... - Nguyệt Vy há hốc ngạc nhiên.
Mái tóc bồng bềnh, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt hắn sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Nguyệt Vy thoáng rùng mình, tim đập thật nhanh. Cảm giác hoàn toàn giống như lần đầu nàng đối diện với hắn. Nhất Huy.
- Em ngồi xuống đi... - Nhất Huy tủm tỉm cười nhìn hai bàn tay vặn vẹo bối rối của nàng.
Nguyệt Vy ngồi xuống, cơ thể nàng thấp thỏm, mặt cúi xuống, hai bàn tay giấu dưới bàn vô tình ép hai bầu vú căng lên dưới lớp vải. Nhất Huy thoáng thất thần, rồi rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên.
- Trái đất đúng tròn.. Không nghĩ rằng gặp em ở đây... - Nhất Huy mỉm cười ánh mắt hơi nuối tiếc nhìn Nguyệt Vy khẽ vuốt mái tóc dài che phủ trước ngực.
Nguyệt Vy im lặng không biết nói gì. Nàng cố bình tĩnh lại tâm trạng của mình để suy nghĩ cách đối phó với anh ta. Nàng thấy bất an mãnh liệt đối diện Nhất Huy. Anh ta như có sức mạnh gì đó khắc chế bất kỳ người phụ nữ nào trước mặt.
- Tối hôm đó gặp em…. Không nói chuyện được gì… Anh vẫn rất nhớ em… - Nhất Huy nói nhỏ, giọng anh ta trầm trầm man mác buồn.
"Không phải chiều hôm qua anh ta đã thấy nàng trong vòng tay Henry dưới hồ bơi sao? Tại sao anh ta không nhắc tới?" Nguyệt Vy tiếp tục im lặng suy nghĩ.
- Em rất đẹp... Rất giống một người... - Ánh mắt anh ta thật sâu nhìn nàng.
- Em... Em phải về khách sạn. - Nguyệt Vy nói nhỏ.
- Thuận Minh đã kể cho em nghe hết sao? - Nhất Huy mỉm cười. - Em sợ anh?
Nguyệt Vy cúi đầu không nói, nàng không muốn nhìn vào ánh mắt anh ta.
- Anh hy vọng rằng Minh thật sự kể hết.. - Nhất Huy nheo mắt cười. - Anh ta có kể rằng em rất giống Minh Thy mười năm trước không?
- Chị Minh Thy... ? - Nguyệt Vy nhíu mày.
Nhất Huy mỉm cười rút điện thoại trong túi quần, đẩy nó truợt dài trên mặt bàn về phía nàng. Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh ta, rồi chậm rãi cầm nó lên.
Trên màn hình là tấm hình khá mờ nhạt, được scan lại, nổi rõ những vết trầy xước trên bản gốc. Cơ thể nàng chợt run lên, mắt nhìn một cô gái rất đẹp, môi nở nụ cười xinh xắn như một bông hoa chớm nở. Cô ta rất khác với người phụ nữ nàng đã gặp ở đám cưới, từ nụ cười, đôi mắt, đến mái tóc dài đen óng ả. Cô ta giống nàng hơn là bản thân cô ta hiện giờ.
Nguyệt Vy nhíu mày nhìn người thanh niên ôm gọn vòng eo của Minh Thy. Từ nụ cười của hắn, nàng nhận ra Nhất Huy. Hai người đứng trước một tấm bảng "Lễ tốt nghiệp - Đông Phương học - 2001".
- Minh có kể là Minh Thy là bạn gái của anh từ khi còn ở Việt Nam không? - Giọng Nhất Huy buồn bã.
Nguyệt Vy đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đẩy về phía anh ta. Mắt nàng lóe lên một tia phức tạp, rồi nhanh chóng biến mất.
- Anh không vô tình gặp em ở đây, đúng không? - Nguyệt Vy mím môi, hỏi ngược lại.
Nhất Huy thoáng ngạc nhiên, mỉm cười gật gật thay cho lời thừa nhận.
- Chuyện anh Minh bị điều đi công tác đột xuất, chắc có liên quan đến anh! Anh có mục đích gì? - Nguyệt Vy bắt đầu giận dữ.
Nhất Huy sững người, rồi nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng.
- Nguyệt Vy! Anh thừa nhận mình có dùng chút mẹo vặt để gặp mặt em một mình... - Nhất Huy dựa lưng vào ghế. - Nhưng mục đích của anh hoàn toàn là vì em...
- Vì em sao? – Nàng khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, mặt ngoảnh đi.
Nhất Huy mỉm cười, đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Anh ta nheo mắt quan sát nàng qua làn khói trắng mờ ảo.
- Anh bắt đầu như thế này nhé! Tối qua em ngủ với Henry và em cũng không ngại Thuận Minh biết chuyện đó...
Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh ta. Anh ta không những theo dõi nàng, còn điều tra cả người đi chung với nàng.
- Đừng ngạc nhiên vì anh biết tên anh ta. Henry Nguyễn, Việt kiều Mỹ, rất có danh tiếng trong ngành nhiếp ảnh Việt Nam - Nhất Huy đưa tay ngăn câu hỏi của Nguyệt Vy chuẩn bị bật ra khỏi miệng.
Nguyệt Vy hơi bần thần, nàng cũng không nghĩ Henry nổi tiếng như vậy.
- Thuận Minh không biết ghen. Anh ta thích nhìn em nằm trong vòng tay người khác. Anh ta thích khoe khoang thân thể em. Anh ta thích nhìn sự ngượng ngùng xấu hổ của em khi gần gũi người đàn ông khác... - Nhất Huy ngưng lại quan sát biểu hiên trên mặt của Nguyệt Vy.
Nàng thất thần. Những lời anh ta nói, dường như không sai một chi tiết nào với sở thích của anh. Nhưng nàng mau chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh để đối mặt với kẻ thù chung của cả anh và nàng.
- Trong em... đang chất chứa một ham muốn vô hình. Rất mãnh liệt. Nó thúc đẩy em ngày một đi xa hơn. - Nhất Huy mỉm cười nhìn vẻ mặt hoang mang của nàng.
- Em không cần thừa nhận với anh đâu... - Anh ta dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. - Em chỉ nghe anh nói tiếp là được.
- Minh Thy và anh yêu nhau thời đại học ở Việt Nam. Nhưng anh thật sai lầm khi khuyên cô ấy sang Nhật học tiếp. Lại đi trước anh 6 tháng. - Nhất Huy nghiến răng, nắm tay bóp chặt răn rắc.
- Chỉ sáu tháng... Cô ấy đã trở thành bạn gái của Thuận Minh... Anh thừa nhận mình đã rất ghen với Minh... Nhưng điều làm anh điên tiết không chịu nổi là anh ta đã biến Minh Thy thành một người hoàn toàn khác... Hoang đàng, buông thả... Sống bầy đàn với một đám bạn của anh ta trong một căn nhà...
- Anh đừng nói nữa... Chuyện đó em đã biết... - Nguyệt Vy cắt ngang.
- Em biết sao? Em có biết là mình đang đi trên con đường cô ấy đã đi... Sự ham muốn tiềm ẩn trong cơ thể của người phụ nữ rất mãnh liệt... Nó không dễ đánh thức... Nhưng một khi đã trỗi dậy... Nó sẽ cháy điên cuồng mỗi lúc một lớn... Cho đến khi nó thiêu rụi chính bản thân người phụ nữ đó...
Nguyệt Vy rùng mình. Điều anh ta nói rất chính xác với nàng. Hai mươi bốn năm, không một người đàn ông nào chạm vào nàng. Bản thân nàng cũng chưa bao giờ khao khát chuyện đó. Điều đó chứng minh rằng nàng sinh ra hoàn toàn bình thường hay có thể nói là hơi dưới trung bình về nhu cầu tình dục. Vậy mà... đêm qua bốn lần rũ rượi bên Henry... sáng nay khoác lên người chiếc váy mỏng, không nội y bên trong, cơ thể nàng lại rạo rực trước ánh mắt thiêu đốt của những gã đàn ông lạ mặt ở khách sạn. Từ khi nào nàng đã trở thành như thế?
Nguyệt Vy im lặng cúi đầu. Dường như có rất nhiều chuyện đang xảy ra từ trước đang tái diễn với bản thân nàng. Nhưng nàng tin anh tuyệt đối, nàng tin vào tình yêu của mình dẫn đường. Nàng sẽ không lạc lối.
- Sao anh không kể luôn đoạn sau? Anh được anh Minh giới thiệu vào nhóm... Tìm cách lôi kéo... chiếm đoạt Minh Thy bằng các trò chơi bệnh hoạn nhất trên thế gian... rồi bỏ cô ấy lại khách sạn với không một xu dính túi... phải tiếp khách trả nợ... cho đến khi mẹ cô ấy bay sang... - Nàng nói liên tục.
Nhất Huy sững người. Đôi mắt anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên, chỉ xoẹt qua như chớp nhưng cũng đủ cho Nguyệt Vy nhìn thấy.
- Sao? Ngạc nhiên vì chuyện xấu xa anh làm bị người khác biết sao? - Nàng như vớ được chiếc phao giữa dòng nước xoáy.
- Ha ha... Thuận Minh kể như vậy sao? - Nhất Huy cười, giọng cười thật chua chát.
- Mẹ cô ấy bị liệt nửa người trong một tai nạn giao thông... Nằm một chỗ suốt 10 năm...và qua đời năm 2008... - Anh ta ngưng lại như chờ Nguyệt Vy bắt kịp lời mình vừa nói.
- Anh có gia nhập nhóm đó trong hai tháng... Đúng là để tìm cách thuyết phục Minh Thy bỏ đi với anh... nhưng người giới thiệu anh vào nhóm là Minh Thy... người ngăn cản sự gia nhập của anh... lại chính là Thuận Minh....
- Còn chuyện bỏ cô ấy sao? Ha ha... Chính cô ấy mới là người bỏ anh... khi anh không đáp ứng tham gia những trò chơi mới lạ của cô ấy.... Tiếp khách lấy tiền sao?... đó chẳng qua là một trò chơi của cô ấy.... Ha ha...- Nhất Huy bật cười cay đắng. – Minh Thy chưa bao giờ thiếu tiền…
- Anh không thể dành cho cô ấy một tình yêu… quảng đại... như Thuận Minh. Vì anh là một người đàn ông tầm thường... ích kỷ...không muốn chia sẻ người yêu của mình với người khác...
- Không... Anh im đi… Tôi không tin... - Nguyệt Vy hét lên.
- Tôi càng không tin anh muốn nói ra chuyện này vì tôi... - Đôi mắt nàng lóe sáng.- Không phải vì mối hận trong lòng anh muốn nguôi ngoai sao?
Nhất Huy chậm rãi di chuyển qua ghế bên cạnh Nguyệt Vy. Anh ta khẽ nắm tay nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình.
- Em nói không sai... Anh muốn trả thù... bắt đầu từ em... - Đôi mắt anh ta lại trái ngược, không vương chút thù hận. - Anh không muốn để anh ta thành công tạo ra một Minh Thy khác... Anh không muốn em đi vào con đường đó...
- Anh muốn làm gì ? - Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, nhìn anh ta.
- Anh muốn cho em một tình yêu chân chính...
Nguyệt Vy sững sờ nhìn Nhất Huy. Đôi mắt anh ta trong veo không chút gỉa dối. Trái tim nàng run lên dữ dội. Cảm giác này thật quen thuộc, dù trước đây chỉ đến với nàng một lần, nhưng nàng vẫn nhớ rõ như in. Khi đó nàng ngồi bên cạnh Minh Thuận, trên bàn tiệc sinh nhật Liêu Đông, một đôi mắt thật sáng thật đẹp nhìn nàng, làm tâm hồn nàng run lên. Thuận Minh và Nhất Huy có cùng một đôi mắt. Nàng hoảng hốt quay đi.
- Anh điên rồi! - Nguyệt Vy đứng phắt dậy. - Tôi yêu anh Thuận Minh... Tôi không cần anh lo lắng cho tương lai của tôi... Tôi thích thú với những trò chơi của anh ấy... Đó là lựa chọn của tôi.
Nguyệt Vy dằn tay ra khỏi Nhất Huy, xăm xăm bước đi. Nàng thật sự tức giận. Giận anh ta và giận cả bản thân mình lắng nghe câu chuyện đó, để lòng tin với Thuận Minh suýt bị lung lay. “Nhưng có gì đó rất chân thật trong lời nói của anh ta. Không đúng. Anh ta nói dối… Nhưng…” Đầu Nguyệt Vy căng lên, muốn nổ tung.
Nhất Huy đứng lên toan bước theo, đột nhiên hắn mỉm cười ngồi xuống. Bước chân của nàng vô thức không về hướng bãi biển, lối về khách sạn, mà quay lại bàn của bốn gã phụ tá xa lạ kia. Bốn gã đang chán nản nhìn trời nhìn đất, chợt bật dậy nhìn người phụ nữ xinh đẹp bước tới.
- Em ngồi chơi nhé… - Bửu hồ hởi.
- Ngồi chơi… - Nguyệt Vy lẩm bẩm, nhìn lên. – Ừ… nhưng không phải ở đây…
- Được… được… vậy đi nơi khác…
Nhất Huy nhíu mày nhìn theo bóng dáng Nguyệt Vy và bốn gã đó đi xa dần. Chợt một hai bàn tay trắng muốt xinh đẹp vòng qua cổ anh. Hàng lông mày đang nhíu chặt của Nhất Huy lại giãn ra khôi phục như thường. Một đôi mắt tuyệt đẹp, ngẩng lên nhìn theo hướng Nguyệt Vy vừa khuất.
- Bốn gã đó là ai ? – Giọng nói êm dịu hỏi.
- Bốn con cờ từ trên trời rơi xuống… Ha ha… - Nhất Huy bật cười.
- Vậy… có cần ?
- Ha ha… – Nhất Huy nhếch mép cười. – Cần chứ… Nếu bốn con cờ bất ngờ này thành công… Mục đích sẽ gần hơn một bước…
_____________________________________________
"Anh không phải người như vậy... Đâu có lý do gì anh phải lừa dối nàng chỉ để bôi xấu một người khác... Anh nói với nàng những điều đó, khi Nhất Huy còn chưa xuất hiện kia mà... Mình phải vững tin vào anh... Dù quen và cưới nhau sau hai tuần, thì sao chứ ? Do nàng và anh tự đến với nhau, yêu nhau, không hề có sắp đặt mai mối... Đó là duyên phận... Duyên phận không thể sai..."
Nguyệt Vy vừa đi vừa nghĩ ngợi. Nàng không quan tâm đến một bàn tay đặt nhẹ lên eo, dẫn dắt mình đi.
- Xuống đi em...
Tiếng Bửu vang lên bên tai nàng. Nàng nhìn lên, nhận ra mình đang đứng trên một chiếc cầu cảng ọp ẹp bằng gỗ thưa thớt. Bửu đứng dưới ghe, đưa tay về phía nàng chờ đợi. Nàng thoáng chần chừ, đưa tay ra cho anh ta đỡ mình xuống. Chiếc ghe chồng chềnh, làm nàng nghiêng ngã, người tựa vào ngực anh ta. Bửu cứng đờ tận hưởng cảm giác mềm mại trước ngực mình.
Nguyệt Vy ngồi xuống, hàng lông mày nhíu lại. Đầu óc Nguyệt Vy ngổn ngang những câu hỏi. Nàng tự nghi vấn, tự phản biện bảo vệ những câu chuyện của Thuận Minh. Nhưng những điều Nhất Huy nói quá chính xác, từ sở thích tình dục của anh đến những biến chuyển tâm lý của nàng. Tại sao anh ta có thể biết chính xác như thế ? Không biết vật lộn với suy nghĩ của mình bao lâu, sau cùng nàng đưa ra một quyết định cuối cùng. Đó là duyên phận. Nàng đã gặp và yêu anh. Nàng chấp nhận tất cả mọi rủi ro vì đã chọn con đường này.
Nguyệt Vy tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng nhìn quanh thản thốt. Từ nảy giờ, nàng mãi suy nghĩ, bước theo bốn gã phụ tá của Henry, nàng bắt đầu hối hận. Nàng đang ngồi trên một chiếc ghe nhỏ băng băng chạy dọc bãi biển. Tiếng máy nổ be be vang vọng vào vách đá dội lại làm tim nàng thấp thỏm lo lắng. Bãi biển sáng sớm, thật vắng lặng, không khí ẩm ướt se lạnh. Mặt biển yên tĩnh dập dềnh, mũi ghe rẽ nước lướt đi nhanh dần.
Xung quanh nàng bốn gã đàn ông, làn da đen nhẻm, tóc hoe vàng khét nắng. Ba gã phía trước, một gã lái ghe phía sau, chia ra ngồi vây quanh nàng như canh giữ vật quý. Nguyệt Vy mím môi nín lặng, tim nàng đập dồn dập.
- Mình đi đâu vậy ? - Nguyệt Vy cố bình tĩnh hỏi nhỏ.
- Ah... Anh có ông bác... Có cái bè cá ngoài kia...- Bửu chỉ tay về hướng xa. - Mình ra đó chơi... Ăn hải sản... Làm chút rượu cho ấm người...
- Vậy ah...
Nguyệt Vy nheo mắt nhìn theo tay anh ta. Nàng có thể thấy vài chấm lốm đốm nhỏ xa tít ngoài kia. Nơi đó quá xa bờ. Nàng quay đầu nhìn lại. Nàng cách bờ gần trăm mét. Một cái mỏm đá to lớn chạy dọc từ trên đỉnh núi xuống biển sừng sững gần ngay trước mặt. Cái mỏm quen thuộc mới chiều hôm qua nàng vừa bơi vòng với Hiền. Chiếc ghe rẽ ngang tránh mỏm đá, hướng về chiếc bè ngoài kia. Chiếc ghe càng lúc càng xa bờ. Nàng có thể đoán chắc chắn hậu quả của mình khi bước chân lên bè cá ngoài kia. Bó buộc, không đường lui, phục vụ tình dục cho bốn gã này đến lúc chúng kiệt sức. Nghĩ đến thảm cảnh đó nàng rùng mình sợ hãi. Nàng phải bắt chúng dừng lại ở đây, trước khi đi quá xa bờ. Nàng sẽ tạo cơ hội cho mình bơi vào bờ. Nàng không biết dự định của mình có thành công không, nhưng dù thất bại, hậu quả cũng không thể xấu hơn tình huống hiện nay. Nàng quyết định mạo hiểm.
- Biển ở đây đẹp quá...
Nguyệt Vy nói khẽ, tay nàng vọc xuống làn nước trong vắt lướt nhanh bên dưới. Nước biển bắn tung tóe thấm ướt cả mặt và ngực áo nàng. Nàng mím môi nhìn xuống ngực mình, mặt đỏ bừng. Lớp vải dính sát vào ngực, nổi rõ hai núm vú đỏ hồng bên dưới. Ba gã phía trước sững sờ, nín lặng, mắt mở to đến mức muốn rách toạt ra.
Bửu nghiến răng nhỏm dậy, sang ngồi bên cạnh Nguyệt Vy. Tiếng máy ghe tắt ngúm. Gã kia không muốn bỏ lỡ giây phút nào, lao xuống ngồi, kẹp cứng nàng ở giữa. Tim nàng đập loạn lên, mắt hoe đỏ nhìn bàn tay Bửu chậm rãi kéo tuột sợi dây váy trên vai. Một bên ngực căng tròn của Nguyệt Vy lộ ra, rồi đến bên kia. Hai núm vú đỏ hồng của nàng run rẩy sợ hãi. Tay Bửu đưa lên, mân mê thật nhẹ, thật nhẹ, ngón tay cái chai sần của hắn miết nhẹ lên núm vú nàng.
- Ư...
Nguyệt Vy bật thốt nhỏ. Máu nóng dồn lên mặt nàng đỏ bừng. Tay nàng bấu chặt lấy thanh gỗ ngồi trên ghe, tay kia bóp chặt chiếc túi nilon đựng bộ đồ ướt, quan trọng hơn là chiếc thẻ nhớ của Henry. Một, hai, ba, bốn, rất nhiều bàn tay đưa lên nhẹ nhàng phủ kín hai bầu vú mơn mởn của nàng. Cảm giác ray rứt lâng lâng lạ lùng của đêm qua lại ùa về, hạ thể nàng nóng bừng lên, đầu vú săng cứng lại. "Chúng không xứng với em..." Giọng nói của Henry vang lên trong đầu nàng.
- Thôi mà... Khoan đã...
Nguyệt Vy ú ớ, né tránh cái miệng đầy râu của một gã, trẻ nhất nhóm. Người nàng ngã ngữa, tựa lên bộ ngực rắn chắc của hắn. Bữu và một gã nữa, tay bóp hai bầu vú nàng vung lên, miệng hôn ngấu nghiến.
- Khoan đã... Em muốn... bơi...
Nguyệt Vy rít khẽ qua kẽ răng. Ngực nàng ưỡn lên rạo rực căng bóng nước miếng của hai gã trước mặt. Đôi môi đỏ hồng của nàng run rẩy, răng cắn chặt ngăn chặt chiếc lưỡi của gã phía sau. Chiếc váy nàng tuột dần xuống theo tay gã thứ tư bên dưới. Chiếc thuyền chao đảo, bốn người đàn ông vây kín Nguyệt Vy. Hơi thở dồn dập phấn khích của bốn gã đàn ông như nhấn chìm nàng.
- Không... Đừng mà.... Em không muốn...
Nguyệt Vy cố vùng vẫy, mặt đỏ lên. Chiếc váy bị kéo ra khỏi chân ném sang bên cạnh. Hai bàn tay mạnh khỏe kéo hai chân nàng giang rộng sang hai bên. Gã bên dưới vụt mặt vào, ngậm kín âm hộ nàng, mút mạnh.
- Ahh... Ôi... Đừng... mà...
Nguyệt Vy oằn người nài nỉ. Khoảnh khắc cái lưỡi nóng hừng hực đó len vào hai mép âm hộ, nàng biết kế hoạch mình đã thất bại hoàn toàn. Nàng đã đánh gía sai sức hấp dẫn của mình đối với bốn gã này, những kẻ hầu như cả đời không bao giờ được gần gũi phụ nữ đẹp như nàng. Chúng không đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với nàng. Nguyệt Vy nhắm chặt hai mắt, hai tay buông lỏng rơi xuống sàn ghe, cơ thể nàng giật nảy lên từng hồi. Những bàn tay thô kệch, những cái lưỡi khao khát phủ kín thân thể nàng. Nàng chợt nhớ đến Hùng và Tài, hai tên thanh tra Sở, đã dạy nàng tận hưởng cảm xúc này. Dù với người mình căm ghét, cơ thể phụ nữ đôi khi phản ứng còn mãnh liệt hơn nhiều.
- Ưm...
__________________________
Trên dốc đá cao, gío thổi vù vù thật mạnh. Nhất Huy đứng im như tượng, tay anh đưa cao một chiếc ống nhòm. Toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra trên chiếc ghe cách bờ gần trăm mét kia, anh đều thấy rõ ràng chi tiết.
Hàng lông mày anh nhíu lại, thoáng một tia phức tạp.
____________________________
Nguyệt Vy bắt đầu rên rỉ. Hai chân nàng mở rộng gác lên thành ghe, một mái tóc nhấp nhô xì xụp bên dưới. Đầu nàng gối lên khối cứng ngắt giữa hai chân gã trẻ tuổi phía sau. Ngực nàng căng tức, đầu vú ửng đỏ dưới hai chiếc lưỡi khao khát hai bên. Mắt nàng đờ đẫn nhìn lên bầu trời xanh thật đẹp. Những cụm mây trắng rải rác, đang hạ xuống, hay nàng đang bay lên, thật gần, thật gần… Chúng cuộn lại, xoắn ốc như những cây kem tươi khổng lồ trắng nõn nà, bao quanh là bốn cái lưỡi tham lam, liếm dọc từng chút, từng chút một bào mòn nó. Gã phía sau cúi gập người, hôn nghiến lấy đôi môi đỏ hồng xinh đẹp đang hé mở của nàng. Bầu trời biến mất, chỉ còn một màu đen, xác thịt chân thật nhầy nhụa. Nguyệt Vy nhắm mắt, miệng hé mở, đón lấy chiếc lưỡi của hắn. Miệng hắn không thơm, nhưng cũng không hôi, chỉ có mùi nước miếng, cafe và thuốc lá nồng đậm. Chiếc thuyền lại chòng chành, ba gã đổi chỗ cho nhau, luân phiên như ba chú ong thợ siêng năng hút hết mật ngọt trong cơ thể nàng. Bửu vụt mặt vào hai mép âm hộ hồng hào hé mở của Nguyệt Vy, hắn không ngại nước miếng của đồng bạn. Vì thực tế hắn chỉ ngửi được mùi phụ nữ nồng nàn thơm ngát từ trong cơ thể nàng liên tục tiết ra. Tay hắn đỡ cặp mông mát rượi của nàng nâng lên, miệng há lớn say mê mút chùn chụt, thèm thuồng.
- Ưm... Ưm...
Nguyệt Vy oằn người lên. Hai chân gác bên mạng thuyền, vô thức tự nâng hạ thể mình lên. Hai tay nàng chới với trượt dài trên sàn ghe, cố tìm một điểm gì để bấu víu. Những ngón tay nàng, chạm phải một vật nhô lên cứng cứng ẩm ướt dính chặt vào sàn ghe. Cơn sướng khoái dâng lên ồ ạt, cơ thể nàng ưỡn cong lên, cứng đờ tê dại. Bàn tay nàng bấu chặt lấy vật đó, kéo mạnh. Một luồng nước mát rượi, ùa vào lòng ghe.
- Chết mẹ... Ghe vào nước...
Tiếng ai đó hô lên. Cả bốn gã nghiến răng giận dữ, buông lỏng thân thể trần truồng của Nguyệt Vy. Nàng bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Mắt ngơ ngác nhìn quanh. Lòng ghe đã lưng nước biển. Nàng biết tất cả do mình, vô tình nàng đã tìm ra cơ hội cho chính mình.
- Có gì chặn nước không ? Có lỗ thủng dưới này... - Hùng hét lên, tay chặn dưới đáy.
Nguyệt Vy che ngang ngực, chân khép chặt, cố che chắn cơ thể trần truồng của mình. Nàng lúng túng ngồi trên mũi ghe, tay nàng giữ khư khư chiếc váy và chiếc túi nilon.
- Cái váy kia...
- Ah... Không được... - Nguyệt Vy hét lên, nhưng chiếc váy nàng đã tuột tay.
- Ha ha... Không sao... - Bửu túm chiếc váy nhét xuống đáy tàu, mắt lim dim nhìn Nguyệt Vy. - Lát lên bè cưng không cần quần áo gì đâu...
Nguyệt Vy mím môi, nín lặng. Nàng quay đầu nhìn vào bờ. Mỏm đá đen ngay trước mặt. Khoảng cách đến bờ gần trăm mét. Nàng có thể bơi qua được khoảng cách này. Nếu không phải là bây giờ, nàng sợ mình sẽ hối hận.
- Eh... Ngăn con nhỏ lại...
Tiếng Bửu hét lên sau lưng. Một cánh tay vươn tới, chỉ chộp lại được chiếc túi nilon trên tay nàng. Thân hình nõn nà, trắng muốt của Nguyệt Vy lao xuống nước. Nàng nghe tiếng nước khuất động đùng đùng sau lưng. Nàng chỉ biết cắm đầu bơi đi thật nhanh. Bơi mãi, bơi mãi đến khi không còn nghe tiếng gì nữa.
Đến khi chân chạm được cát bên dưới, Nguyệt Vy mới dừng lại thở dốc. Nàng ngoái đầu lại phía sau. Chiếc thuyền đã nổ máy, Bửu đang đứng trên mũi nhìn quanh quất. Tại sao hắn không nhìn nàng ? Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu. Không hay. Linh cảm vừa lóe lên, Nguyệt Vy nhúng chân xuống cát lùi lại thật nhanh, vừa thoát được một bàn tay sượt qua dưới chân mình. Hai mái tóc bù xù sũng nước trồi lên, bốn cặp mắt đỏ ngầu nhìn nàng khao khát.
- Em đi đâu bây giờ... thích trần truồng chạy quanh thì cứ tự nhiên... - Gã bên trái, chính là tên trẻ tuổi nhe răng vừa cười vừa nói với nàng.
Nguyệt Vy không trả lời, nàng tiếp tục lùi người lại. Không quay lưng với hai gã, chậm chậm men theo mỏm đá đi ngược lên. Tay chân nàng uể oải không còn đủ sức chạy trốn, mà trốn đâu kia chứ, khi trên người không mảnh vải che thân.
- Bên kia có người kìa... em không xấu hổ sao ? - Gã kia nói tiếp.
Nguyệt Vy nhìn theo hướng tay hắn chỉ, đúng là có một nhóm thanh niên và vài cô gái đang tắm biển xa xa. Họ không thể nhìn thấy nàng sau tảng đá lớn cao quá đầu người, nhưng chỉ cần hét lớn sẽ tập trung được chú ý của họ. Nhưng nàng không muốn họ nhìn thấy nàng trong tình huống này, sẽ đến tai mấy anh chị nhiều chuyện kia, rồi cả trường đều biết. Cô giáo Nguyệt Vy khỏa thân tắm biển, hay cô giáo Nguyệt Vy suýt bị hãm hiếp tại bãi biển, được giải cứu trong tình trạng trần truồng.... hay...
Nước thấp dần, hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng phô bày trọn vẹn trước mắt hai gã. Hai gã nuốt nước bọt, thèm thuồng. Dù mới được dày vò hai khối mềm mại đó, nhưng giờ lại làm hai gã thèm muốn điên lên. Hai gã tách ra hai bên, tiến lại sát hai bên nàng, nhưng không chặn lối lên bờ vì đinh ninh rằng nàng không thể chạy đâu với tình trạng không mảnh vải che thân. Nguyệt Vy chợt sững người. Nàng vừa nhớ tới một mấu chốt quan trọng, có thể giải quyết nỗi túng quẫn của nàng hiện giờ.
- Chiếc ghe kia không cập vào bãi đá này được... Hai anh định mang tôi ra đó thế nào ? Ép tôi bơi qua sao ?
- Ah... cái này... - Hai gã lúng túng đỏ mặt.
Nghĩ đến chuyện bơi ngược sóng ra ngoài đã làm hai gã rùng mình, nói chi đến chuyện mang theo một người phụ nữ vùng vẫy, chống cự.
- Hay thế này... Hai anh xem như không bắt được tôi... - Nguyệt Vy bước lại gần gã trẻ tuổi hơn, ngực nàng tựa hẳn vào gã. - Tôi sẽ chiều hai anh, mỗi người một lần... Được không ?
Hai gã nhìn nhau, rồi liếc nhìn về phía sau. Chiếc ghe khuất sau mỏm đá, không thể thấy phía sau này. Gã trẻ tuổi nháy mắt với gã kia, ngụ ý gì đó. Cả hai gã cùng lúc lao vào ôm ghì lấy cơ thể mềm mại không xương của Nguyệt Vy. Nàng mím môi, cố chịu đựng hai cái lưỡi ra quét khắp ngực mình. Hai cái miệng tham lam ngấu nghiến hai bầu vú nàng.
- Ưm....
Nguyệt Vy rít khẽ qua kẽ răng. Nàng cũng không biết tiếng rên rỉ vừa rồi là gỉa vờ hay thật sự. Hai bàn tay tranh nhau xâm chiếm khoảng da thịt nóng hừng hực giữa hai chân nàng. Hai mép âm hộ nàng bị ép căng ra, những ngón tay luồn vào trong móc ngoáy liên tục.
- Ưm.... Đừng mà...
Nguyệt Vy oằn người rên lớn. Tay nàng bấu chặt lấy hai bờ vai đen nắng cơ bắp rắn chắc của hai gã. Cơn sướng khoái vừa nguội lạnh, chợt bùng cháy mãnh liệt. Môi nàng hé mở nhận chiếc lưỡi nóng hừng hực của gã trẻ tuổi. Gã kia vội vã tuột quần, ném lên tảng đá nhỏ bên cạnh. Nguyệt Vy cũng hấp tấp không kém, tuột quần gã trẻ tuổi phía trước. Hai thân hình nóng hừng hực kẹp cứng cơ thể thổn thức ửng đỏ của Nguyệt Vy. Hai khúc dương vật hắn cứng như khúc củi chèn vào khẽ mông và giữa hai chân phía trước của Nguyệt Vy. Chân nàng vô thức kẹp chặt lại, ép hai vật đó trượt dọc hai mép thịt trơn nhẵn của mình.
- Ôi...
Nàng không biết kế hoạch của mình có thành công không, nhưng nếu lần này thất bại có lẽ do chính bản thân nàng. Cảm giác tê dại truyền đến từ hạ thể làm nàng mềm nhũng, muốn buông xuôi. Tay nàng bấu chặt lấy bờ vai gã trẻ tuổi, ngực ưỡn ra ép ngực mình vào miệng gã. Hai chân nàng quắp chặt với nhau, kẹp hai vật to cứng đó, trước sau trượt dọc chèn ép hai mép âm hộ mình.
- Ưm... Ôi.... Đừng... Anh làm gì vậy ?
Gã lớn tuổi phía sau chợt cúi xuống bế xốc nàng lên, ngồi lên tảng đá nhỏ lấp xấp dưới nước, tay hắn bóp chặt bắp đùi nàng mở rộng sang hai bên. Toàn bộ thân thể của Nguyệt Vy tênh hênh trên mặt nước, hai chân nàng giang rộng sang hai bên, phơi bày hai mép âm hộ đỏ ửng mọng nước trước mặt gã kia.
- Trời ơi... Đừng mà...
Nguyệt Vy mặt đỏ như say rượu, tay vội vã che lại giữa hai chân mình. Gã trẻ tuổi bước đến, dương vật hắn cong vòng to lớn. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay Nguyệt Vy ra, tay cầm đầu dương vật mình dọc hai mép cửa mình nàng.
- Ưm....
Nguyệt Vy há hốc nhìn chiếc dương vật cong vòng đó tiến dần vào trong người mình. Cảm giác tê dại làm nàng run lên.
- Khoan đã... Dưới này không được... Lên bãi... bãi cát kia...
Gã trẻ tuổi phấn khích đè nghiến lên người nàng. Dương vật hắn vào hết trọn vẹn trong âm hộ nàng. Hắn mím môi, mắt lim dim tận hưởng cảm giác bó chặt tuyệt diệu này. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt. Âm hộ nàng bị chèn chặt cứng với một vật cong cứng, kì lạ nhất mà nó nhận được từ trước đến giờ. Gã trẻ tuổi chậm rãi rút nó ra, rồi lại thúc vào người nàng.
- Nước biển... Ưm... rát lắm... Ưm... Đừng... Đau em lắm...
Nguyệt Vy nài nỉ. Nhưng tay nàng vẫn bấu chặt lấy hai cánh tay gã. Gã bên dưới buông bỏ hai chân nàng, mãi mân mê hai bầu vú của nàng. Nhưng chân nàng vẫn vô thức mở rộng, đón nhận gã đó.
- Đừng mà... Đau lắm... Ưm...
Nguyệt Vy rên rỉ, nài nỉ theo chút lý trí cuối cùng. Đột nhiên gã trẻ tuổi ngưng lại, rút dương vật mình ra dựng đứng tới rốn. Đầu dương vật đỏ bóng như ứ máu.
- Ừ... Em nói có lý... Nước biển hơi rát... Thôi lên kia đi... Tảng đá trên bãi cát kia.. - Gã trẻ tuổi chỉ tay vào tảng đá cách họ hơn mười mét.
Nguyệt Vy ngồi xuống tảng đá, mặt đỏ bừng. Tâm trạng nàng thấy mâu thuẫn lạ. Hạ thể nàng hụt hẫng khó chịu. Hai gã đỡ nàng đứng dậy, đi lên trên, tay chúng vẫn tham lam vuốt ve khắp thân thể nàng.
Đột nhiên Nguyệt Vy chạy vượt qua hai người, tay túm hai chiếc quần short của hai gã, huơ huơ trên không. Hai gã bật cười nhìn theo dáng người tuyệt đẹp của nàng chạy thật nhanh núp sau tảng đá đó. Hai gã lửng thửng đi lên, mắt khẽ nhìn về mấy người xa xa. Họ không nhìn về phía này.
- Á.... Cứu...
Bất chợt một tiếng hét chói tai vang lên. Hai gã giật nảy mình, ngồi thụp xuống nước, căm tức nhìn Nguyệt Vy. Mấy người bên kia cũng quay lại, nhìn về hướng này từ từ đi tới.
- Không có.. Tại sao không có chứ ?
Nàng lo lắng nhìn quanh tảng đá. Nàng còn nhớ rõ như in ngay tại nơi này, nàng đã cởi bỏ chiếc váy dài để bơi vòng qua mỏm đá với Hiền. Đây là bài toán của nàng... nhưng dường như...
- Hiền... Anh ta... Không...
Nguyệt Vy luống cuống nhìn quanh. Chợt nàng thấy một mẩu vải trắng phất phơ trên khẽ đá trước mặt. Nàng bước đến, mừng rỡ nhận ra, đúng là váy của nàng. Nó được xếp lại cẩn thận, để lên cao, nên không bị thấm ướt bởi thủy triều. Mặt chiếc váy ấm áp lên người, Nguyệt Vy chợt thấy mình có lỗi với Hiền rất nhiều.
Hai gã kia hậm hực trầm mình xuống nước bơi về ghe. Mấy người tắm biển bước tới tròn mắt nhìn Nguyệt Vy, nhíu mày khó hiểu, bỏ đi.
Nguyệt Vy ngồi bệt trên bãi cát. Nàng nhìn Bửu đang đứng trên ghe từ xa, nói gì đó không nghe rõ, một tay cầm vật nhỏ nhỏ vuông vuông như chiếc thẻ nhớ, một tay huơ huơ chiếc túi nilon. Nàng mím môi căm tức. Nàng biết những gã đó muốn nàng, chúng sẽ không dám phát tán những hình ảnh trong thẻ nhớ. Nàng cũng biết có lẽ sau này mình sẽ phải chịu đựng rất nhiều phiền phức, nếu không đáp ứng thỏa mãn cho chúng. Nhưng sau này không phải là hôm nay, không bao giờ nàng muốn quay lại.
Vừa rẽ vào con đường xi măng nhỏ dẫn đến phòng của mình, nàng chợt sững người, đứng lại.
- Em mới về sao ?
Nguyệt Vy nhìn đôi mắt đỏ ngầu, thâm quầng trũng sâu của Hiền. Chỉ đôi mắt đó đã nói lên nhiều điều.
- Anh chờ em sao? – Nguyệt Vy áy náy nhìn dáng vẻ phờ phạc của Hiền.
- Ừ… Anh có đem về chìa khóa phòng em… Nên anh…
Hiền thoáng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Vy mặc lại chiếc váy anh để bên bờ biển. Anh đưa chìa khóa phòng cho nàng.
- Cảm ơn anh…
Nguyệt Vy mỉm cười, nhìn anh với ánh mắt cảm kích. Nàng không ngờ là Hiền vì cầm chìa khóa phòng nàng, mà phải chờ cả đêm. Nàng không muốn hỏi anh ta vì nàng hay vì muốn xác minh điều gì. Vì dù sao anh đã làm nàng cảm động… Bước vào phòng, nàng không khép cửa, ngụ ý mời Hiền vào phòng.
- Đêm qua... em... - Hiền mím môi, hỏi nhỏ.
- Em... Đêm qua em… ở chung với Henry... - Nguyệt Vy nói nhỏ.
Hiền mím môi, nắm tay bóp chặt răng rắc. Dù đã đoán được chuyện đêm qua, nhưng nghe lời thừa nhận của Nguyệt Vy, tim anh vẫn nhỏ máu. Hiền ngồi xuống giường, hai tay vò nát mái tóc mình.
- Anh không bằng anh ta sao? - Hiền thì thầm, cay đắng hỏi.
- Anh.... không thua anh ta... nhưng em không muốn anh lún sâu vào chuyện tình cảm với em... Em không cần tình yêu... Trái tim em không chứa được tình yêu của ai khác ngoài anh Minh... Anh hiểu không? - Nguyệt Vy nói nhỏ.
Nguyệt Vy đi thẳng vào buồng tắm, khóa cửa lại. Làn nước mát xoa dịu trên cơ thể làm nàng tỉnh táo hẳn. Nàng thấy áy náy với Hiền, nhưng nàng càng sợ hãi hơn khi đến gần tình yêu của anh ta. Nàng thật sự hối hận vì không vạch rõ giới hạn cho Hiền, để anh ta nhen nhóm một hy vọng mà không bao giờ có thể đạt được.
Nàng ngạc nhiên nhận ra mình không căm ghét bốn gã đàn ông đó sau những chuyện đã xảy ra. Nàng gần như bị cưỡng bức trên chiếc ghe và bị gã trẻ tuổi đó xâm chiếm dù chỉ chốc lát. Nhưng cảm giác đê mê tê dại của xác thịt và sự hồi hộp phiêu lưu khi trốn thoát trước miệng bốn con sói đói khát làm nàng thấy rất vui. Nàng vừa trải qua một kinh nghiệm tuyệt vời. Nàng khẽ nhìn xuống hai núm vú đỏ bừng ray rứt của mình, chúng như không bao giờ đủ, luôn thích thú đòi hỏi được hôn hít, vuốt ve… Tất cả chuyện nghi vấn của Nhất Huy gieo vào đầu nàng đều bị nàng bỏ xó. Có lẽ, một lúc nào đó nàng sẽ hỏi sự thật, nhưng nó sẽ không là lý do để nàng nghi ngờ anh.
Choàng một chiếc khăn tắm ngang người, bước ra ngoài, Nguyệt Vy ngạc nhiên nhìn thấy Hiền. Anh ta ngủ thiếp đi, ngay trên giường của nàng. Hàng lông mày còn nhíu chặt đau đớn, dằn vặt.
- Em xin lỗi… Tại sao anh phải khổ như vậy chứ ?
Nguyệt Vy thẫn thờ, lẩm bẩm một mình. Nàng ngồi xuống bên anh, đắp tấm chăn lên cho anh. Bàn tay nàng run run đưa lên xoa nhẹ lên nếp nhăn trên trán anh. Hiền như được an ủi, mặt anh giãn ra, dễ chịu. Hơi thở anh đều đều chìm vào giấc ngủ sâu sau một đêm mệt mỏi. Nguyệt Vy mỉm cười, vuốt nhẹ lên khuôn mặt góc cạnh của anh. Hiền rất điển trai. Khuôn mặt anh rất giống tên của mình, hiền hậu, trung thực. Nếu nói, có một số người thoạt nhìn qua đã biết là thầy giáo, thì người đầu tiên phải là anh. Khi xưa, thời còn ngây thơ trên ghế nhà trường, bản thân nàng đã từng mơ tưởng đến người yêu tương lai của mình. Một người đàn ông khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, mắt sâu, hàng lông mày ngang hiền hậu. Không phải người đàn ông đang mê ngủ ngay trên giường của nàng sao ? Dường như khi đó nàng đã nghĩ đến Hiền.
Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, cắn nhẹ lên bờ môi mình. Nàng chần chừ một chút, rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh không hay biết gì, chỉ thở đều đều.
Trời còn khá sớm. Cơn mệt mỏi kéo đến. Nguyệt Vy chui vào chăn, nhẹ nhàng nằm xuống bên anh. Hai trái tim đều đều nhẹ nhàng hòa cùng một nhịp. Nguyệt Vy và Hiền cùng chung giường, nhưng hoàn toàn trong sáng.
________________________________________
- Đụ mẹ… tụi mày bơi như hạch họ… Ngay trước mũi mà không bắt kịp… Ở đâu nó có đồ mặc vào? - Bửu nhảy lên cầu cảng, miệng không ngớt chửi rủa.
Ba gã kia mặt đỏ bừng, lặng lẽ leo lên, không dám nói một tiếng.
- Mà không sao… Có cái thẻ nhớ này… Tao sẽ chép vào máy tính lưu một bản… Tối nay… tìm em gái đó về phục vụ anh em mình… - Bửu đắc ý cười híp mắt.
- Biết con bé đó ở đâu mà tìm đại ca… - Một tên phụ tá gãi gãi đầu.
Bửu chưng hửng, mặt đỏ lên tức giận. Gã chợt nhận ra mình thật ngu. Hắn không biết tìm người phụ nữ tuyệt đẹp đó ở đâu. Bãi biển đó thật dài, có tới ba bốn cái resort trung lưu, hơn ngàn người ở. Trong khi, ngay cả tên nàng hắn cũng không biết. Hắn thẫn thờ.
- Ở đâu… Tụi mày không cần quan tâm…
- Ah…
Đột nhiên, chiếc thẻ nhớ đang kẹp trên ngón tay Bửu bị rút mất. Hắn quay lại căm tức. Hắn nhận ra người đàn ông đã nói chuyện với Nguyệt Vy ở quán café.
- Trả lại cho tao… - Bửu lao đến.
- Đâu dễ vậy…
Nhất Huy bước qua nửa bước, lách vai tránh hắn, chân đưa lên ngáng chân Bửu thật nhẹ nhàng.
- Ah… Bùm
Bửu mất chớn, lao người qua cầu cảng rớt thẳng xuống biển. Ba gã kia nhanh chóng lao đến, tay chân đấm đá loạn lên. Nhưng Nhất Huy như một bóng ma, chập chờn vô định qua lại giữa rừng nấm đấm quanh người. Đến khi ba gã kia mệt mỏi, mặt đỏ lựng, tay chân chậm lại thì...
- Ah.,.. Bùm… Bùm Bùm…
Cả bốn gã tức tối, lóp ngóp dưới biển nhìn lên chửi bới. Nhưng chỉ biết nhìn theo Nhất Huy đủng đỉnh nhét chiếc thẻ vào túi áo, tay đung đưa túi nilon của Nguyệt Vy.
- Bốn con cờ tồi… - Anh ta bước đi, miệng nhếch lên cười.
____________________________________________
“Te… te…”
Không biết qua bao lâu. Điện thoại của Nguyệt Vy chợt rung khẽ. Nàng nheo mắt, vươn tay lên đầu giường. Điện thoại nàng ở chế độ rung, có hai cuộc gọi nhỡ từ một số máy lạ và một tin nhắn của Thuận Minh mới tới.
"Ngọc Hân, vợ ông Hiraishin đang ở Phú Quốc. Cô ấy có hỏi anh tên Khách sạn của em. Đây là số cô ấy 0903 xxx xxx. Tính tình cô ta hơi lạ chút, nếu không quá đáng, em ráng chiều theo ý cô ta."
Nàng mỉm cười đặt chiếc điện thoại lại trên kệ. Chợt một cảm giác nằng nặng, nhột nhạt hừng hực nóng bên dưới cơ thể nàng. Nguyệt Vy giật mình, kéo lớp chăn nhìn xuống. Nàng há hốc, suýt nữa hét lên, nàng vừa nhớ ra Hiền đang ngủ trên giường mình. Hiền ngủ mê mệt thế nào lại ôm ngang cơ thể nàng như một chiếc gối ôm, một tay, một chân gác ngang. Chiếc khăn tắm, rơi tuột đâu mất, toàn bộ cơ thể nàng trần truồng nằm gọn trong vòng tay anh ta, miệng anh ta áp lên bầu ngực nàng, hơi thở đều đều làm đầu vú nàng nóng lên.
Nguyệt Vy đỏ mặt. Nàng khẽ đẩy anh ra, thật chậm rãi. Nếu anh ta tỉnh lại lúc này, nàng chỉ còn nước xấu hổ chui xuống đất. Tuy chuyện này mới bắt đầu hoàn toàn trong sáng, nhưng giờ phút này lại tình ngay lý gian, khó giải thích. Nàng vừa gạt được tay anh ta ra, nó lại choàng qua ôm chặt lấy người nàng. Nguyệt Vy mím môi khổ sở, chịu đựng bàn tay anh ta cứ vuốt vuốt xoa xoa trên ngực nàng. Nàng chưa biết phải làm sao, chợt hai mắt nàng đỏ lên.
- Anh Hiền… đừng giả vờ ngủ nữa… - Nàng nghiến răng tức giận nhéo anh ra một cái thật đau.
- Ahh… Đừng nhéo… Đau quá… - Hiền mở bừng mắt, nhăn nhó, nhưng tay vẫn ôm khư khư ngang người nàng.
- Anh dám giả vờ ngủ… Còn… còn… đáng ghét… Buông em ra…- Nguyệt Vy kéo chăn che ngang ngực.
- Ahhh… đau quá… anh xin lỗi… tại tại… anh… mà sao em biết anh giả vờ… - Hiền ấp úng, tay rời khỏi ngực nàng, đặt xuống eo.
- Còn nói… tại sao thứ đó đang… tự nhiên… cứng lên là sao ? – Nguyệt Vy mím môi chỉ xuống vật nóng hừng hực đang cọ vào chân nàng.
- Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn ôm em một chút… không nghĩ rằng nó phản ứng mạnh vậy… - Hiền gãi đầu, bối rối.
- Anh buông em ra đi…
Nguyệt Vy đỏ mặt đẩy anh ra. Chợt chiếc chăn tuột xuống, một bên đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của nàng phơi bày ngay sát mặt Hiền. Cả hai người chợt dừng sững lại. Hiền khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên đầu vú nàng. Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng lên. Tim đập dồn dập. Nhưng nàng không đẩy anh ra. Miệng anh hé mở, đưa đầu lưỡi ướt át của mình lướt quanh núm vú nàng, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy nó.
- Ư… Thôi anh… - Nàng nâng mặt anh lên,.
- Cho anh một lần đi… anh xin em mà… một lần thôi… - Hiền thì thầm nài nỉ.
Nguyệt Vy nhìn một bên núm vú ướt đẫm săng cứng của mình. Nàng mím môi chần chừ, rồi buông tay khỏi mặt anh. Hiền sung sướng vụt mặt vào ngực nàng hối hả. Tay anh cuốn cuồng cởi quần áo mình ra.
- Ưm…
Mỗi người đàn ông một kiểu. Dù nghề nghiệp gì, dù sở thích, cuộc sống ra sao, họ đều có một cách yêu riêng của mình. Nguyệt Vy lõa lồ nằm trên giường, cơ thể nàng thổn thức đón chiếc lưỡi của Hiền. Anh rất thích hôn. Anh hôn khắp thân thể nàng, từ ngón chân đến vành tai. Lưỡi anh rất ấm áp như đang tắm cho nàng trong cảm giác tuyệt diệu nhưng cồn cào khó chịu. Anh nâng hai chân nàng lên, mở rộng, sang hai bên. Nguyệt Vy đỏ mặt mắt oán trách nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé của nàng vội che lên vùng thầm kín của mình đang hé mở trước ánh mắt khao khát của anh. Hiền mỉm cười, cúi xuống, hôn nhẹ trên bàn tay nàng. Lưỡi anh khẽ len qua giữa những ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng. Nguyệt Vy cắn môi, ngón tay nàng mở rộng một chút, rồi một chút. Cho đến khi ngón tay nàng không còn làm nhiệm vụ che đậy mà lại vô tình mở rộng hai mép thịt đỏ hồng ẩm ướt của mình ra cho chiếc lưỡi anh vét sâu vào trong.
- Ôi…
Nàng bật rên lớn. Chiếc lưỡi anh mang đến cho nàng cảm giác sung sướng lâng lâng chưa từng có. Cách hôn của anh rất nhẹ nhàng, lịch sự, không vồ vập hấp tấp như mấy gã kia. Lưỡi anh như vét cạn bên trong nàng, nước nhờn nàng liên tục rỉ ra nhưng không đủ. Hiền chùi miệng mình, mặt đỏ bừng phấn khích nhìn ước nguyện bao lâu của anh ngay trước mặt. Giây phút vừa rồi, ôm nàng ngủ anh đã hiểu ra nhiều điều. Dù không chiếm được trái tim nàng, nhưng được làm một người đàn ông trong đời nàng, để một lúc nào đó, nàng lại nhớ đến anh. Vậy là quá đủ.
- Ưm… Ôi…
Hai cơ thể ôm ghì lấy nhau. Nguyệt Vy mê mẫn vuốt nhẹ tấm lưng rắn chắc của anh, cảm nhận từng múi cơ của anh co rút theo từng động tác nhịp nhàng ân ái với nàng. Dương vật anh không dài như Henry, nhưng nó cong cứng kì lạ. Nàng không hiểu thượng đế đã tạo ra người đàn bà như thế nào. Âm hộ nàng dường như thích thú với tất cả mọi thứ mà nó nhận được, không kể hình dáng, kích thước. Nhưng nàng hiểu ra một điều, mỗi người đàn ông đều có cách ân ái riêng của mình. Cái riêng không nằm ở chỗ bên dưới nơi hai bộ phận sinh dục dính lấy nhau, mà chính là hơi thở, cách vuốt ve, làn da nóng bỏng, mang đến cảm giác khác nhau. Những sự khác lạ tuyệt diệu.
“Cộc … Cộc…”
- Vy ơi… Đâu rồi…
Đột nhiên, tiếng gõ cửa và giọng Hằng kêu réo vang lên ngoài cửa. Nguyệt Vy hoảng hốt che miệng mình, nàng cuống lên. Hiền cũng đỏ mặt e ngại, nhưng anh không muốn dừng lại. Giây phút này, trời có sập xuống anh cũng không ngừng lại. Anh tiếp tục ôm ghì lấy nàng hì hục.
“Kịch…”
Đột nhiên cánh cửa bật mở, nhưng không mở được hoàn toàn do vướng sợi dây xích khóa chặn lại. Hằng ló mắt nhìn vào, khe hở quá nhỏ, chỉ thấy được đầu giường, có mái tóc đen óng ả của Nguyệt Vy rung động nhẹ nhẹ.
- Nè… Dậy… ngủ hoài vậy cô nương… sắp hết giờ ăn sáng rồi…
Nguyệt Vy bịt kín miệng mình, mặt đỏ bừng lên. Tim nàng muốn thắt lại. Giây phút vừa rồi nàng suýt hét lên.
- Dạ… em biết rồi… Em… Em rửa mặt… ra liền… - Nàng nói, giọng run run.
- Rồi… nhanh lên…
Hằng lầu bầm nhỏ. Bỏ đi, cũng không thèm đóng chặt cửa lại.
- Hiền ơi… thằng Hiền này đi đâu mất rồi nhỉ… - Tiếng Hằng vẫn văng vẳng cuối hành lang nghe khá rõ.
- Trời ơi… Chị Hằng này… Ưm…
Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn cánh cửa. Tay nàng vẫn che miệng cố nén tiếng rên rỉ của mình. Hiền chống tay ngồi dậy, hạ thể thúc thật nhanh. Nàng nhìn anh như óan trách, mắt đỏ lên, tê dại. Cơ thể nàng bật cong lên từng đợt, từng đợt, chân quắp lấy mông anh. Cơn sướng khoái dâng lên ào ạt, môi nàng đau đớn giữa hai hàm răng nghiến chặt.
- Ưmmm… Ahhhh….
Nguyệt Vy hét lên. Nàng ôm ghì lấy anh bất chấp tất cả. Cơ thể anh cứng đờ, dương vật giật lên từng hồi, phóng xuất ào ạt nóng hổi đầy ắp bên trong nàng. Cơn đê mê tê dại kéo hai người như dán chặt vào nhau, lưỡi anh và nàng cuốn lấy nhau cuồng nhiệt.
- Vy.. Vy… Chuyện gì vậy ? – Hằng thở hổn hển hỏi gấp qua khe cửa.
- Dạ… Không có gì… Toilet có con gián thôi mà… Hi hi…
__________________________
- Vy... Vy... Xuống đi...
Chị Hằng nhảy lên, tay vẫy liên tục. Dưới biển mọi người đang quay quần đùa giỡn rất hồn nhiên, bất kể tuổi tác. Cả bãi biển inh ỏi tiếng la hét cười đùa. Thoạt nhìn lướt qua, không ai nghĩ tốp nam nữ này là giáo viên, thường ngày đạo mạo nghiêm túc. Quang, Lộc đang bắt chặt tay nhau làm bệ nhảy cho Thục. Chị hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng lên. Những người khác thì chia phe tạt nước la hét như vỡ chợ.
Nguyệt Vy mỉm cười nhìn Hiền, anh đang vẫy vẫy tay với nàng. Nàng xua xua tay từ chối, rồi ngồi xuống bãi cát. Nàng chống tay lên đầu gối, ánh mắt trong veo nhìn mọi người vui vẻ bên dưới. Nắng chiều đã gần tắt, những cơn gío nhè nhẹ vờn trong mái tóc nàng. Nguyệt Vy vương vai, hít sâu một hơi, vị gío biển mằn mặc tanh tanh cá nhưng làm tinh thần nàng sảng khoái.
- Nguyệt Vy...
Đột nhiên một tiếng gọi của phụ nữ từ sau lưng nàng vang lên. Nguyệt Vy ngạc nhiên quay lại. Tay nàng đưa lên che ánh mặt trời chiều chói chang trước mặt. Một dáng người phụ nữ lả lướt tuyệt đẹp bước tới như hớn hở vui mừng.
- Không nhận ra chị sao ?
Ngọc Hân cười tủm tỉm đứng trước mặt Nguyệt Vy. Cô mặc một bộ bikini xanh dương, ba mảnh tam giác nhỏ bằng bàn tay, không ôm hết những vùng nhạy cảm căng tròn của cơ thể.
- Ah... Chị Ngọc Hân... - Nguyệt Vy đứng dậy mừng rỡ.
- Em nghe anh Minh nhắn... Nói chị ra ngoài này chơi... Còn cho em cả số chị... Mà em chưa kịp gọi... - Nguyệt Vy thân thiết nắm tay Ngọc Hân.
Ngọc Hân ngồi xuống cát bên cạnh Nguyệt Vy. Cô ta chỉ cầm theo người một cái xách nhỏ và chiếc khăn lông.
- Anh Minh không đi theo …Tha hồ hen... - Ngọc Hân chợt nháy mắt ngụ ý, hất cằm về mấy ánh mắt hâm mộ của các anh trong trường đang hướng về nàng.
Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu. Chợt mặt nàng hồng lên.
- Chị này... Không có... đâu… - Nguyệt Vy lúng túng mặt đỏ bừng lên như bị phát hiện ăn vụn. - Họ đang nhìn chị đó…
- Hi hi... Vậy sao ! – Ngọc Hân cười cười.
- Còn chị thì sao ? Cũng ra đây một mình, không buồn ah? - Nguyệt Vy nói lảng qua chuyện khác.
- Ha ha... Sao buồn được... Cả khu du lịch này thiếu gì đàn ông...
Nguyệt Vy mặt đỏ bừng, há hốc nhìn Ngọc Hân.
- Ha ha... Mắc cỡ gì chứ... Ai mà không có ham muốn... Tình yêu chỉ là tổ ấm của tâm hồn thôi... Không bao bọc được hết những đòi hỏi của thể xác.
- Giống như mấy anh chàng dưới kia... Em nên thử... Đồng nghiệp có mùi vị rất khác... Mà... lại là giáo dục...Hi hi... càng thanh cao... càng lý thú đó... Hi hi... - Ngọc Hân cười ngặc nghẽo.
- Chị Hân... Chị kì quá đi....
Nguyệt Vy che mặt, cơ thể nàng nóng bừng lên, mắt vô thức nhìn về phía Hiền. Có lẽ Ngọc Hân nói đúng.
- Há há.... Xuống tắm biển nào... Đi…
Ngọc Hân kéo tay Nguyệt Vy đứng lên. Nàng thóang chần chừ, rồi mím môi kéo chiếc váy qua đầu. Bên trong nàng mặc một bộ bikini màu vàng, vừa mua ở khách sạn, ba mảnh vải tam giác nhỏ bé phía trước được ràng buộc hững hờ bởi những sợi dây vải mong manh. Nhìn nàng thật hấp dẫn, khêu gợi. Cũng vì lý do đó, Nguyệt Vy ngồi mãi trên bờ không dám xuống tắm với các anh chị trong trường. Nhưng đi bên Ngọc Hân, nàng cảm nhận giữa hai người có một sự cạnh tranh vô hình. Về nhan sắc, cô ta có lẽ là đối thủ lớn nhất của nàng. Hai người ngay tức khắc thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Hai người phụ nữ vóc dáng tuyệt đẹp trong hai bộ bikini xanh vàng. Mỗi người một vẻ. Vóc dáng Ngọc Hân thì khêu gợi, quyến rũ. Nguyệt Vy thì thanh cao, mơn mởn sức sống. Cả bãi biển như sáng bừng lên.
Ánh nắng chiều đỏ bừng nhuộm rực cả vùng trời, gío hơi lành lạnh, chỉ còn làn nước biển là ấm áp. Nguyệt Vy vui vẻ cười đùa với Ngọc Hân, thỉnh thoảng lén liếc Hiền xa xa như cố tình trêu chọc anh. Người tắm biển bắt đầu tản về dần. Các anh chị trong trường cũng ra hiệu cho Nguyệt Vy trước khi kéo nhau đi lên. Hiền thoáng chần chừ nuối tiếc nhưng anh bị Quang Lộc lôi kéo lên theo.
- Chị gặp anh Minh khi nào ? - Chợt Nguyệt Vy quay sang hỏi.
- Hôm qua... - Ngọc Hân trả lời.
- Vậy...
Nguyệt Vy ấp úng, rồi ngưng bặt. Nàng thầm nhẩm đó đúng là đêm đầu tiên nàng không có nhà.
- Hi hi... Muốn hỏi gì ? Hỏi chị có làm chuyện đó với chồng em không ? - Ngọc Hân nheo mắt.
Nguyệt Vy đỏ mặt, hơi né tránh ánh mắt của chị ta.
- Có. - Ngọc Hân chồm người nói nhỏ vào tai Nguyệt Vy. - Hai lần... Anh ấy rất giỏi... Hi hi...
Nguyệt Vy mím môi im lặng. Nàng biết mình không nên ghen với anh khi bản thân nàng cũng không giữ được mình. Nhưng tính ích kỷ như có sẵn trong máu của phụ nữ, nàng không ngăn được mình ray rứt khó chịu.
- Làm gì ghê vậy ? Có cần phải như vậy không ? - Ngọc Hân bĩu môi cúi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng của Nguyệt Vy. - Không có chị, anh ta còn đi đâu không biết chừng...
- Em đâu có gì... - Nguyệt Vy ngẩng đầu mỉm cười.
- Thôi được rồi... Lần này về Sài Gòn chị cho em ngủ với lão chồng chị...bù lại... Thế nào ?
- Không... Em không cần... - Nguyệt Vy la lên, mặt đỏ bừng.
- Lão cũng thích em lắm đó... Nhưng em đẹp quá... lão ngại thôi... Hi hi...
- Chị... không được nói nữa... - Nguyệt Vy lao đến bịt miệng Ngọc Hân.
- Ha ha... - Chị ta vùng ra, chúi người lao đi.
(Còn nữa)