- Anh không thấy tôi có khách sao ? - Thầy Hiệu trưởng tức giận vì gã Phước xông vào phòng, quên cả gõ cửa.
- Em... Em xin lỗi... - Gã Phước thở hồn hộc. - Có chuyện rất gấp... Rất gấp...
- Cái gì mà gấp ? Tôi đang tiếp thầy Phương - Hiệu Phó mới của trường...
Gã Phước giờ mới bừng tĩnh nhìn vào trong. Trên ghế salon đã ngồi sẵn hai người, một nam một nữ. Người đàn ông đứng lên, dáng người dong dỏng cao, điển trai, đeo kính gọng vàng sang trọng đang mỉm cười với hắn. Phước chợt nhận ra người này chỉ chạc 30 tuổi. Hắn thầm hít sâu một hơi, thản thốt, tuổi trẻ như vậy mà đã là Hiệu phó một trường Trung học lớn tại Sài Gòn là cực kỳ hiếm.
- Chào anh... Tôi là Hồng Phương... Tân nhiệm Hiệu phó của trường...
- Dạ... Chào thầy Phương...
Một cái bắt tay đơn giản mà Phước thấy lòng bàn tay mình muốn rịn ướt cả mồ hôi.
- Ah... Còn đây là vợ tôi... Hiền Mai... - Phương tránh sang một bên giới thiệu.
- Chào anh...
Phước thấy đầu óc mình ong ong. Nếu nói hắn ngạc nhiên vì tuổi trẻ và phong độ của Phương bao nhiêu, thì bây giờ là choáng ngợp trước sắc đẹp của người phụ nữ trước mặt gấp mười lần. Từ khuôn mặt tuyệt đẹp đến vóc dáng hoàn mỹ đến cả phong thái kiêu sa, không có lời nào để tả hết. Một người phụ nữ hoàn hảo nhất mà hắn đã từng gặp. Cô ta chạc 26 tuổi, ánh mắt lơ đễnh khinh thường nhìn vẻ sửng sốt của Phước.
- Cô Mai là người tôi đang vận động để về trường dạy đấy ? Nhưng chỉ e là cô chê mức lương ở đây không xứng với bằng tốt nghiệp sư phạm Anh quốc của mình thôi... - Thầy Hiệu trưởng rào trước đón sau.
- Thầy cứ giỡn với em... - Hiền Mai che miệng cười, giọng nói thánh thót êm tai. - Thật ra... Em chỉ sợ anh Phương không thích vợ chằm chằm vào ảnh cả ngày thôi... Em nghe nói ở trường chúng ta cũng có nhiều giáo viên nữ độc thân xinh đẹp... phải không thầy ?
- Ha ha... Có... Cũng có... nhưng tôi nghĩ tầm mắt thầy Phương cao lắm... - Thầy Hiệu trưởng bật cười.
- Mà này... Mới nảy thầy Phước nói có chuyện gì rất gấp mà... - Phương chợt quay sang hỏi.
- Ahhh.... Chết... Rất gấp... Rất gấp rồi...
Gã Phước sực tỉnh, nhảy dựng lên như gà mắc đẻ.
- Ưmm... Thầy ơi... Em nhột lắm... Đừng làm vậy nữa được không ?
Tiếng nài nỉ yếu ớt của Tuyết Nga vang lên xen lẫn với tiếng nước vòi sen rì rào. Trong phòng căn phòng tắm, hai thân thể lõa lồ bóng loáng dính chặt vào nhau. Tuyết Nga mắt nhắm chặt, hai bàn tay đặt trên bờ vai của gã Tôn, hơi thở con bé đã gấp gáp đến khó chịu nổi. Hắn lại quỳ gối, hai tay đặt lên ngực con bé, bóp nắn vung lên, miệng tham lam ngấu nghiến chùn chụt. Gã hả hê sung sướng rà quét bộ râu mép lởm chởm của mình quanh hai núm vú đỏ rực ray rứt của con bé. Miệng há rộng, ngậm lấy chúng luân phiên trái phải, lưỡi khao khát vờn chúng đến săng cứng lên. Hai tay gã mò mẫm xuống dưới, mân mê cặp mông mát rượi tròn trịa, kéo dãn chúng ra, vuốt sâu vào trong.
- Ưm... Ôi... Đừng mà...
Tuyết Nga bưng kín miệng, thổn thức. Ngón tay to dầy của hắn đang miết dọc, day day hai mép âm hộ đã sớm ướt đẫm của con bé. Con Nga chỉ cố bình tĩnh, vái trời cho kế hoạch sắp đến điểm dừng.
- Ôi... Em tuyệt quá...
Gã Tôn đứng lên, hôn khắp cổ, lên cả khuôn mặt xinh đẹp của con bé. Tuyết Nga thoáng nhăn mặt, nhưng vẫn hé môi cho cái lưỡi của hắn chui vào. Một vật to cứng đang chỏi vào khe giữa hai đùi. Con bé khép lại thật chặt, nhưng không ngăn được dương vật gã tiếp tục chà sát dọc hai mép âm hộ của nó.
- Cho thầy đi... Thầy sẽ làm em sung sướng...
Hắn thở hổn hển, mặt đỏ như say rượu. Cánh tay hắn thật mạnh mẽ, kéo một bên đùi Tuyết Nga giở lên, thân thể hắn đè ép con bé dựa chặt vào tường. Một vật thật cứng, nóng hổi cọ sát tìm đường vào cửa mình con bé.
- Ưm... thầy ơi... Đừng... Ưmm....
Tuyết Nga chới với, cảm nhận âm hộ bị chèn vào từ từ. Hắn lại hít hà sung sướng vì sự khít khao, ấm áp đang bao quanh đầu dương vật. Tiếng chuông điện reo vang, báo hiệu hết giờ học buổi sáng. Ngón chân con nha đã nhón cao hết mức, mỏi mệt, run rẩy...
“Ầm”
Chợt một tiếng động rất lớn vang lên, cánh cửa phòng bật tung. Tuyết Nga như chỉ chờ giây phút này, đẩy thật mạnh làm gã Tôn ngã ngữa ra sàn. Con bé chui vào góc phòng tắm, tự lúc nào đã móc sẵn một cái khăn tắm lớn.
- Dừng lại... mày dừng lại ngay... - Giọng gã Phước oan oan đắc ý.
Hắn sải chân bước vào, sau lưng là thầy Hiệu trưởng và cả thầy Phương nét mặt hầm hầm. Về phần con bé Lớp trưởng đã sớm bị đuổi về lớp. Hiền Mai vợ thầy Phương lại là phụ nữ và chưa phải giáo viên của trường nên không tiện tham gia vụ việc này.
Cả đám người, đặc biệt là gã Phước chết sững trước quan cảnh bên trong. Nhân vật chính thay vì thằng Hàn lại đổi thành thầy Tôn. Hắn còn bần thần ngơ ngác, vừa lồm cồm đứng dậy, dương vật cứ tênh hênh dựng đứng trước mặt bao nhiêu người.
- Thầy Tôn... Tôi thật không ngờ... - Hiệu trưởng gầm lên giọng run run.
- Anh Tôn ? Tại sao ? - Gã Phước ngạc nhiên thốt lên.
- Cứu em với... Thầy Tôn muốn... muốn cưỡng bức em...
Tuyết Nga mếu máo, mặt mũi đỏ bừng, khăn quấn ngang ngực bước nhanh tới. Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, không chú ý đến cử chỉ nhỏ nhặt của Tuyết Nga, dù sao con bé là nạn nhân. Duy chỉ có gã Tôn chợt nhận ra, con bé khoác tay thầy Phước, vẻ mặt nhìn hắn không che giấu vẻ đắc ý. Gã Tôn chợt mơ hồ hiểu ra điều gì... Hắn run run chỉ tay vào mặt gã Phước, môi mấp máy một hồi mới nói ra được.
- Mày.... mày dám cài bẫy tao ?
- Cái gì ? - Gã Phước đang sướng lâng lâng, vì được nhìn hai bầu vú no tròn của con Vi sát bên, chợt ngơ ngác hỏi lại.
- Ha ha... Mày ngon lắm... Mày dám cài bẫy tao... Tao muốn tao chết... Tao cũng phải bắt được mày đi theo... - Ánh mắt gã Tôn giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống thầy Phước.
- Khoan đã... Anh Tôn... Anh hiểu lầm rồi...
Thầy Phước chột dạ, rút tay ra khỏi con Vi, cố phân bua. Gã Tôn không nói một lời, đi lại đống quần áo. Nhưng hắn không mặc đồ vào, chỉ rút chiếc điện thoại trong túi quần.
- Có chuyện gì từ từ nói... Mày điên rồi sao ? - Thầy Phước bừng tỉnh, lao đến muốn dằn lại cái điện thoại.
- Không... tránh raaa...
- Mẹ... mày là thằng ăn cháo đá bát... Không phải tao giới thiệu mày vào làm ở đây sao ? - Gã Phước cố dằn lấy cái điện thoại.
- Giới thiệu hả ? Vậy 20 triệu mày ăn vào rồi, không tính hả ?
- Im ngay...
- Thầy Hiệu trưởng... Tôi muốn tố cáo thằng này... tội đột nhập trường, ăn cắp laptop, hủy để thi... Mục đích vu khống anh Hàn - Bảo vệ. Mọi chứng cứ còn lưu trong tin nhắn của tôi.
- Đụ mẹ... Tao giết mày...
Hai gã đàn ông vật lộn trong phòng tắm trước ánh mắt ngạc nhiên thú vị của ba người. Gã Phước ngồi lên, đũng quần đè chặt dương vật cương cứng của gã Tôn. Bốn cánh tay tranh giành chiếc điện thoại. Chợt thầy Phương bước tới, giật lấy nó, đút vào túi quần. Gã Phước chán nản, rũ người, ngã sấp lên người gã Tôn.
Tuyết Nga che miệng cười, lén chui vào góc phòng, mặc lại quần áo, lẻn ra ngoài. Kế hoạch của thằng Hàn thành công mỹ mãn, nhưng nhân tố quan trọng nhất vẫn là diễn xuất của Tuyết Nga.
Này này... Tui đâu có liên quan gì tới vụ này...
Thằng Hàn nhăn nhó bị thầy Hiệu trưởng lôi đi xềnh xệch. Nó cố ngoái đầu nhìn theo bóng lưng Tuyết Nga vừa khuất sau lối ra sau trường. Nó có hẹn với con bé, thực hiện phương án giải tỏa áp lực tình dục sau kế hoạch.
- Không cần nhìn... Con bé là vị thành niên, không tiện lộ diện trong việc này... - Thầy Hiệu trưởng kiên quyết.
- Haizz... Vậy tui phải đứng ra nhận là gã Tôn cưỡng bức tui sao ? - Thằng Hàn lải nhãi.
Đột nhiên thầy Hiệu trưởng dừng lại, ông nheo mắt nhìn thằng Hàn. Nó chột dạ, nhớ lại câu nói vô ý của mình.
- Tôi chưa hề nói về chuyện vừa xảy ra, tại sao cậu biết ? - Ánh mắt ông ta như xuyên thấu suy nghĩ của thằng Hàn.
- Hắc hắc... Cần ông nói sao ? - Thằng Hàn nhe răng cười. - Công việc của tui là gì ? Bảo vệ ah...
- Nếu anh biết tại sao không cứu con bé ? - Ông ta nheo mắt, giọng trầm lại.
- Tui cũng không biết chắc ah... Nhưng chính con bé lớp trưởng ngăn cản tui mà... Ông không tin có thể hỏi nó... Nó bảo con Nga đang tắm... lỡ tui xông vào thấy con bé đang tắm thật... rồi ép tui chịu trách nhiệm cưới nó... tui chưa muốn cưới vợ ah...
Ông Hiệu trưởng phải nén cười với kiểu nói năn lảm nhảm của thằng Hàn. Nhưng hơn ai hết, ông biết nó đang tự làm ra vẻ nông thôn ngơ ngác. Ngay ngày hôm trước, chính nó đã dùng lập luận sắc bén của mình đập tan âm mưu vu khống của thầy Phước. Và chuyện hôm nay... Điều khúc mắc duy nhất của ông là... Động lực nào thúc đẩy con bé Tuyết Nga gài bẫy thầy Tôn... Và dường như thòng lọng còn dương sẵn cho thầy Phước đưa cổ vào... Ông chợt rùng mình nhìn qua khuôn mặt rám nắng ngây ngô của thằng Hàn.
- Đi thôi... Cậu chỉ cần viết đơn giải trình chuyện cậu bị thầy Phước vu khống hôm trước thôi... - Thầy Hiệu trưởng bước tới.
- Ahhh... Đúng rồi... Đúng... Chính hắn vu khống tui... thầy Hiệu trưởng thật thông minh... Thầy Hiệu trưởng thật sáng suốt... Ông là Bao công xử án...
- Immm.... bước nhanh... cấm nói...
Hiền Mai thong thả đi dọc hành lang trống trải. Những dãy bàn bóng loáng vì nhiều năm sử dụng, bục giảng vung vãi bụi phấn trắng nổi rõ vết giày giáo viên. Giờ trưa, hầu hết các học sinh về nhà, chỉ những em có giờ ban chiều mới quay lại. Lưng áo dài ướt đẫm mồ hôi trên chiếc xe đạp cọc cạch, già cỗi. Hiền Mai mỉm cười một mình nhớ lại những năm tháng khó khăn đó. Cô yêu mái trường, vì thế cô theo ngành sư phạm. Nhưng với bằng tốt nghiệp tại Đại học danh tiếng Anh quốc của Hiền Mai hiện giờ, nơi xứng đáng để cô đến có lẽ chỉ là những Trường Đại học.
Sân trường mát rượi, lốm đốm những tia nắng xuyên qua tán lá bàng dầy đặc. Lòng Hiền Mai thật thanh thảng thả bộ quanh hai khối lớp học, rồi chậm rãi rẽ vào lối nhỏ ra sau trường.
- Ôi... Con thích quá... Nút mạnh lên chú... Ưm...
Tuyết Nga rít khẽ, ngực ưỡn ra cho hai bàn tay chai sần của ông Bần xoa nắn thích thú. Hai bầu vú con bé căng tròn tràn ra khỏi tay nắm của ông, lưỡi ông say mê liếm quanh quanh hai chiếc núm vú đỏ hồng săn cứng, rồi mút chùn chụt ngon lành. Ông Bần chẳng biết chuyện quái gì đã xảy ra với con bé. Nó lao vào đây, nhấp nhỏm chờ đợi được năm phút, tự dưng cởi phăng hết quần áo leo lên người ông. Dĩ nhiên ông không khách sáo dù chỉ một chút. Ông say mê ngấu nghiến hai bầu vú tròn trịa của con bé, mà lần trước ông chỉ được thưởng thức một chút, chưa đã thèm.
Hiền Mai chợt dừng bước, đầu nghiêng nghiêng như muốn nhìn căn phòng gỗ xiêu vẹo trước mặt cho ngay ngắn. Cô thầm ngạc nhiên vì nơi đây lại đặt một căn phòng tồi tàn như vậy... Từng mảnh gỗ vụn chắp vá chằng chịt, ô cửa kính nứt nẻ dán bằng băng keo, cánh cửa lớp học cũ to quá khổ lồi ra khỏi khung xiêu vẹo, điểm thuận mắt duy nhất có lẽ là căn phòng nằm dưới tán cây trứng cá phủ tròn mát rượi... Ai có thể ở một nơi tạm bợ, bần hàn như vậy chứ ?
- Ưmmm... Ôi...
Hiền Mai chợt nhíu mày quay lại. Cô vừa nghe âm thanh gì đó... như là... mặt cô bé đỏ bừng lên. Âm thanh đó phát ra từ bên trong căn phòng. Cô chợt nghĩ đến hình ảnh một cặp học sinh đang lén lút làm chuyện người. Ý nghĩ đó làm mặt Hiền Mai nóng bừng lên. Cô được sinh ra trong một gia đình giàu có, gia giáo. Thời đi học tuy cũng khó tránh suy nghĩ chuyện nam nữ, nhưng chỉ thoáng qua trong đầu Hiền Mai. Mãi đến lúc cưới Hồng Phương, cô mới biết mùi vị ân ái hoang lạc như thế nào. Có một điều rất ít người biết, Hồng Phương đã từng là thầy giáo của Hiền Mai. Hai người cách nhau mười bốn tuổi, thuộc hai thế hệ khác nhau. Mỗi khi gần gũi với chồng, Hiền Mai thích gọi anh ta là thầy, như một thú vui chăn gối bí mật chỉ hai người biết. Thật ra bí mật chăn gối của vợ chồng cũng là bình thường. Bình thường hơn rất nhiều bí mật to lớn khác của Hồng Phương. Đừng nhìn vẻ bề ngoài hào nhoáng kia mà nhầm, Hồng Phương còn giàu hơn cả ngàn lần so với những gì mọi người tưởng tượng... Hiền Mai cũng bất ngờ vì chồng cô quyết định về làm Hiệu phó một trường trung học như thế này. Dù không rõ lý do, nhưng cô biết mỗi nước cờ anh ta đi đều trải qua nhiều suy tính sâu xa... Hiền Mai mím môi, nhìn quanh như sắp làm chuyện gì rất xấu xa. Cô bước thật khẽ đến sát căn phòng. Như chưa yên tâm, cô đi vòng qua sau lưng căn phòng, nơi có một khoảng trống giữa vách gỗ và tường rào của trường. Hiền Mai lén nhìn vào kẽ hở trên vách.
Quan cảnh đập vào mắt làm Hiền Mai chết sững. Một đứa con gái thật xinh đẹp, với mái tóc dài gợn sóng xõa tung che gần kín lưng. Thân thể con bé lõa lồ tuyệt đẹp, hai mắt nhắm nghiền rên rỉ. Nhưng người bên dưới đang xoa nắn thỏa thích hai bầu vú núch nít căng tròn của con bé lại không phải là một nam sinh như Hiền Mai tưởng tượng. Mà chính là lão già bảo vệ của trường, lúc sáng đã mở cửa ôtô cho vợ chồng cô. Trong lòng Hiền Mai không khỏi dâng lên một sự khinh bỉ, kinh tởm. Nhìn bàn tay chai sần, to bè của lão xoa nắn, chà sát hai núm vú đỏ hồng căng cứng của con bé. Lại nhìn con bé đưa tay xuống dưới cầm dương vật to lớn xù xì đen thui của lão, nhỏm người lên, chậm rãi ngồi xuống.
- Ưmm.... Ôi...
Máu nóng Hiền Mai dồn lên mặt. Hai chân cô vô thức khép lại, hạ thể nóng bừng lên. Cô cũng không hiểu tại sao như vậy ? Nhìn làn da hồng hào căng bóng của con bé tương phản với sự đen đúa, nhăn nheo già cỗi của lão già, trong lòng cô vẫn rõ ràng cảm giác kinh tởm. Nhưng xen lẫn đâu đó là một cảm giác rạo rực hưng phấn kì lạ. Phải chăng chính con bé kia cũng có cảm giác như cô ?
- Ưm.. Ưm...
Con bé nhấp nhỏm đều đều, hai mắt vẫn nhắm nghiền tê dại, miệng há hốc rên la không cố kị. Hiền Mai ánh mắt mê man không rời, hơi thở dồn dập như chính cô là người đang cưỡi trên lão già đó. Không... Không thể nào... Cô lắc đầu cố xua tan ý nghĩ dơ bẩn đó. Nhưng tiếng rên rỉ của con bé văng vẳng bên tai, lại tiếp tục gieo rắc những suy nghĩ lệch lạc hoang dâm vào đầu Hiền Mai. Cô mơ màng khép hờ hai mắt, tay vô thức chui vào váy.
- Ưm...
Tiếng rên rỉ thật nhỏ phát ra từ đôi môi đỏ mọng hé mở của Hiền Mai như một hồi còi báo hiệu của vận mệnh. Cô không thể dừng lại được hành động của mình. Váy vén lên thật cao, bàn tay nhỏ nhắn chui sâu vào quần lót. Áo sơ mi xộc xệch, tay còn lại mân mê hai bầu vú căng tròn.
- Ưmm...
Ông Bần đè ngữa Tuyết Nga ra giường. Hai chân con bé mở rộng, âm hộ nhoè nhoẹt hé mở chờ đợi ông. Ông cầm dương vật mình chèn vào cửa mình con bé. Thúc mạnh.
- Ưm... Ưm...
Hiền Mai bưng kín miệng ngăn tiếng rên rỉ của mình. Bàn tay đỏ hồng bóng nước liên tục không ngừng lộm cộm dưới đáy quần lót. Cơ thể cô run rẩy, cúi gập lại. Ánh mắt Hiền Mai không dứt ra được hai bàn tay ông ta xoa nắn chà sát hai bầu vú con bé, làm núm vú cô cũng ray rứt săn cứng lại. Cặp mông đen nhám nhấp nhỏm, buồi dái nhăn nheo lông lá và cả phần gốc dương vật căng cứng của lão không ngừng thúc vào âm hộ ướt đẫm của con bé. Những ngón tay cô vô thức tự nhét sâu vào âm hộ trống trãi của mình.
- Ưmmm...
Hiền Mai há hốc rên rỉ, không hề hay biết sau gốc cây trứng cá một ánh mắt hừng hực đang nhìn chằm chằm vào cô. Thằng Hàn nín thở quan sát cô gái này đã vài phút đồng hồ, nhưng nó vẫn phân vân cân nhắc phương án xử lý. Phương án này có thể nói là quyết định con đường sống còn của cha con nó, sai một ly đi ngàn dặm, không thể có sai sót. Từ vị trí này, nó chỉ thấy được một góc của khuôn mặt cô ta, dáng người tuyệt đẹp, váy vén cao lộ ra gần hết cặp đùi thon dài trắng muốt. Nó còn có thể tưởng tượng dưới lớp váy mỏng kia là một cặp mông tròn trịa căng mẩy. Cô gái đang động tình này, có thể nói là người phụ nữ thành thục xinh đẹp nhất mà nó từng gặp. Hiền Mai, có lẽ là tên của cô ta, vợ của thầy Phương - Hiệu Phó, khi nảy trên văn phòng thằng Hàn có nghe ông ta đang đi quanh trường tìm cô ta. Nó phải làm gì ? Xông tới ăn sống Hiền Mai và biến cô ta thành đồng minh trung thành. Kế hoạch này có rất nhiều rủi ro. Thứ nhất, đừng thấy Hiền Mai đang động tình mà nhầm lẫn, cô ta là một người phụ nữ trưởng thành đã có chồng, cô ta đủ tỉnh táo để kháng cự và thằng Hàn liền trở thành tội phạm có hành vi hiếp dâm. Thứ hai, dù cô ta không phản kháng, nhưng sau khi mọi chuyện đã xong, lại tố cáo, kết quả của nó còn thảm hơn. Thứ ba, cô ta chấp nhận, nhưng khi mọi chuyện đang xảy ra, thầy Phương đến, kết quả... nó không dám tưởng tượng.
Thằng Hàn nheo mắt nhìn dáng vẻ sang trọng kiêu sa của Hiền Mai. Cô gái này dứt khoát là một tiểu thư, khi sinh ra miệng đã ngậm châu ngọc. Đối với một người con gái, sinh ra giàu có, học thức cao, lấy chồng danh giá như vậy... Quan trọng nhất là điều gì ? Phải chăng là danh dự ? Cô ta sẽ không thể chấp nhận danh dự mình bị bôi nhọ dù chỉ một điểm hoen ố nhỏ, dù chỉ là một loại tin đồn không chứng cứ. Tiếc là thằng Hàn nghèo đến mức điện thoại hay máy ảnh chụp hình đều không có, muốn tạo lưu lại chứng cứ cũng vô phương. Mặc kệ thế nào... Thằng Hàn không thể để Hiền Mai đến và đi đơn giản như vậy... Biết đâu, khi về đến nhà, sau khi bình tâm lại, cô ta lại kể chuyện này cho thầy Phương nghe. Nếu đã không thể tạo ra được chứng cứ, vậy cứ lưu lại trong đầu cô ta một khoảnh khắc mãi mãi không thể quên...
- Ưmm...
Thằng Hàn nhón chân thật khẽ bước tới. Hiền Mai vẫn mê man rên rỉ, không hề hay biết. Nó có thể ngửi được mùi nước hoa đắt tiền trên người cô ta. Thấy rõ cả làn da trên chiếc cổ trắng muốt, mịn màn. Chiếc đùi thon dài, tròn lẳng lộ ra bên dưới mép váy vén cao. Đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, hé mở khao khát. Thằng Hàn thấy hạ thể mình chật chội khó chịu...
- Cậu Hàn...
Tiếng kêu của thầy Phương bất chợt sau lưng, làm thằng Hàn đứng sững người. Hiền Mai cũng bừng tỉnh, quay phắt lại, suýt hét lên vì phát hiện có người đứng sát bên. Cô bưng kín miệng bằng những ngón tay ướt đẫm, ánh mắt vừa sợ hãi, vừa như nài nỉ nhìn thằng Hàn. Bản thân nó cũng choáng ngợp trước sắc đẹp kiêu sa hoàn mỹ khi đối diện với Hiền Mai. Nhưng thời gian đã không còn, tiếng bước chân xào xạo vang lên thật gần, hai ánh mắt nhìn sâu vào nhau như thấu hiểu.
- Thầy Phương... - Thằng Hàn quay đầu lại trả lời.
Thầy Phương đang tò mò nhìn nó, cách chỉ vài bước chân, ngay ngoài tán cây trứng cá. Động tĩnh trong phòng cũng tự động biến mất như chưa từng có gì xảy ra.
- Cậu làm gì trong đó ? - Thầy Phương vừa hỏi, vừa nhóm chân bước đến.
- Ahhh... Không có gì... Vài ngày trước tui rải thuốc... Bữa nay mới tìm được xác con chuột sau này... Haizz... Thúi um... - Thằng Hàn cúi xuống bới bới tìm cành cây.
- Ah... - Thầy Phương vừa nghe đến đó, liền dừng ngay tại chỗ.
- Cậu nãy giờ có gặp Hiền Mai, vợ tôi không ?
Thằng Hàn ngẩng đầu lên nhìn. Hiền Mai mặt đỏ bừng, lắc lắc đầu ra hiệu.
- Không...
- Vậy ah... - Thầy Phương thở dài, quay người đi.
- Ah... Tới giờ trưa rồi... Thầy không chê... Vào ăn cơm với cha con tui một bữa...
Thằng Hàn chợt quay lại nói lớn. Bên trong phòng phát ra tiếng cọt kẹt thật khẽ, nó lén nín cười.
- Ah... cảm ơn cậu - Thầy Phương lén nhìn bàn tay thằng Hàn huơ huơ khúc que, cổ họng chợt thấy dờn dợn. - Nhưng hôm nay không tiện lắm.... Còn nhiều dịp mà...
- Dạ... Vậy chào thầy Phương... Thầy đi đứng cẩn thận nhé... sỏi đá trơn trượt lắm đấy...
Thằng Hàn mỉm cười nhìn dáng người trí thức, bước vội vàng của thầy Phương. Nụ cười chợt tắt trên môi, nó quay phắt lại. Hiền Mai đang cúi gằm mặt đỏ bừng, tay run run cài nút áo sơmi.
- Cô kia... - Thằng Hàn bước tới, gằng giọng.
- Ahh... Tôi... Tôi...
Hiền Mai hoảng sợ lùi lại, dựa lưng vào vách gỗ. Ánh mắt của gã thanh niên này thật đáng sợ. Khuôn mặt góc cạnh, rám nắng đen đủi của nó gần sát mặt cô. Hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá rẻ tiền làm mặt cô nóng lên.
- Bỏ tay raaa...
Thằng Hàn đột nhiên hét lên, làm Hiền Mai giật bắn cả mình. Bàn tay nắm chặt vạt áo trước ngực chợt buông lỏng. Thằng Hàn cúi xuống, ánh mắt không giấu diếm nhìn thẳng vào khoảng da thịt hồng hào lộ ra của cô.
- Anh... Anh muốn gì ? - Hiền Mai chợt nhớ lại thân phận của mình, ưỡn ngực lên.
- Không có gì... Tui chỉ muốn chắc... là chuyện cô chứng kiến hôm nay không được nói ra mà thôi... - Thằng Hàn trầm giọng, ánh mắt trừng trừng nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của Hiền Mai.
- Tôi... Tôi sẽ không nói... - Hiền Mai ấp úng, hơi thở gấp gáp nhìn đôi môi thằng Hàn ngay sát bên.
- Tôi hứa... Nhưng anh cũng... cũng không được nói... nói chuyện của tôi. - Mặt cô đỏ bừng như mận chín.
- Không được... Lời hứa đầu môi... Tôi không tin... - Hơi thở thơm ngát, đôi môi đỏ mọng và cả hàm răng trắng ngọc thẳng đều của cô ta làm Thằng Hàn mê mẩn.
- Vậy... Anh muốn tôi phải làm sao chứ ? - Hiền Mai gấp đến muốn khóc.
- Tôi muốn... - Ngón tay nó khẽ kéo vạt áo cô mở rộng sang một bên. - Lưu lại giữa hai chúng ta một bí mật... không bao giờ dám thổ lộ...
- Anh...
Hiền Mai mặt đỏ bừng nhìn ngón tay đen nhẻm chai sạn của thằng Hàn vuốt nhẹ lên bầu vú vung tròn dưới lớp áo ngực. Cô muốn lùi người lại, nhưng vách gỗ đã chắn sau lưng. Ngón tay nó to bè, móng tay còn đóng ghét bẩn vuốt quanh mép áo ngực phập phồng hồi hộp của Hiền Mai. Thằng Hàn nín thở ngột ngạt trước hai bầu vú tròn trịa bó chặt như muốn bung ra khỏi chiếc áo ngực ren hồng Vitoria Secret của Hiền Mai. Nó thấy rõ cả lỗ chân lông cô ta đang nổi lên từng đợt theo ngón tay hời hợt của nó.
- Không... Không được đâu... - Hiền Mai thở dồn dập, lí nhí thật khẽ.
- Tôi có nói tôi sẽ làm gì sao ? Không được cái gì chứ ?
- Không phải... Anh muốn... muốn... - Nói đến đó, tự dưng tim Hiền Mai nhảy loạn.
- Haizz... Tui chưa hề nghĩ đến chuyện đó đâu ? - Nó gắt lên cứ như rất oan uổng. - Chỉ có cô gợi ý thôi...
- Tôi không có... tôi gợi ý lúc nào...- Hiền Mai muốn nhảy lên vì tức.
- Thật là không ? Vậy có lẽ tôi đã nhìn lầm... Không phải lúc nảy cô đang... đang....- Nó ấp úng, cố nén cười.
- Im... Không được nói... - Hiền Mai luống cuống bịt miệng thằng Hàn lại, như thể nơi đây còn có người thứ ba đang nghe.
Sự cảnh giác của Hiền Mai không sai, bên trong, ông Bần đang thấp thỏm áp tai vào vách gỗ. Tuyết Nga lõa lồ thiếp đi, trên môi còn điểm nhẹ một nụ cười.
Thằng Hàn cũng im bặt khi bàn tay Hiền Mai bịt kín miệng nó. Ánh mắt nó mê man, hai cánh mũi hít hà bàn tay nhỏ nhắn của cô. Chính bàn tay này vừa nảy thôi còn ướt đẫm mùi hương êm dịu nữ tính của Hiền Mai. Lưỡi nó không nhịn được liếm quanh lòng bàn tay, mắt lim dim thưởng thức.
- Ah... Anh...
Hiền Mai bừng tỉnh, muốn rụt tay lại, nhưng thằng Hàn đã giữ chặt tay cô trên miệng. Cái lưỡi nhám của nó thật ấm áp, liếm quanh lòng bàn tay, đưa vào miệng mút từng ngón ngon lành say mê. Cái lưỡi đáng ghét đó còn cố tình len qua kẽ hai ngón tay, đá đá về phía cô. Hiền Mai thấy hai chân mình như nhũn ra, hạ thể lại nóng bừng lên, cổ họng khô khốc. Bàn tay cô rút về chậm chậm, mang theo cái lưỡi thằng Hàn, áp lên đôi môi hé mở. Như hoàn thành nhiệm vụ dẫn mối, bàn tay rút về để lại hai cái lưỡi khao khát cuốn vào nhau.
- Ưmm...
Đôi môi Hiền Mai thật mềm mại, chiếc lưỡi trơn tuột thơm ngát vừa sợ hãi vừa háo hức. Hai bàn tay thằng Hàn vòng ra sau lưng, chiếc áo ngực căng tức bung ra mạnh mẽ. Trước ngực nó thật mềm mại êm nhu như nước. Nó mò mẫm đón hai chúng vào tay trong hơi thở dồn dập của cô. Hai cánh tay mạnh mẽ rắn chắc xốc nảy cơ thể Hiền Mai lên cao, hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp phơi bày trước mắt. Thằng Hàn vùi mặt vào giữa, hít hà sung sướng mùi nước hoa thơm ngát, quyến rũ trên người cô.
- Ưmmm... Ôi...
Hiền Mai bưng kín miệng, ánh mắt mê man nhìn xuống cái lưỡi tham lam của thằng Hàn đang liếm quanh núm vú đỏ hồng. Đôi môi nó choàng kín lấy bên núm, mút mạnh, rồi nhay nhay kéo ra như trẻ em bú sữa. Thường ngày cô luôn cấm chồng làm chuyện này vì sợ mất dáng ngực. Nhưng hôm nay, cô chỉ biết khao khát ưỡn hai bầu vú ra cho thằng Hàn ngấu nghiến.
- Ôi... Ưmm...
Bàn tay thằng Hàn luồn vào trong váy, mân mê cặp mông tròn trịa mát rượi của Hiền Mai. Sát bẹn đùi cô đã là một mảnh trơn trượt ẩm ướt. Ngón tay nó chạm vào đáy quần ren ướt đẫm, cơ thể Hiền Mai co rút lại.
- Ưm... Đừng... Đừng mà...
Cô cuống quít ngăn bàn tay thằng Hàn vừa chui vào quần lót. Đôi mắt đẹp của Hiền Mai ươn ướt sợ hãi nhìn nó như nài nỉ. Thằng Hàn chợt kéo Hiền Mai ra, xoay người lại đối diện vách gỗ. Cô chợt hoảng hốt phát hiện, một con mắt lấp ló nhìn xuyên qua chính khe hở cô đã dùng trên vách gỗ. Hiền Mai vội vàng che ngang ngực, quay mình đi.
- Không phải Hiền Mai thích cảm giác này sao ? Nhìn ông ta đi... - Thằng Hàn nhẹ nhàng gỡ tay cô, kéo vạt áo mở rộng sang hai bên.
- Anh... Đừng mà...
Hiền Mai thở hổn hển, ánh mắt mê man đối diện với ánh mắt cháy bỏng của ông Bần. Nắm tay cô siết chặt, rịn ướt mồ hôi, cơ thể run run để mặc hai tay thằng Hàn nhào nặn thưởng thức hai bầu vú trần trụi căng tròn của cô. Thằng Hàn áp sát lưng Hiền Mai, tay nhẹ nhàng mở chiếc váy. Chiếc quần ren hồng tam giác nhỏ xíu của Hiền Mai cũng lỏng dần, rơi xuống chân. Cảm giác trống trải mát lạnh làm cô khẽ rùng mình. Hiền Mai bưng mặt, cơ thể lõa lồ run rẩy trước ánh mắt của ông Bần từ bên trong vách gỗ. Cô có thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của ông, đang rà quét theo bàn tay thằng Hàn chậm rãi vuốt ve thân thể cô từ phía sau.
- Ông già... Ra đây nhìn cho rõ nha... hắc hắc...
Câu nói của thằng Hàn làm cơ thể Hiền Mai như nhũn ra. Lòng cô mâu thuẫn kì lạ, vừa sợ hãi vừa háo hức. Chân này cô muốn chạy đi, chân kia lại đứng yên chờ đợi. Tiếng đóng cửa, tiếng bước chân lại xạo lại gần. Lòng bàn tay cô rịn ướt mồ hôi, cơ thể mềm oặt, úp mặt tựa hẳn vào người thằng Hàn. Khuôn mặt ông Bần hơi đỏ, lấp ló nhìn vào.
- Đừng ngại... Ai cũng có một sở thích tình dục thầm kín nào đó...
Thằng Hàn thì thầm bên tai, khẽ xoay người Hiền Mai lại. Mặt cô cúi gắm, hai chân như đóng đinh tại chỗ. Nó phải đẩy cơ thể cô từng bước, từng bước chân như đạp mạnh vào trái tim yếu ớt của Hiền Mai.
Ông Bần muốn nín thở, choáng ngợp trước sắc đẹp và cơ thể lõa lồ của Hiền Mai. Hơn ai hết, ông biết rõ thân phận của con bé. Nhưng thằng con đã bước đến bờ vực, có rơi xuống thì ông cũng theo nó. Nếu người ta nói “được một lần, có chết cũng đáng” để mô tả cái gì đó không thể với tới, thì bây giờ ông mới thấm thía được ý nghĩa của nó. Cô gái này không còn trong phạm vi chữ đẹp để hình dung. Từ làn da mơn mởn non tơ của con Vi, bầu vú to lớn no tròn của Tuyết Nga, vùng tam giác hồng hào lông tơ phơn phớt đều như được chải chuốt của cô Ngọc Lan, mà ông đã được xem qua những hình ảnh rải khắp trường... Tất cả, tất cả những nét đẹp đó không những hiện diện trên thân thể Hiền Mai, mà kết hợp với sự kiêu sa, mỹ miều càng thêm sáng chói. Ánh mắt ông say mê nhìn đôi môi đỏ mọng, cắn hờ giữa hàm răng trắng đều của con bé. Cơ hội “có chết cũng đáng” đã tới, nhưng với dương vật mềm oặt lủng lẳng trong quần ông hiện giờ, ngay muốn chết cũng không được... Haizz... Ông thầm thở dài, quỳ xuống như cận thần phủ phục trước nữ hoàng. Hai bàn tay ông nhăn nheo, những ngón tay to bè như nải chuối cau, chậm chậm đưa lên khẽ chạm vào hai bầu vú căng tròn thổn thức.
- Ư...
Hiền Mai rít lên thật khẽ, nhìn xuống hai bàn tay ông ta đang xoa nắn hai bầu vú mình. Những vết chai sạn cứ chà sát lên hai núm vú ray rứt săn cứng của cô. Ánh mắt ông ta say mê nhìn cơ thể trần truồng, tay không ngừng vuốt ve mơn trớn. Lưỡi ông to dầy, môi ông nức nẻ nhăn nheo ngậm mút hai bầu vú.
- Ưmm...
Thằng Hàn từ phía sau, vòng tay vào giữa hai đùi Hiền Mai xoa lên vùng tam giác lông tơ phơn phớt. Tay nó kéo vòng eo nhỏ của cô ra phía sau. Một vật to nóng chui vào khe mông, tìm đến hang động ẩm ướt trống trải. Từng chút, từng chút xâm nhập.
- Ôi... Ưmmm...
Hiền Mai há hốc, hai chân chới với, âm hộ cô căng cứng cố đón nhận dương vật to lớn của thằng Hàn. Hai tay cô bấu chặt lấy vai ông Bần, đôi môi run rẩy chờ đợi thứ đó vào hết trong mình. Hai bầu vú cô áp thẳng lên mặt ông Bần, mặc miệng ông há to bú mút chùn chụt say mê. Thằng Hàn hít hà sung sướng áp mặt lên tấm lưng mịn màn thơm ngát của Hiền Mai. Dương vật nó giữ nguyên, tận cùng trong âm hộ ấm áp khít khao của cô. Miệng nó hớp hớp hôn khắp bờ vai, lên chiếc cổ và đón lấy đôi môi đỏ mọng ướt át của Hiền Mai.
- Ôi... Ưmmm...
Trong tiếng rên rỉ nỉ non của cô, hạ thể thằng Hàn thúc ngược lên từng cái, từng cái chắc nịt. Âm hộ Hiền Mai thật tuyệt vời, như một túi bông thấm đẫm nước ấm, được bó lại ôm chặt lấy dương vật nó. Bờ lưng mảnh mai của cô, cong vòng thắt đáy. Cặp mông tròn trịa vểnh cong méo mó đỏ bừng trong tay thằng Hàn. Nó sung sướng tiếp tục thúc mạnh. Nước nhờn trong người Hiền Mai óc ách liên tục trào ra ướt đẫm, chảy dài ướt đẫm cả đùi nó.
- Ưmmmm.... Ôi... ưuu...
Hiền Mai há hốc rên lớn, cơn sướng khoái cô khao khát đến thật nhanh. Cơ thể cô vẫn lâng lâng bay bổng không dứt. Xung quanh cô trời đất xanh tươi hơn, tán cây trứng cá dập dờn rung chuyển mát rượi. Hai đầu gối Hiền Mai quỳ xuống nền đất, cũng không thấy đau. Hai bàn tay cô chống đẩy, bóp nghiến những bụi cỏ cũng không thấy dơ. Cảm xúc của Hiền Mai đã tê dại, cặp mông đỏ bừng chan chát đón nhận hạ thể người phía sau, hai bầu vú rạo rực háo hức trên miệng người bên dưới.
- Ahhh...
Không ai biết trong một góc khuất từ xa, một ánh mắt hừng hực căm thù như muốn thiêu cháy ba thân thể trần truồng xếp chồng lên nhau, hổn hển cuồng nhiệt.