• XCHECKERVIET.MY là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 2 66.7%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 2 66.7%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 3 100.0%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    3
Phần 119

Quay về nhà với cái đầu và áo ướt đẫm sương lạnh, điều thú vị nhất là ngồi dưới sân nhà nướng khô, nướng thịt nhâm nhi một ít vang Đà Lạt nồng nồng chát chát. Vì hôm nay hai đứa ở lại đêm cuối nên sơ cũng vui vẻ cho thức khuya nướng đồ ăn chơi, tiện thể chị nói chuyện tôi biết nhiều hơn về tụi nhỏ, về sơ, về mọi thứ ở căn nhà này. Câu chuyện tưởng chừng kéo dài cả đêm cho đến tận khi vào phòng ngủ, chị vẫn say sưa nói nói kể kể.
“Nếu bạn gặp một cặp đôi nào đó trên đường, cô gái xinh đẹp luôn nói cười rất nhiều, một tên nhóc mặt rất ngố tỉnh bơ im lặng làm chuyện khác… có thể đó chính là tôi và chị”

Luôn là như vậy, chị luôn luyên thuyên rất nhiều và tôi luôn luôn im lặng làm chuyện khác, trông tôi như chẳng nghe chị nói gì, nhưng thực ra tôi đều lắng nghe hết. Tại sao ư… không nghe mà được à, chị sẽ giận đó. (cười)

– Nhóc cười gì đó?

– À thì cười vì thấy chị vui.

– Hihi đồ nịnh đầm!

– Chị nè! Lúc nào cũng nói nhiều như vậy với một tên luôn im ru như nhóc không chán à?

– Hông chán đâu. Hổng phải nhóc cũng hay trêu chọc cãi nhau với chị đó sao.

– Nhưng cũng đâu thấm gì với thời gian nhóc im cho chị nói một mình.

– Uhmmmm chị hổng biết nửa. Chị quen rồi. Quen từ hồi làm Na kìa, với lại một người nói thì phải có một người nghe. Vui nhất là khi biết luôn có người lắng nghe mình mà. Hihi!

Tôi bật cười, tự nhìn lại mình, cũng không biết từ bao giờ quen nghe chị nói linh tinh rồi, nhờ lại nhiều lúc ở nhà học bài hay làm công chuyện của công ty, chị cứ nói tùm lum cả lên bên cạnh, vậy mà tôi làm bình thường, công nhận sức chịu đựng của tôi trâu bò thật.

– A nhóc quên nửa!

Chị bổng nhiên bật dậy vỗ ngực tôi, hai con chó cũng giật mình ngẩng dậy thè lè lưỡi hóng chuyện.

– Gì nửa?

– Nhóc nhóc cho chị tiền đi.

– Hả là sao?

– Bóp tiền nhóc đâu đưa chị nhanh nhanh.

– Ờ ờ từ từ…

Tôi ngồi dậy lục túi áo khoác để trên đầu nằm.

– Đây nè!

– Hihi.

Chị cầm bóp tôi lấy hết tiền ra đếm, tôi cũng chẳng nhớ mình có nhiêu tiền, lúc vội vàng đi lên đây gom hết tiền lương, tiền tiết kiệm rồi đi không có đếm kỹ.

– Nhóc nhóc cho chị hết nha.

– Ờ ờ.

– Hihi

Chị tươi cười tiếp tục đếm tiền, sau đó chị móc hết tiền trong bóp chị ra ngồi đếm đếm, xếp xếp.

– Xong! Hihi, ngủ thôi.

Tôi lắc đầu nằm xoa xoa đầu con Ster mập nhắm mắt ngủ. Bình thường đi chung là cứ y như rằng bị chị tước đoạt quyền giữ bóp tiền của mình, nay lại còn bày đặt xin xỏ. Tôi cũng chẳng buồn hỏi lý do chị xin tiền làm gì, từ lâu tôi và chị đã vượt qua cái rào cản vật chất tiền bạc, đi với chị làm người vô sản riết quen luôn.

Sáng, bình minh thức dậy toàn thân ê ẩm, bình thường mình chị đè thôi đã đủ mệt rồi, giờ thêm con quỷ Ster mập đè, may mà hôm nay sơ đuổi về chứ ngủ lại thêm vài ngày chắc tôi vô viện chỉnh hình luôn quá. Đúng giờ hẹn, anh tài xế đi xe ôm đến ăn sáng cùng cả nhà để chuẩn bị lái xe về Sài Gòn. Tôi vừa ăn vừa ngồi nghe anh tài xế chém gió mấy ngày đi chơi ở Đà Lạt, còn chị thì nói chuyện tạm biệt sơ, cô Mai và mấy đứa nhỏ trong nhà. Chào hỏi dặn dò xong xuôi, tôi cùng chị lên xe về Sài Gòn. Xe lăn bánh được vài chục mét thì tôi nhận ra cô Mai đang chạy xe máy theo sau, đến đoạn dốc không xa nhà, chị kêu anh tài xế dừng lại chờ cô Mai.

– Ủa quên gì hả chị?

– Chờ chút nha.

Chị bước ra khỏi xe, cô Mai cũng vừa đến. Chị móc trong trong ví ra số tiền hồi đêm chị góp được của tôi và chị đưa cho cô Mai. Hai người nói chuyện thêm một chút rồi chị quay lại xe.

– Xong rồi! Về xì phố thôi hihihi.

– Nói nghe coi, vụ gì vậy?

– Chị gửi tiền của hai đứa mình để cô Mai mua sữa cho bé thỏ với ku gấu đó, trang trải chi phí ăn uống cho cả nhà nửa hihi. Bửa giờ chị lên sơ cho ăn toàn đồ ngon hông luôn mà chị góp tiền sơ hổng chịu lấy, hihi phải lén gửi cho cô Mai nè.

– À hiểu rồi.

– Hàng tháng chị có gửi xíu tiền phụ sơ nuôi mấy em. Sơ khó tính lắm luôn, sơ hổng nhận tiền của chị đâu, chị phải lấy papa ra dọa sơ mới chịu nhận mỗi tháng một ít đó. Cũng tùm lum chuyện, sơ buồn người thân bên ngoại chị nên sơ mới khó tính chuyện nhận tiền phụ của chị. Tháng này chị gửi tiền rồi, giờ gửi nửa sơ hổng chịu nhận. Mà mấy bửa nay lên ăn ở nè, chị biết nhà sơ bị thâm hụt tiền, đành phải năn nỉ cô Mai giấu sơ chịu nhận tiền tụi mình, nhóc hổng được nói sơ biết đó nghen.

– Rồi, biết rồi.

Tôi cũng không hỏi nhiều nửa, tất nhiên tôi biết với điều kiện nhà chị dư sức chăm cho cả trung tâm trẻ luôn nói gì có mấy đứa nhỏ nhà sơ, có lẽ đã có chuyện gì đó nên sơ mới không nhận sự giúp đỡ từ chị.

– À chị nè, tháng sau có gửi tiền lên, nhóc phụ ít nhé.

– Ai cần chứ.

– Ơ tấm lòng người ta mà.

– Hihi đồ ngốc. Ai cần nhóc nói chứ, chuyện đó là đương nhiên ha. Mai mốt bớt nạp tiền chơi game đi ha, bớt uống caffe đi ha. Để tiền góp với chị gửi cho mấy bé biết chưa.

– Hả! Bớt caffe?

– Giờ sao!!!

– Rồi thì bớt, được chưa.

– Nhóc ngoan! Hihi!

Tôi lắc đầu cười, bụng một trời lo lắng, gì chứ bắt nhịn caffe còn hơn đem tôi ra giết thịt. Quãng đường về Sài Gòn đầy ắp tiếng cười của chị, hành trình kéo dài hơn rất nhiều so với bình thường vì chị cứ bắt dừng tùm lum chỗ để ngắm cảnh, chụp hình.

“Chị à! Nhóc không chắc mình có yêu chị không… nhưng nhìn chị cười như bây giờ, tất cả đều không quan trọng nửa”.
 
Phần 120

Trời Sài Gòn khác xa với cái không khí bình yên của phố núi. Tôi nhăn nhó bước ra khỏi phòng học, vừa ăn luôn hai con 0 tròn trĩnh vì cái tội bỏ học đi kiếm chị, hậu quả phần thuyết trình nhóm không tham gia, đã vậy còn bị cô nàng nhóm trưởng sạc cho một trận ra trò. Đâu chỉ việc học đâu, mấy ngày liên tiếp ngày nào cũng phải nai lưng ra làm bù không lương vì tội tự nhiên bỏ việc mất tích không liên lạc được. Nếu không phải chỗ quen biết gửi vào và tôi cũng làm được việc thì đã bị cho về vườn từ lâu rồi. Tối thứ bảy máu chảy về tim, nói thì nói vậy chứ ngày nào tôi không mò qua nhà chị, không qua thì ăn không khí để sống à, tiền hôm trước đưa chị hết rồi, giờ còn được một ít để tiêu vặt thôi. Vừa nhìn thấy tôi ngoài cổng, chị đã chạy nhanh ra miệng cười toe toét ôm lấy tay tôi kéo ngồi xuống ghế.
– Nhóc nhóc chị nói nhóc nghe này nè.

– Gì nửa?

– Tối nay nhóc cho chị đi quậy nha.

– Hả! Là sao?

– Thì cho chị đi chơi đó… nha nhóc, cho chị đi nha.

– Hôm nay bày đặt xin xỏ nửa. Mờ ám quá.

– Thì đi quậy đó.

– Mà quậy là đi đâu?

– Đi… đi bar đó.

Suýt bật ngửa, hèn gì giọng điệu xin xỏ ngọt như mía đường, thì ra là đòi đi bar.

– Cái gì! Nay bày đặt đi chơi ba cái chỗ đó nửa.

– Thì thì chị biết nhóc hông thích chị mới xin nè.

– Mà ai bày đặt vụ này đây?

– Chị Thủy đó, chị Thủy rủ chị đi chơi đó. Nha nhóc, có chị Thủy đi mà, nhóc cho chị đi nha.

– Chị Thủy đó chị Thủy đó… làm giọng như tội người khác không đó. Rồi nếu không cho đi thì sao?

– Thì… thì hông đi chứ sao.

Chị phụng phịu chống tay lên bàn, mặt xìu xuống làm tôi đang hơi bực cũng phải phì cười, nhìn cái mặt này không cho đi mà được.

– Rồi thì đi đi.

– AAAA thiệt hả nhóc. Nhóc cho chị đi hả?

– Ờ thì đi đi.

– Yeah!!! Chị đi gọi khoe chị Thủy cái. Hihi!

Chị vùng chạy thẳng vào trong nhà bỏ thằng tôi ngơ ngẩn một mình.

– Ê! Rồi chiều nay ăn gì?

Không thèm quay lại trả lời tôi, được đi chơi cái là bỏ đói tôi luôn, thôi thì đành vào nhà kiếm thím ba hỏi cơm vậy. Từ ngày chị tuyên bố ăn uống của hai đứa chị sẽ lo thành ra thím ba tự nhiên thất nghiệp, số bửa thím ba nấu ăn chính cũng giảm đi khá nhiều, giờ thím thành phụ bếp thì đúng hơn. Cũng hơi trễ nên chỉ còn một ít cơm và đồ ăn nguội. Tôi thui thủi ngồi ăn một mình trong bếp, chưa kịp nửa bửa chị đã xuất hiện sau cửa với bộ váy trắng ôm sát người, ngực xẻ sâu, hông cũng xẻ vài đường… nói túm lại là sexy thôi rồi. Tôi trố mắt ra nhìn, suýt tí nửa thì mắc nghẹn.

– Hihi nhóc nhóc thấy đẹp hông nhóc.

– Này! Chỗ người ta đang ăn, đừng có mặc đồ khiêu khích vậy chứ.

– Hihi cho đáng đời.

Chị lè lưỡi trêu tôi rồi xoay một vòng quay lưng đi, đột nhiên lú đầu trở lại vào bếp.

– Ủa quên! Sao nhóc ăn cơm giờ này?

– Không ăn giờ này chứ giờ nào?

– Ăn cơm rồi chút sao ăn nửa. Nhóc nghỉ ăn đi, chút đi ra quán ăn rồi đi luôn.

Tôi chưng hửng.

– Hả! Đi gì… đi đâu?

– Đi chơi chứ đi đâu đồ khùng!

– Thì đi đi! Liên quan gì nhóc?

– Nói khùng khùng gì dzạ? Chút đi bar quậy chứ nói gì dzạ?

– Ủa ủa là sao? Nghĩa là có nhóc nửa đó hả?

– Hỏi ngộ nha, hổng lẻ chị đi một mình.

– Ơ…

Chị đi lại kéo tay tôi khỏi chén cơm, giật miếng thịt trên đũa tôi xuống.

– Mệt nhóc quá à, đi tắm thay đồ đi nhanh lên. Ăn chút ra quán sao ăn được nửa.

– Thôi, sao xin đi chơi với chị Thủy mà, kéo nhóc theo làm gì?

– Thì chị xin đi là xin đi bar chứ có nói xin đi một mình đâu.

– À! Hiểu rồi. Thôi không thích đi. Chị đi với chị Thủy đi.

– Hứ! Nhóc hổng đi sao chị dám đi.

– Liên quan gì nửa?

– Bộ nhóc hổng lo chị đi một mình hả, bộ hổng sợ chị có trai đi hả, rồi trong đó phức tạp, người ta sẽ dê chị nè, sẽ nhìn ngực chị nè, sẽ chuốc rượu chị nè, sẽ bỏ thuốc bậy bạ vô ly nước của chị nè, sẽ… sẽ…

– Thôi thôi không phải nói nửa, toàn nói linh tinh làm như nghiêm trọng quá ấy.

– Thì người ta nói vậy, bộ nhóc hổng lo hả.

– Này này, biết nói vậy sao đòi đi.

– Thì thì có nhóc chị mới đi chứ bộ. Đồ khó ưa, đồ khó tính.

Tôi lắc đầu bỏ chén cơm xuống, riết rồi chẳng biết ai lớn hơn ai, cứ một chút là thái độ dỗi hờn như trẻ con, coi vậy chứ nghĩ lại cũng chột dạ thiệt.

– Rồi rồi! Thì đi được chưa. Có nhiêu cũng giận, như con nít ấy.

– Hihihi, ai biểu hổng chịu đi với chị. Mệt nhóc quá à, đi tắm đi, thay đồ nhanh lên còn đi ăn nửa. Chị để đồ sẵn trên giường rồi á, nhóc đi tắm đi, chị dọn cho. Nhanh lên nhanh!

– Ờ ờ thì từ từ làm dữ.

Tôi dành vươn vai đứng dậy đi lên phòng tắm. Tôi không thích lắm việc đi bar chơi đơn giản vì nó quá ồn ào và đông người, tất nhiên không có nghĩa là tôi không đi bar. Việc bên công ty đãi khách đi chơi này nọ, tôi luôn phải là người song hành đi cùng ông giám đốc, chọn địa điểm, đặt bàn, đặt rượu… thanh toán tiền này nọ đều do tôi làm hết. Ông giám đốc thích tôi đi cùng là vì ổng có thể thoải mái tiếp khách mà chẳng bao giờ lo say xỉn nảy sinh rắc rối, mất đồ đạc. Tất nhiên tôi không khó tính đến nỗi không cho chị đi chơi, chỉ là những đêm đi tiếp khách với ông giám đốc tôi đều về lúc gần sáng, người mệt mõi… chị phải massage, phải nghe tôi than thở chút ít về những chuyện xảy ra trong bar, có lẽ vì vậy mà chị cũng ngại bar không đòi đi chơi.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi và chị kêu xe của anh chạy taxi quen đi ra quán ăn họp mặt với chị Thủy. Ngoài chị Thủy còn vài cô bạn khác chung động nhền nhện à nhầm chung nhóm, chẳng hiểu từ lúc nào chị lọt vô chơi thân với mấy cô này nửa. Không cần phải nói, lần nào gặp mấy người này tôi chẳng bị chọc lên chọc suốt nhũn cả não. Một lúc sau còn có hai anh khác là bạn trai của hai cô trong nhóm đến, trên tay cầm theo bó hoa, quà, bánh kem. Hỏi ra mới biết thì ra hôm nay sinh nhật của chị Thủy, hèn gì cũng đông đủ quá chừng.

Ngồi ăn uống thêm nửa tiếng thì cả nhóm lên taxi đến bar đã được đặt sẵn bàn. Đây là một bar khá có tiếng ở Sài Gòn, kiểu tây tây. Tôi thích bar này ở chỗ có một khu dùng để cho khách ngồi nghĩ, nhâm nhi nước và âm thanh cũng được ngăn cách khá tốt. Thế giới của bar là một thế giới khác xa hoàn toàn với cái không khí vắng vẻ phía ngoài thành phố đêm. Cách một cánh cửa thôi là cả một bầu không khí đặc sệt đèn khói, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, những con người quay cuồng trong tiếng nhạc, những ly rượu tây, mùi thuốc lá, shisa quyện vào mùi nước hoa, mùi cơ thể, mùi men say khiến con người ta đắm chìm vào thế giới riêng.

Càng về khuya, nhạc càng dồn dập, có lẽ ngoài những anh bảo vệ, nhân viên bar ra, tất cả mọi người đều tha hồn nhún nhảy, quay cuồng, bay bổng… nhưng vẫn có một tên nhóc mặt ngố lọt thỏm giữa rừng người, tỉnh bơ ngồi nhâm nhi trái cây, uống nước ngọt (người ta dùng pha rượu) và im lặng nhìn chỉ một hướng duy nhất. Đây là hình ảnh quen thuộc của tôi, dường như tiếng nhạc, không khí cho dù say đắm, dồn dập như thế nào cũng chẳng khiến tôi khác đi. Phía duy nhất tôi nhìn hiện tại chính là chị, nơi xung quanh chị và nhóm chị Thủy đang nhún nhảy theo tiếng nhạc dù đông người với những trang phục gợi cảm, quyến rũ… tôi cũng chỉ nhìn thấy mỗi mình chị (lâu lâu cũng nghía cô khác chút chút, chỉ chút chút thôi, chị không biết đâu mà hehe). Cảm giác của tôi bây giờ chỉ là một chút say say, lâng lâng niềm vui nào đó, có lẽ vì được nhìn chị vui vẻ chơi với mọi người, thi thoảng tôi biết chị cũng khẽ quay mặt lại đưa mắt nhìn về phía tôi.

Bổng nhiên màn hình chiếc điện thoại ai đó chia ra trước mặt, tôi nhìn qua, là chị Thủy ngồi ngay sát bên cạnh tôi, người liu xiu mĩm cười chỉ vào màn hình ra dấu cho tôi đọc.

– Ra phía sau ngồi chơi tí, chị mệt quá.

Tôi gật đầu, ở đây, cách duy nhất để nói chuyện cho nhau nghe đơn giản nhất là nhắn tin cho đỡ mệt não. Tôi và chị Thủy đi về phía khu được cách âm, không phải hoàn toàn nhưng xem như một nơi “yên tĩnh” có thể nói chuyện nghe được. Tôi ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn hướng về phía bên trong, nơi chị của tôi đang chơi, ngay trong tầm mắt tôi.

– Sao rồi chàng trai?

– Sao là sao?

– Yêu người ta rồi hả?

– Là sao?

– Đó! Đó! Người đó đó! Yêu người ta rồi chứ gì?

– Đâu đâu có.

– Còn chối! Cả đêm ngồi im nhìn người ta đắm đuối hổng rời một giây, nhìn mắt em nhìn bé Phương, ai mà hổng biết. Hihi.

– Đâu! Thì tài có mỗi khu đó có người quen thì nhìn thôi. Với lại cũng lo cho chị Phương mà.

– Đó! Khỏi chối ha, hổng yêu sao lo.

– Cũng không biết nửa. Lo thì lo vậy thôi, quen rồi.

Chị Thủy đưa cho tôi một ly rượu nhỏ, chị một ly, tôi hiểu ý cầm lấy cụng một cái đưa lên miệng uống, dòng rượu đắng nghét, chát nồng như mốn thiêu đốt cổ họng. Tôi mỉm cười quay qua nhìn chị, người con gái có nét đẹp sắc lạnh, già dặn, pha một chút ngông cuồng của tuổi trẻ từng trải.

– Biết là sinh nhật nhưng uống ít thôi, không mai mệt lắm đấy.

– Trời chuyện thường, hihi bày đặt lo cho người ta, tới sinh nhật người ta cũng hổng có một món quà, biết mà, trong mắt anh M giờ chỉ có bé Phương thôi, đâu có thèm để ý gì tới gái già ế chỏng chơ này nửa.

– Thôi cho xin đi, có nói sinh nhật em biết đâu mà quà với cáp. Còn cái thân nè, lấy được lấy.

– Vậy em lấy nha, đừng chạy nha. Anh M là của em nhaaaaaa.

– Rảnh quá. Nói chứ bữa nào em bù quà cho, mà chờ lãnh lương cái, giờ khô máu rồi.

– Sao khô máu?

– Thì bửa đi lên Đà Lạt kiếm chị Phương đó, sài sạch tiền luôn rồi, mấy nay ăn chực bên nhà chị Phương nè.

– Trời thương chưa. Ráng chịu đi chàng trai ơi, đi theo tiếng gọi của tình yêu, tốn kém lắm haha.

– Ờ! Bởi em nói còn cái xác không là thiệt. Ngon thì lấy, bửa nào cũng qua nhà ăn cơm ké coi dám lấy không biết liền.

– Hihi! Lấy luôn! Coi coi dám đưa hông, chứ trước mắt là thấy 100% hông dám rồi đó, sợ bé Phương một cây, ở đó mà thách thức chị. Mặt em bảo đảm mốt về sợ vợ chắc luôn.

– Nè nè! Tự ái dồn dập nha, đây sợ hồi nào. Đợi đó, bửa nào rảnh qua kiếm ăn liền cho coi.

– Ờ ngon! Qua đi, chị méc bé Phương cho coi.

– Ê! Ê! *** ai lại chơi méc.

– Haha đó đó, gài chút là dính liền. Nói chuyện giống như bé Phương là vợ em đó, vậy cũng tối ngày chối hổng yêu người ta.

Tôi bật cười, ngả người vào ghế, mắt nhìn về phía chị mỉm cười khi thấy chị vẫy vẫy tay như ra dấu cho tôi biết chị đang ở đó.

– Giờ em không biết thiệt. Em cũng không nghĩ em yêu chị Phương, nhưng cảm giác cũng lạ, phức tạp khó nói lắm. Nói chung em thấy em tào lao sao ấy.

– Hihi! Em đúng là cái đồ cứng đầu, kỳ cục số một thế giới luôn. Mà bửa lên Đà Lạt hai người nói với nhau gì rồi mà về đây chị thấy bé Phương nó hạnh phúc phơi phới luôn vậy?

– Nói chị đừng cười chứ bửa ở trển, chị Phương tỏ tình em trắng trợn luôn. Sến lắm!

Chị Thủy bật cười đánh một cái mạnh vào vai tôi.

– Cái tên này, tình cảm người ta mà nói vậy đó. Vô duyên!

– Hehe! Nói chung cũng không tin được chị lại chấp nhận đi nói trước với em, không ngờ luôn đó.

– Chị hiểu. Mà nè em có tin tử vi hôn?

– Không quan tâm lắm. Rồi sao?

– Chị có coi tử vi cho bé Phương nè. Để chị lấy tử vi cho em coi.

Nói xong, chị Thủy cầm điện thoại bấm bấm gì đó một hồi rồi đưa cho tôi xem.

– Nè! Này là tử vi của bé Phương đó. Em coi phần này nè. Đó đọc đi…

Tôi chăm chú đọc theo ngón tay chị Thủy dò trên màn hình điện thoại.

– Cái này nói đúng nhất về bé Phương đó, chị nghĩ em cũng hiểu bé Phương mà đúng hôn. Phương là một cô gái cung sư tử đó.

– Dạ cái này em biết. Thì chị lúc nào chẳng coi mình là nữ hoàng.

– Hì! Chị nói em nghe nè. Con gái, nhất là Phương dù có giỏi giang, xinh đẹp, kiêu ngạo cỡ nào, cô ấy cũng chỉ chấp nhận bỏ qua mọi tự tôn, lòng kiêu hãnh của mình trước một người, chỉ một người duy nhất đó là người cô ấy yêu. Hiểu chưa chàng trai!

Tôi khẽ rùng mình, người ngả vào ghế, tay rót một ly rượu cho mình, cho chị Thủy, chạm ly đưa lên miệng. Có cái gì đó vỡ òa, khoan khoái trong lòng, một chút sợ sợ, một chút lo lắng, bồn chồn… và một chút lâng lâng nụ cười mỉm quen thuộc.

– Em đó! Không biết chừng nào mới chịu nhận ra yêu người ta nửa. Cứng đầu, kỳ cục quá trời luôn.

– Em cũng chẳng biết em nửa, tào lao gì đâu đó chị.

– Đúng là M … Phương nói hổng sai, ngu ngu, kỳ lạ.

– Dùng từ phũ phàng quá chị.

– Ráng chịu đi, ai bỉu… nhìn em cũng ngu thiệt haha.

– Nè nè! Không quà cáp bù đắp gì nhá, chọc đi!

– Hihi hổng bù quà, chị ám em hoài luôn coi chạy đi đâu được. Nói chứ em đừng có đối xử tệ bạc với bé Phương đó, người ta yêu em như vậy, hổng được phụ người ta, tội nghiệp lắm.

Tôi cười, mắt nhìn về chị phía xa như khẽ gật đầu.

– Em không thích sử dụng từ tội nghiệp ở đây. Với lại nói gì thì nói… miễn chị vui, có ra sao em cũng làm hết.

– Hihi ờ hen, cái này chị nói hơi dư thừa nè. Nhiều khi chị cũng ghen tị lắm đó.

– Ghen tị gì?

– Bé Phương may mắn ghê, có một người đối xử tốt hết lòng như em.

– Em làm chị buồn hoài, nhất là chuyện cũ của em… tốt gì mà tốt.

– Em cứ nghĩ chuyện cũ hoài, qua rồi, cho nó qua đi. Tại em nghĩ tùm lum chứ hỏi người khác nhìn vô cách em đối xử với bé Phương đi, chỉ có yêu người ta mới quan tâm nhau như vậy thôi. Chị nói thiệt, bửa đầu gặp hai đứa, nhìn sơ cũng biết hai người yêu nhau.

– Này! Đi làm thầy bói được đó, phán như đúng rồi.

– Hứ! Khỏi móc nhau ha. Tự nghĩ lại đi ông tướng. Chị em gì hai người, nhìn mắt hai người nhìn nhau đi, ánh mắt đó chỉ có người yêu nhau mới nhìn vậy thôi ha.

– Này! Chuyển từ thầy bói qua chuyên gia mắt rồi hả. Sến súa!

– Cái đồ vô duyên! Dẹp em đi, người ta quan tâm vậy mà nói chuyện thấy ghét, mất hứng luôn. Ngồi nói chuyện một mình đi nha…

Chị Thủy toan đứng dậy bỏ đi, tôi bật cười kéo tay lại đè chị ngồi xuống.

– Thôi thôi! Vuốt giận, chọc chút mà.

– Khoái chọc người khác quá ha. Hèn gì tối ngày bị bé Phương giận.

– Thì giận mới có cái mà nói, mà dỗ chứ.

– Vô duyên quá!

– Hehe! Mà dù sao cũng cảm ơn, tư vấn, quan tâm nhiệt tình ghê. Lãnh lương hứa khao chị một chầu bù đắp quà sinh nhật luôn.

– Nói vậy còn nghe được. Nhớ đó!

Tôi cười, dù sao chị Thủy cũng lớn hơn tôi, tuy không quá nhiều nhưng cũng là lớn, lại từng trải… có chị chia sẻ, tôi cũng nhận ra được nhiều điều hơn.

– Mà hỏi nhỏ này..

– Hỏi đi, bày đặt khách sáo. Hỏi đàng hoàng, chọc nửa là chị giết đó.

– Dữ quá! Tính là chị là phe của Thy… nhưng mà sao… luôn giúp chuyện tình cảm của em?

Chị Thủy im lặng, cầm ly rượu lên uống, tôi cũng nhẹ nhàng cầm ly của mình lên uống theo.

– Thì tại chị quan tâm.

– Biết là quan tâm, nhưng mà vì sao?

Chị Thủy đứng dậy, vươn vai nhẹ một cái, xoay một vòng chỉnh sửa lại chiếc váy của mình, đẹp, và gợi cảm đâu thua ai.

– Biết vậy được rồi! Hỏi nhiều quá! Vô trỏng chơi đi, chị hết mệt rồi. Đi bar mà ngồi nói chuyện xàm xàm với em hoài chán phèo.

– Ơ!!!

Tôi ngẩn ngơ nhìn theo sau… “mình có nói gì sai đâu nhỉ?”

Tôi lắc đầu đứng dậy đi vào trong bàn của nhóm, khẽ gật đầu cảm ơn người phục vụ vừa giúp tôi rót rượu. Tôi lại vào vị trí cũ quen thuộc của mình, ngồi một góc bàn, im lặng thưởng thức tiếng nhạc, im lặng đưa mắt nhìn về phía chị… nữ hoàng nổi bật giữa đám đông với chiếc váy trắng quyến rũ, tất nhiên đám đông không chỉ mình chị mặc váy màu trắng… chỉ là tất cả họ đều không phải là chị.
“…

– Chơi vui quá hen, sao bình thường sợ này sợ nọ trong bar mà lần nào đi chơi cũng say sưa nhảy hết mình vậy, không sợ nửa à?

– Vì em biết lúc nào anh cũng ngồi đó nhìn em mà!

(cười)

…”



“…

– Này sao cứ bắt tui đi theo làm gì không biết…

– Hihi em muốn mình sẽ thoải mái chơi tẹt ga vì em biết anh luôn ngồi đó dõi theo, bảo vệ và đưa em về.

– Này này tui không phải osin.

– Kệ anh chứ.

…”
 
Phần 121


– Về rồi nè! Nay có gì ăn không vậy?
– Hihi nay chị học nấu canh chua nè, nhóc tắm đi rồi ra ăn cơm.
– Ừ chút ăn, nằm nghỉ chút, mệt quá!
Tôi nằm vật ra ghế, nhắm mắt thở phì, tận hưởng cảm giác êm ái sau một ngày dài đi học. Đột nhiên có đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa lên lưng tôi, đấm đấm, bóp bóp.

– Bộ nay mệt lắm hả nhóc?
– Ừ, làm thuyết trình cả ngày chưa xong, mệt gần chết, mai nhóc phải đi họp nhóm làm nửa nè.
– Vậy mai, trưa nhóc có về ăn cơm hông?
– Chắc không kịp đâu.
– Uhm, để mai chị làm cơm cho nhóc đem theo hen.
– Thôi, mai có gì nhóc ăn cơm chung với nhóm luôn.
– Vậy cũng được. Nhóc xoay lại cởi áo ra nằm cho mát, áo toàn mồ hôi hông nè.

Tôi quay người ngồi dậy cởi áo ra cho chị đem cất, cầm ly nước cam lên uống một cách ngon lành. Tôi khẽ nhìn theo, thấy chị vừa xếp áo vừa cầm ba-lô đi học của tôi phủi bụi, sau đó chị xòe bóp tiền tôi ra xem, đếm đếm rồi tự móc trong ví của mình ra vài tờ tiền khác xếp chung trở lại vào trong bóp của tôi. Tôi bật cười nhẹ.

– Nè! Làm gì đó?
– Hihi bơm máu, nghỉ hổng lo nghỉ đi, nhìn gì nhìn!
– Bơm chi, còn tiền mà.
– Còn đâu, toàn tiền lẻ hông nè, hổng bơm mai cho nhịn đói, khỏi uống caffe luôn hen.
– Hehe không uống thèm sao, bơm thêm đi, bơm mạnh lên.
– Hứ! Đừng hòng!

Tôi gãi gãi đầu cười khì khì, tưởng gì chứ cho thêm tiền uống caffe là tôi khoái liền.

Thời gian nhẹ nhàng đi qua như vậy đó, bình thường đến lúc có cảm giác nhàm chán. Như cách mà chị từng nói, chị chẳng còn bày trò gì nửa mà trở lại với cuộc sống bình thường như bao người. Chị biến cuộc sống của tôi và chị chẳng còn như trong những câu chuyện mơ mộng của chị, mọi thứ bình thường đến mức có lúc tôi cảm thấy cũng nhàm chán thật.

Điều bất thường duy nhất tôi nhìn thấy được đó là ngày nào tôi cũng gặp chị, căn gác tôi thuê ở với bạn bè dường như hình thức cho có, bạn bè đều không biết đa số thời gian tôi đi đâu, làm gì, có thằng còn đoán tôi là dân cày game nên việc vắng nhà sống ở tiệm net cách khu trọ không xa trở nên bình thường.

Một ngày của tôi cũng rất dễ biết, quanh quẩn cũng chỉ caffe sáng ở cái quán cóc gần nhà chị, đọc báo, đến giờ thì đi học, trưa về nhà chị ăn cơm, nếu có buổi học chiều thì trở lại trường, không thì chui lên công ty làm nếu có việc, tối quay lại nhà chị ăn tối. Nếu hôm nào không làm quá nhiều việc mệt thì tôi sẽ đưa chị đi dạo phố, đi ăn tối bên ngoài, chạy qua quán ông Kha uống caffe, xem phim, xem kịch.

Gần đây không biết từ bao giờ tôi trở thành người vô sản, mọi chi phí lúc đi chung đều do chị trả, có muốn trả cũng không được vì tiền lương, tiền hàng tháng nhà gửi lên tôi đều đưa chị gần hết, chỉ được chị cho giữ một ít để xài linh tinh, uống caffe, có việc gì cần thì nói chị đưa.

Tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều về vấn đề tiền bạc này, chị muốn giữ tiền thì tôi cho giữ, miễn chị vui là được, mà chị giữ tiền còn tốt hơn tôi nhiều, cái tật cứ có tiền trong người là xài, rồi cất tiền lung tung mất đầu này, hụt đầu nọ, giờ thì chị lo lắng cho tôi hết, chẳng còn cảnh đầu tháng huy hoàng, giữa và cuối tháng điêu tàn nửa.

Nếu tính toán rõ ràng ra chị còn tốn nhiều tiền vì tôi hơn nhiều, ngày trước tự giữ tiền, thiếu trước hụt sau, giờ lúc nào trong túi cũng có một số tiền nhất định để caffe, ăn uống, chi phí học hành hằng ngày, chi phí với bạn bè, xăng xe đều đều…được chị lo lắng chi tiêu hợp lý nên trong lớp mấy thằng bạn hay gọi tôi là đại gia, bởi vì dù là đầu hay cuối tháng, đi ăn uống, caffe, đóng tiền này nọ chẳng bao giờ tôi thiếu hay phải mượn ai trong lớp.


Hôm nay là thứ 7, tôi được nghỉ nửa buổi chiều, không phải đi làm nên về sớm chở chị đi chơi. Công ty có liên hoan ăn uống mừng hoàn thành một sự kiện khá lớn. Nhưng tôi không tham gia, lặng lẽ xin ông sếp cho về sớm, không phải tôi không thích tiệc tùng, chỉ đơn giản tôi muốn về ăn cơm với chị rồi đưa chị đi chơi nhiều hơn thôi, sớm một buổi thì đi chơi nhiều hơn một buổi.

Trên đường về tôi cứ cười nhẹ nhẹ một mình, dường như càng ngày tôi nghĩ về chị nhiều hơn, như là thói quen mất rồi. Sài Gòn nắng nhưng không quá oi bức, tôi ghé qua rạp chiếu phim mua sẵn hai vé vị trí ngồi tốt rồi mới qua nhà chị. Tắm rửa thay đồ ăn cơm xong hai chị em kéo nhau qua quán ông Kha chơi, chờ đến tối mát đi dạo rồi xem phim luôn.

Bình thường quán ông Kha thứ 7 và chủ nhật đông khách nên tôi và chị cũng hay tranh thủ qua phụ ổng kiếm hai vé uống nước miễn phí chơi. Từ lần bị chị buồn vì cứ lo làm kiếm tiền nhiều đến giờ, tôi không còn ôm đồm công việc nửa, nghỉ bớt làm thêm quán ông Kha, tất nhiên càng không được làm quán nhậu của ổng, việc công ty cũng làm vừa sức, không cố cày kiếm thêm hoa hồng nhiều nửa, tập trung thời gian vào việc học và dành nhiều thời gian bên chị hơn. Phụ đến giờ giao ca cũng vừa lúc tôi và chị bụng đói cồn cào.

Hai đứa chào ông Kha rồi chở nhau đi ra quán cơm gà khá nổi tiếng nằm ở quận 5, dù sao món gà vần luôn là món khoái khẩu của tôi và chị. Hôm nay chị mặc chiếc quần màu trắng, áo thun trắng đơn giản ôm sát người, còn tôi chị chọn cho một chiếc quần jean xám đen, áo sơ-mi sọc ca rô đen đỏ xanh trắng, nói chung tính ra tôi sặc sỡ hơn chị nhiều.

Hai phần cơm gà vàng ươm thơm lừng mang ra, nhìn miếng gà mà miệng thiếu điều nuốt nước bọt ừng ực, vừa múc được miếng cơm cho vào miệng thì đã có bàn tay thọt qua giật luôn cái đùi gà trên dĩa của tôi cho lên miệng ăn ngon lành.

– Ê! Gà của nhóc mà.
– Giờ nó là của chị, hihi!
– Sao gà trong dĩa không ăn, giành ăn của người ta.
– Tại đùi gà này ngon hơn, của chị hổng phải đùi gà.
– Vậy sao nảy đòi ăn ức với cánh gà?
– Thì đòi vậy chị mới được ăn thật nhiều gà hihi.
– Còn nhóc ăn gì?
– Nè! Ăn cơm phụ chị đi hihi
– Nỡ lòng nào…
– Ráng chịu… hihi… sao, giờ ăn hông?
– Ờ ăn thì ăn.

Tôi đành tiu nghỉu thưởng thức món cơm không cùng với nước sốt tương ớt, dạo này hay bị chị ăn hiếp, sử dụng quyền con gái ép tôi dữ dội, cãi lại thì bị dỗi, mất công lại phải năn nỉ còn khổ hơn, nói chung cứ cam chịu cho chị vui. Tay cầm đùi gà của tôi ăn, tay còn lại chẳng chịu buông tha tôi, cứ vòng ôm lấy bắp tay tôi tủm tỉm cười một mình. Đột nhiên chị quay qua dựa đầu vào vai tôi nói nhỏ.

– Anh!
– Gì?
– Hỏi em đi! Hỏi em yêu thương của em màu gì đi!
– Lại lèm bèm gì nửa đó?
– Đi, hỏi em đi, hỏi em yêu thương của em màu gì đi! Hỏi đi!
– Rồi rồi… thì yêu thương của em màu gì?
Chị mĩm cười…
– Màu trắng!

Tôi cũng mĩm cười im lặng ăn tiếp, ngay từ đầu tôi cũng đoán là màu trắng, dư sức biết chị vốn thích màu trắng mà.
– Hỏi em tại sao đi! Hỏi đi!
– Ờ thì tại sao?
– Vì yêu thương của em màu trắng, đi bên anh màu nào cũng sẽ thành một đôi. Hihi.

Tôi bật cười nhìn lại chiếc áo tôi đang mặc rồi nhìn qua chị, ừ thì cũng đúng, màu nào đi với máu trắng cũng hợp thành một đôi.

– Anh anh! Yêu thương của anh màu gì?
– Màu vàng!
– Tại sao?
– Cái đùi gà của anh em đang ăn màu vàng nhé!

Tôi bật cười, chị chu miêng nhéo tôi một cái rõ đau.

– Hứ! Đồ vô duyên!
– Aaa đau đau!
– Cho đáng đời! Pleee!

Tôi lắc đầu trước thái độ của chị, lúc nào cũng vậy, đi với tôi là cứ luyên thuyên những câu chuyện, những suy nghĩ như trong những câu chuyện tiểu thuyết, phim ảnh.
– Cho cắn miếng nè!
– Ờ ờ!

Chị chìa cái đùi gà đang căn dở cho tôi, tất nhiên tôi không ngại ngần cố cắn một miếng to nhất có thể.

– Thưởng nhóc đó!
– Thưởng gì?
– Vì…vì…hồi nảy có người kêu em và xưng anh.

Tôi ngẩn người, miếng gà như chặn ngang cổ họng nhưng vẫn không ngăn được nụ cười mĩm quen thuộc của tôi.
– Ừ! Quên!
– Hihi! Đồ ngốc!

“Chị mới ngốc! Có mỗi cách xưng hô thôi mà cũng vui đến vậy à?”
Tất nhiên tôi không nói thành lời, chỉ nhìn chị vui thôi, tôi cũng thực sự có cảm giác vui, ai ngốc hơn ai… làm sao biết được nhỉ.
 
Phần 122

Phòng chiếu phim hôm nay không đông cho lắm, bộ phim tôi chọn cũng không phải là phim mới, ít khách xem nên không khí trong phòng chiếu cũng lạnh hơn. Chị vẫn không rời khỏi tay tôi, thanh vịn ghế xem phim giữa tôi và chị chưa một lần được kéo xuống.
– Nè! Phim này coi hai lần rồi không chán hả? Sao đòi coi hoài vậy?
– Vì gần cuối phim này có mấy câu hát rất hay. Chị thích nó.
– Đòi coi một phim lần thứ ba chỉ để nghe mấy câu hát hả?
– Uhm!
– Không chán hả?
– Hông! Nhóc chị còn hổng chán nói gì phim này.
– Sao bình thường la nhóc đáng chán mà.
– Uhm thì đáng chán. Chị quen rồi hihi! Chán… nhưng xa là nhớ lắm…

Tôi im lặng, lại mĩm cười, nụ cười khó hiểu, bàn tay phải bấm chặt vào nhau rung rung phía bên dưới ghế. Lòng tôi rối bời đến lạ, một chút tội lỗi, một chút nhói đau phía trong người.

Tôi buồn, thấy rõ nỗi đau là có thật… buồn là vì tình cảm chị dành cho tôi nhiều đến thế kia nhưng tôi cố tìm mãi lại không nhận ra mình có yêu chị hay không, đau là do tôi sợ những giây phút bình yên bây giờ liệu chỉ là giả dối, nếu chị nhận ra tôi quan tâm chị hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu thật sự, chị sẽ đau nhiều lắm.

Hơn tất cả, tôi nhận thức rằng chị xứng đáng nhận được niềm vui thật sự chứ không phải kiểu tình cảm thương hại, viễn vông, không có thật. Giá như người bên cạnh không phải là chị thì tôi sẽ không lo lắng về yêu thương như bây giờ, vốn dĩ tôi luôn là một tên nhóc bay bướm đa tình kia mà, tôi không ngần ngại “yêu” một cô gái mà tôi thích, càng không loanh quanh tìm kiếm tình cảm thực sự lâu đến như vậy… không phải chị, mọi chuyện có lẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Ừ… yêu được thì cứ yêu, quen được thì cứ quen, thay lòng rồi thì chia tay, không gần nhau được nửa thì xa, không hợp nhau thì có thể dừng lại, buồn một thời gian rồi thôi… tôi có thể buông tay một cách nhanh chóng, dứt khoát, lạnh lùng đến tàn nhẫn như chính con người của tôi. Đó là với những cô gái khác, bao gồm cả Thy, Hân hay ai khác… nhưng người lần này là chị, là chị nữ hoàng của tôi, người trong cả giấc mơ ngang tàn nhất tôi cũng không bao giờ muốn làm chị tổn thương.

– Nhóc ơi!
– Sao chị?
– Chị muốn ngắm bình minh.
– Ờ thì chút về ngủ sớm, sáng chở đi ngắm.
– Hổng phải ở đây.
– Chứ ở đâu.
– Đà Lạt!
– Ơ…
– Hihi…!

Đang suy nghĩ rầu gần chết, chị đề nghị một câu suýt phun cả nước ngọt ra hàng ghế phía trước. Đà Lạt chứ có phải Hóc Môn, Thủ Đức đâu mà muốn là ngắm bình minh được, có mấy đứa ngốc rảnh ơi là rảnh mới nghĩ ra cái trò đó ngay lúc này.

Vậy mà có thằng nhóc ngu như heo đang ôm cục nợ to đùng phía trước mõi nhừ cả hai tay trên chuyến xe giường nằm lao vun vút trong đêm hướng về Đà Lạt. Công nhận tôi cũng bao rảnh, mới nghe chị muốn một cái là quyết định trong vòng một nốt nhạc, bỏ luôn bộ phim đang chiếu, dắt nhau ra luôn trạm xe ở quận 1 đặt ngay hai vé xe đi Đà Lạt trong đêm. Thôi kệ, coi như đi Đà Lạt uống caffe rồi về cũng được.

Bình minh lấp ló đằng sau những dãy núi, xe vẫn chưa về đến thành phố, tôi thở phì tiếc nuối.
– Xui ghê, không kịp tới Đà Lạt cho chị ngắm bình minh rồi. Phải đặt được xe chuyến trước là kịp.

Chị khẽ cựa mình, mắt nửa nhắm nửa mở xoa xoa tay lên cửa kính xe.
– Ngắm bình minh giờ cũng được. Còn bao lâu nửa mới tới vậy nhóc?
– Còn cỡ tiếng hơn, mới tới Bảo Lộc à.
– Nhóc nhóc, chị lạnh!
– Uhm! Vậy nằm sát vô chút, ráng xíu, lên tới nơi đi mua áo ấm mặc. Tại đi gấp quá quên vụ trên này lạnh.
– Hihi nhóc cũng khùng ghê, chị nói có xíu cũng chịu dẫn chị đi nửa. Đồ điên hết sức luôn.
– Xời! *** sợ gì mưa rơi.
– Pleee… mưa rơi lớn quá *** đi về thì có, hihi.
– Biết luôn, vậy giờ quay về nhá, mưa rồi kìa.
– Xí! Hổng dám về đâu, chị chưa được ngắm bình minh chứ bộ.
– Thì ngắm đi, mà mưa rồi, ngắm cái mỏ đỡ đi, mỏ chị đỏ chót y chan mặt trời đó.
– Hứ! Đáng ghét, cắn nhóc chết giờ, dám chọc chị hả!

Chuyến xe chầm chậm leo đèo, những ánh nắng bình minh le lói rồi tắt lịm nhường chỗ cho cơn mưa vội vàng kéo đến. Trời vừa hửng xíu nắng đã chuyển màu xám xịt, từng hạt mưa tạt vào cửa kính rồi vỡ òa. Chị ngồi dựa hẳn vào người tôi hát nho nhỏ, ánh mắt long lanh thích thú ngắm cơn mưa sớm đổ dài trên sườn núi, chuyến đi ngắm bình minh trở thành chuyến đi ngắm mưa bất đắc dĩ, thế nhưng trông chị vẫn vui, vẫn hát lalala.

Phố núi đổ mưa sớm, trời lạnh tê tái, hai đứa bắt vội chuyến ta-xi của anh tài xế quen lần trước nhờ chở đi mua áo ấm, thưởng thức tô mỳ quảng nóng hổi rồi đến điểm quen thuộc uống caffe sáng. Trời mưa dầm, không nặng hạt nhưng rả rích, đường phố vắng người, nhịp sống chậm lại, tiết trời thế này chẳng mấy ai muốn ra khỏi nhà trừ khi thật cần thiết. Có lẽ đến chiều cũng chưa chắc nhìn thấy được mặt trời chứ nói gì đến ngắm bình minh.

Mặc cho chị hát, ngắm mưa… tôi thì chăm chú vào tờ báo sáng, nhâm nhi ly caffe không đường quen thuộc, tất nhiên là món caffe son môi đặc biệt chị pha cho. Bất giác nhận ra quen mùi vị này từ lâu, chẳng biết tôi đã uống bao nhiêu ký son thay vì đường pha vào caffe, chẳng biết có khi nào đi bên nhau, chị quên không pha son môi vào caffe cho tôi uống không nhỉ.

Hình như là chưa, chưa bao giờ chị quên hết, ngay cả khi bận nói, bận làm gì đó, miễn caffe mang ra đến nơi là chị ngừng lại giật lấy ly caffe pha son cho tôi uống. Đi với nhau, chị luôn luyên thuyên chuyện này chuyện nọ, nghịch cái này, xem xét cái kia, tôi thì đọc báo, đọc sách, tạp chí, xem phim trên tivi của quán… luôn ra tỏ ra như kệ chị làm gì làm, nói gì nói, nhưng tuyệt nhiên tôi luôn lắng nghe chị nói, cho dù đó là lời nói chẳng đâu vào đâu, vậy mà tôi vẫn nghe, đơn giản là thói quen. Đi với nhau, không có công việc, không có điện thoại cảm ứng vuốt vuốt trượt trượt, không lướt web, không internet… nếu có chơi game thì sẽ là những trò offline đơn giản và tất nhiên hai đứa chơi chung.

– Nè! Nói nhiều một mình như vậy hoài không chán hả?
– Hông chán. Vì chị biết có nhóc lắng nghe mà.
– Vậy rủi nhóc không nghe thì sao?
– Chị biết nhóc sẽ nghe mà.
– Nhưng nếu nhóc mải làm việc khác không nghe được.
– Nhóc sẽ luôn nghe. Chị biết chắc nhóc sẽ nghe, ngay cả nhóc nói không. Hihi…

Tôi bật cười…
– Hiểu nhau quá ta.
– Chứ sao. Vì chúng ta yêu nhau mà.
– Này! Nhóc nói yêu hồi nào?
– Kệ nhóc chứ. Nhóc nói gì kệ nhóc, chị biết nhóc yêu chị mà.
– Đừng tự quyết định hết vậy chứ.
– Nhóc là của chị, nhóc hổng chối được đâu, cá luôn đó.
– Cá gì?
– Bằng cái này nè.

Chị chỉ tay vào sợi dây chuyền tôi tặng đang đeo trên cổ.

– Nếu nhóc yêu chị tất nhiên sợi dây này là của chị, nêu nhóc nói không yêu, sợi dây chuyền vẫn nằm trên cổ chị, nhóc vẫn sẽ yêu chị, là của chị.
– Này này! Lý lẽ kiểu gì ngang ngược vậy hả? Vô lý!
– Chị vô lý vậy đó. Nhóc cũng có bỏ chị được đâu.
– Ờ thì không bỏ, nhưng cũng đâu có nói sẽ yêu nhau đâu.
– Có mà. Chị biết là có.
– Hay quá! Đâu ra quyết định dùm người khác luôn vậy.
– Vì chị là nữ hoàng mà, nhóc phải nghe lời hihi.
– Không phải hồi xưa đâu mà đòi chiếm hữu nô lệ nhá.
– Hồi xưa hồi nay gì cũng vậy hà, nhóc là của chị, hihi chị xí nhóc trước lâu ơi là lâu lắm rồi.
– Người mà làm như đồ ăn, xí này xí nọ.
– Hihi!

Tôi lắc đầu trước sự ngang bướng vô lý của chị, chưa có cuộc tình nào vớ va vớ vẩn như cuộc tình này, nói chuyện tình cảm mà cứ như cãi nhau linh tinh, trẻ con, kỳ lạ. Tôi vốn bất cần, lạnh lùng, vậy mà trước chị, tôi chẳng cách nào cãi lại và bất cần được… đơn giản lắm, tôi bất cần 1 thì chị ngang ngược 10, tôi lạnh lùng 10… chị sẽ vô lý đến 100.

– Từ trước đến nay, nhóc là người duy nhất hay trêu chị, cãi nhau với chị… hihi nhưng nhóc cũng là người duy nhất luôn chịu thua cái ngang bướng của chị, chấp nhận vô lý ơi la vô lý của chị. Đó là lý do… em yêu anh!

Chị vòng tay ôm lấy cổ tôi thì thầm, một chút gai ốc nổi trên người, tôi thở phì một cái đưa tay cầm ly caffe lên uống một ngụm, nhắm mắt từ từ nuốt vào cổ họng. Cái chất lỏng màu đen đắng nghét như lan tỏa khắp cơ thể, xua đi cảm xúc là lạ dâng lên trong người.

– Lúc xưng chị kêu nhóc, lúc thì lại đòi anh, em… cuối cùng là muốn kêu nhau như nào? Chứ lâu lâu chọt vô câu anh em…nghe nổi hết da gà.
– Hihi chị thích vậy. Chị là chị nhóc mà, nhóc phải kêu chị bằng chị mới được. Chị quen cách nhóc gọi chị rồi, chị hổng muốn đổi đâu. Nó là yêu thương, mà yêu thương thì sao phải đổi. Nhưng lâu lâu, em sẽ gọi bằng anh… vì hồi đó có một người nói dù chị có lớn hơn 10 tuổi yêu nhau rồi cũng phải kêu hắn bằng anh.
– Hả! Ý là nhóc nói đó hả?
– Uhm!
– Nhóc nói hồi nào? Làm gì có? Nói khi nào?
– Hihi bí mật.
– Coi chừng nhớ lộn ai à.
– Hihi hổng có đâu, chị có một mình nhóc thôi, làm gì có ai để lộn chứ.
– Đặt điều!
– Hihi!

Tôi lại uống caffe, cuộc nói chuyện với chị luôn là vậy, linh tinh, sến sến, kỳ lạ, đi xa thực tế như đang diễn trong bộ phim nào đó… nhưng rồi thì cũng quen, quen như cách tôi uống caffe vậy, không đường, khác người… nhưng vẫn trở thành thói quen.

– Chị nè!
– Sao nhóc?
– Có thể chờ nhóc một thời gian không?
– Bao lâu?
– Nhóc không chắc lắm. Chị cũng biết nhóc đã hứa, nhóc muốn thử thực hiện lời hứa, một thời gian thôi. Nhóc biết nhóc hơi quá đáng khi bắt chị phải chờ. Nhưng nhóc lo sẽ đánh mất chị lắm, lo mọi chuyện sau này xảy ra điều không như ý muốn, nhóc sẽ làm chị tổn thương.
– Không!
– …
– Chị hổng cho nhóc thời gian gì hết đâu. Chờ một ngày nhóc sẽ là của chị, chờ mười năm, cuối cùng nhóc cũng sẽ là của chị. Chờ hay hổng chờ cùng như nhau hà.
– Thôi mà. Giờ không phải lúc ngang ngược đâu.
– Chị đang nghiêm túc. Chị biết nhóc đang nghĩ gì, chị hiểu nhóc hơn chính nhóc nhiều. Đồ ngốc!
– Chị quên chị ghét nhất người không giữ lời hứa sao? Nhóc nghĩ chị cũng đâu muốn yêu một kẻ không giữ lời hứa. Nhóc đã hứa với cô ấy, nếu ngay cả lời hứa với cô ấy nhóc không làm được, làm sao nhóc tin mình đủ sức giữ lời hứa bên chị lâu lâu, dài dài được chứ.
– Đồ khờ! Nhóc đòi giữ lời hứa, rồi nhóc có nghĩ tới đến hẹn… rồi nhóc sẽ ra sao chưa? Nhóc sẽ làm gì hả?
– Nhóc …
– Nhóc tự suy nghĩ, tự hỏi tim nhóc đi, nhóc hỏi đi, nếu tới mười năm đó, nhóc làm gì với bé Thy, nhóc bỏ được chị hông? Nhóc hỏi tim nhóc đi… chị và bé Thy nhóc sẽ chọn ai?
– …

Tôi lặng người đi, bàn tay run run xoa lấy ly caffe còn chút hơi ấm, một chút gì đó đi xuyên qua lồng ngực, dường như tôi ngay lập tức đi nói chuyện cho rõ trắng đen với tim mình, giá mà hình tượng trái tim của tình yêu là có thật, chắc tôi cũng lôi đầu cái đứa tên trái tim đó ra mà hỏi cho ra lẽ rồi. Nhưng tôi không thể làm điều đó, không ai lôi được cái đứa tên trái tim đó ra hỏi chuyện được cả, chỉ còn cách hỏi mình bản thân tôi mà thôi…

”Ừ nhỉ… nếu em về, tôi có bỏ được chị mà chọn em không chứ? Em và chị… tôi chọn ai?”

Ngu thiệt, tự nhiên đưa đầu cho chị bắt bí, hết biết đường nói luôn… Đà Lạt… mưa rối nùi.
 
Phần 123

Những ngày cuối của tháng 7…
Mưa rơi suốt con đường trở lại Sài Gòn, sau một chuyến đi xa dài ngày nhất không có chị bên cạnh. Tôi mĩm cười nhìn Sài Gòn hiện ra trước mắt. Một chuyến đi dài với rất nhiều trãi nghiệm, rất nhiều điều thú vị để kể với chị. Tôi đã từng nghĩ rằng nếu mỗi ngày đều bên chị, có thể cảm nhận được sự nhàm chán, cảm nhận được rõ nỗi đau vì đã luôn bên chị mà không chắc rằng mình có thực sự yêu thương, một suy nghĩ của một tên ngốc, để rồi tôi quyết định đi… đi để trãi nghiệm, đi vì nhiệt huyết tuổi trẻ… và đi để hiểu mình hơn. Chị ủng hộ chuyến đi lần này, chị không giận, không buồn… chị nói vậy và tôi tin là như vậy.

Sài Gòn cũng mưa, những cơn mưa giữa mùa mát lạnh. Tôi len lỏi khỏi dòng người để xuống xe một cách nhanh nhất có thể, mặc kệ nhửng tiếng chửi rủa của mấy đứa bạn trên xe, mặc kệ những lời chia tay chia chân, hỏi han dặn dò nhau chí chóe, mặc kệ luôn cơn mưa nặng hạt phía bên ngoài đường phố Sài Gòn… Tôi chạy nhanh nhất có thể về nơi duy nhất tôi có thể đến mỗi khi mệt mỏi, nơi đó có chị có lẽ vẫn luôn chờ tôi về.

Người tôi ướt sũng vì mưa, cả chiếc balo phía sau lưng cũng nặng hơn do thấm nước, kệ tất cả, tôi chẳng quan tâm đến dơ sạch mà đi thẳng lên phòng tìm chị. Mọi thứ vẫn thân thuộc, không có gì thay đổi, cả một tone màu trắng nhẹ nhàng khắp phòng như giang tay đón tôi về nhà, cảm nhận rõ sự bình yên sau nhiều ngày xa cách.

Chị của tôi đang ngồi trên chiếc ghế so-pha của tôi, ôm chiếc gối ôm, đôi mắt nhắm nghiền dựa vào thành ghế, tóc xõa nhẹ lên bờ vai, môi mấp máy đều đều trong hơi thở của một giấc ngủ say. Tôi lắc đầu mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, hai tay chấp vào nhau đưa mắt ngắm nhìn chị, tôi vẫn nghĩ suốt chặn đường dài rằng khi gặp lại, chắc sẽ ôm chị thật chặt, hoặc sẽ rón rén hù chị, hay làm một điều gì đó cho chị bất ngờ… nhưng không, ngay lúc này tôi chỉ muốn im lặng ngồi như vậy và nhìn chị ngủ. Tôi từng nói rất nhiều về thiên thần, tôi cũng từng luôn nghe chị luyên thuyên rất nhiều về thiên thần… và ngay lúc này, tôi đang nhìn thấy thiên thần say ngủ trước mặt, dịu dàng và bình yên lắm.

“ Once upon a time
…an angel in the sky…”

Từng ca từ ngọt ngào phát ra từ chiếc máy nghe nhạc nhỏ tôi mua tặng chị, trong đó chỉ có vài bài hát chị yêu thích nhất, dường như sự trùng hợp nào đó khiến tôi bấm nút play đúng ngay bài hát này vang lên. Tự nhiên tôi bật cười, tay xoa xoa lấy chiếc máy nghe nhạc, bài hát này là do tôi tìm khắp mấy trang nhạc online mới tải về được cho chị, vì bài hát này mà chị bắt tôi phải cùng ngồi xem hết cả bộ phim dài tập với chị, tôi vốn lười xem phim dài tập, vậy mà vẫn phải ngồi suốt mấy đêm liền xem phim chỉ với lí do: chị muốn khoe với tôi bài hát chị vô tình nghe được và mê luôn nó.

Không biết về lần này, lại bên nhau mỗi ngày, lại gặp nhau đến phát chán, chị sẽ lại bắt tôi tải phim dài tập gì về xem với chị đây, có khi xem riết tôi bị lây luôn cái hội chứng mê nghe nhạc phim của chị luôn không chừng.

– Tính ngồi đó nhìn người ta tới chừng nào hả?

Tôi mỉm cười, tiếng chị nho nhỏ khiến tôi khẽ giật mình, đôi mắt chị vẫn nhắm nghiền. Thì ra chị đã biết tôi về từ lâu rồi, có muốn làm chị bất ngờ cũng không được, có muốn nhìn lén thêm một chút cũng không được nữa. Tôi dứng dậy đi lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh, vòng đôi tay gầy gò, đen ngòm vì nắng gió đường dài của mình ôm lấy chị.
– Về rồi hen!
– Uhm! Về rồi!
– Mệt hông?
– Mệt!

Chị từ từ kéo hai tay tôi siết chặt hơn rồi ôm lấy vòng tay tôi từ phía trước, tôi gục đầu lên vai chị, dụi sau vào hít lấy mùi tóc thân quen của chị như cách tôi vẫn luôn làm từ lâu mỗi khi mệt mỏi. Nhiều phút đồng hồ trôi qua, tôi vẫn ôm chị như vậy, mặc cho người mõi nhừ, thấm lạnh, thấm mệt đường dài. Có lẽ chị cũng nhận ra điều này, bổng nhiên chị gỡ tay tôi ra, xoay người lại, đưa tay vuốt lấy mái tóc khá dài sau nhiều ngày không cắt của tôi.

– Tóc nhóc dài rồi nè, râu cũng nhiều nửa nè. Sao nhóc hổng mặc áo mưa về. Ướt hết luôn rồi, tối bệnh cho coi.
– Không sao đâu, nhóc vẫn khỏe như voi.
– Xí! Mệt nhóc ghê, về cái là làm phiền chị lo lắng liền hà. Giờ nhóc đi tắm nước nóng đi hen, chị sẽ lấy quần áo cho nhóc thay và chuẩn bị nước ép cho nhóc uống.
– Thôi, đang mệt, làm biếng tắm quá, cho ngồi xíu nửa.
– Hông được, nhóc hư quá à, dậy tắm nhanh lên đồ lười biếng, nhanh lên, ở dơ thấy ghê luôn. Dậy nhanh lên nhanh.

Chị chu miêng đứng dậy kéo tay tôi ra khỏi ghế sô pha, tôi cũng uể oải đứng dậy thở phì một cái thật mạnh lấy tinh thần đi tắm. Đột nhiên chị kéo tay tôi lại, nhìn một lượt khắp người tôi rồi mĩm cười.
– Về rồi hen!
– Ừ! Về rồi!

Chị đưa tay lên ngực tôi, từ từ cởi chiếc nút áo sơ mi sọc carô tôi đang mặc.
– Thôi để nhóc làm.
– Đứng yên! Lệnh đó biết chưa.

Chị nghiêm mặt, tôi rùng mình ra vẻ sợ rồi đứng im mặc chị giúp tôi cởi áo.
– Để chị coi coi. Về rồi hen. Coi coi… người rắn chắc hơn nè, tay chân có sẹo mới nửa nè, râu nhiều rồi nè, tóc dài nè, da đen sạm hơn luôn nè…

Chị ngừng lại, đưa mắt long lanh nhìn sâu vào mắt tôi.
– Nhóc của chị… trưởng thành hơn rồi. Hì…!
– Uhm!

Đôi mắt chị long lanh dường như ngấn nước, môi nở nụ cười thật tươi, đôi tay chị nhẹ nhàng chèn vào ôm lấy hông tôi rồi siết chặt, chị ngả đầu thật sát vào vai tôi, cắn thật mạnh.
– Em nhớ anh!
– Gì!.. Thả ra coi, vừa cắn vừa nói… đau… nghe không có được.
– Em nhớ anh!
– Sao?
– Em nhớ anh! Đồ đáng ghét!

Tôi bật cười, chị vừa nói vừa cắn, còn tôi thì cười, chẳng lãng mạn gì hết, một cặp đôi kỳ cục.
– Rồi! Cắn đã rồi, nhóc đi tắm đi, hôi quá à. Nhanh đi nhanh, chút chị sẽ nấu bửa tối thật ngon cho nhóc ăn hen. Nhóc vô tắm đi, sẽ có quần áo cho nhóc thay liền. Hihi!
– Ờ ờ! Thì từ từ.

Chị đẩy tôi vô tuốt trong phòng, đứng ngay dưới vòi hoa sen mới chịu đi ra khỏi phòng tắm, tiếng hát lalala của chị bắt đầu vang lên phía ngoài, tôi khẽ nhìn ra, chị đang kéo của tủ để chọn quần áo cho tôi. Từng dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy khắp cơ thể, xua đi những bụi đường, bùn lầy, phèn chua, muối mặn bám trong từng milimet cơ thể. Đi một chặn đường dài… rồi cũng trưởng thành hơn một chút, ừ cũng nhận ra thêm một chút những điều mình sẽ làm… điều quan trọng hơn…tôi đang ở nhà, vậy đó. (cười)

Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm sau khi thay quần áo được chị chuẩn bị đặt sẵn phía bên ngoài cửa. Về nhà rồi, quần sọc, áo thun… nhẹ nhõm cả người. Tôi vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, cầm ly nước cam ép mát lạnh tu một hơi ngon lành, để ly xuống bục cửa sổ, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sâu, bình yên nhất suốt nhiều ngày qua, vì tôi biết khi mở mắt ra, sẽ luôn nhìn thấy chị.
 
Phần 124

Chiều tối, tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, bửa tối đã được chị chuẩn bị sẵn. Đời chỉ có bao nhiêu là sung sướng, đi loanh quanh rồi cũng quay về đây, bửa cơm ngon lành… đương nhiên có chị.
Ăn uống xong xuôi, tôi đưa chị đi dạo loanh quanh Sài Gòn, uống caffe son môi rồi quay về nhà ngủ. Hôm nay dù đã ngủ cả buổi chiều nhưng tôi vẫn mệt, chị cũng nhất quyết không cho tôi nằm ngủ trên sô pha nửa mà phải lên giường nằm ngủ với chị. Sài Gòn đương nhiên là bình yên, ngoại trừ cơn mưa đêm phía ngoài bắt đầu rơi, trời se lạnh, hy vọng mai sẽ là một ngày thời tiết đẹp, vì ngày mai sinh nhật chị.


Sáng, tôi dậy thật sớm, thói quen của những chuỗi ngày sau chuyến đi xa, mở mắt ra… lần này tôi thực sự đã nhìn thấy chị. Dậy trước và nằm nhìn chị ngủ là thói quen từ lâu, hôm nay tôi sẽ lại được tiếp tục thói quen này.

– Nè!
– Zzz…
– Nè! Dậy đi. Sinh nhật mà, ai lại ngủ nướng hả cô nương.
– Hông mà, để yên chị ngủ xíu.
– Ngủ gì mà ngủ hoài, nắng chói chang luôn rồi kìa. Dậy đi, nhóc đưa đi ăn sáng nè.
– Chị muốn ngủ nửa mà. Xíu hà, xíu xìu xiu nửa hà.

Chị dụi đầu sâu vào người tôi hơn, vòng tay ôm lấy hông, hơi thở chị nhè nhẹ phả vào ngực tôi, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Một tên ngốc luôn chạy trốn cảm giác này, thật kỳ cục và ngu ngốc. Tôi luồn tay vào tóc chị, xoa nhẹ phần phía sau gáy rồi nhẹ nhàng đặt lên trán chị một nụ hôn nhẹ, hít một hơi thật sâu để ngửi mùi hương con gái thoang thoảng tỏa ra từ người chị.
“Chết tiệt! Tôi thực sự rất nhớ chị”.


– Yêu em không?
Chị ngẩn mặt lên nhìn sâu vào mắt tôi hỏi nhỏ, tôi chỉ biết mĩm cười, mỗi lần chị hỏi như vậy tôi đều có một chút chột dạ, một chút giật mình, nhưng rồi cũng chỉ mĩm cười.
– Nhóc không!
– Hứ! Chị biết mà.
– Biết câu trả lời, sao còn hỏi?
– Vì chị thích vậy. Đồ đáng ghét. Pleeee!

Sau tất cả, câu trả lời của tôi vẫn là không, sau tất cả tôi vẫn luôn là tôi dù cho đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nhận ra được nhiều điều hơn… nhưng sau tất cả, tôi biết mình phải làm gì với chị.

Tiếng chuông điện thoại của chị nhẹ nhàng vang lên, bài nhạc chuông quen thuộc, nhưng không phải bài hát chị cài riêng dành cho số điện thoại của tôi.

– A! Phong gọi nè nhóc!
– Uhm nghe đi.

Chị tươi cười nhấn nút nghe rồi mở luôn loa ngoài.
– Gì đó tên kia!
– Hi M! Dẫn bà cô trẻ của em xuống nhà dùm anh. Hai đứa tính ngủ tới trưa hả?
– Ủa! Sao anh biết em đang ở với chị, mà anh đang ở Việt Nam sao?
– Nè nè tên kia, điện thoại của ta mà sao dám nói chuyện với hắn, nè nè nói ai bà cô hả, muốn chết hả?
– Ừ! Anh đang ở dưới nhà chờ tụi em nè. Xuống nhanh nhé!
– Ok anh.
– Ê ê dám lơ Phương hả, ê muốn chết hông tên kia.

Tôi bật cười đứng dậy kéo tay chị.
– Thôi lười biếng đủ rồi, dậy đi nữ hoàng của tui ơi. Xuống nha, anh Phong chờ kìa.
– Hứ! Hai người được lắm, dám lơ chị nha. Hai người chung phe chứ gì.
– Đâu có, nhóc phe chị mà. Thôi ngoan dậy nào.
– Pleeee!

Hai chị em xà quần vệ sinh cá nhân cả nửa tiếng đồng hồ mới xong vì chị nghịch như trẻ con. Tôi vui vẻ đi xuống sân nhà trước mặc chị còn điệu đà chọn váy mặc, dù mấy cái váy đều cùng màu trắng. Anh Phong đang ngồi trên ghế gỗ giữa sân vườn nói chuyện với chú ba.
– Hi M! Lâu không gặp, cũng thay đổi nhiều quá.
– Dạ em chào anh, con chào chú ba.
– Cậu M dậy rồi hả. Đi đường xa về chắc mệt dữ lắm.
– Dạ cũng mệt, mà con dậy lâu lâu rồi. Tại chị cứ nằm nướng không chịu dậy đó chứ.
– Tui tính nói cậu Phong để cậu ngủ thêm chút.
– Thôi, tại chị chứ không con xuống lâu rồi. Ngủ không được nửa, tại đi riết quen giấc đó chú.
– Hà hà, bửa nào kể chuyện đi cho tui nghe với. Thôi giờ tui đi lau xe sẵn chuẩn bị cho cô cậu đi.
– Chú đưa xe ra cổng luôn dùm tụi con. Cảm ơn chú.
Anh Phong tươi cười chen vào.
– M hôm nay em lái xe chở Phương nhé, xe anh tí phải đón Thủy cùng mấy người nửa.
– Dạ cũng được. Mà nay đặt tiệc ở đâu anh. Có phải chạy xe ra quốc lộ không? Em chưa lái xe đường quốc lộ được đâu anh.
– Lái ra caffe ngoài Bình Thạnh họp mặt với mọi người thôi em. Có gì tí anh nhờ bạn anh lái xe của Phương. Chờ Phương xuống anh kiểm tra một số thứ sau đó anh đi rước Thủy và mọi người, em lái xe đưa Phương ra caffe trước nhé.
– Ok anh.

Thực ra tôi cũng biết sơ sơ về kế hoạch mừng sinh nhật hôm nay của chị, vì suốt cả tuần trước khi về chị Thủy có liên lạc với tôi, có điều tôi không biết anh Phong cũng sẽ về Việt Nam thôi. Công nhận từ khi có sự xuất hiện của chị Thủy, mọi người càng có dịp hội họp, ăn chơi, đi đây đi đó du lịch nhiều hơn, đương nhiên mọi thứ đều do chị Thủy sắp xếp, nói về khả năng rủ rê tổ chức ăn chơi, chị Thủy hơn xa so với chủ tịch hội đồng ăn chơi nhiệm kỳ trước: Chị Tiên.
 
Phần 125

– Sao rồi. Tình cảm hai đứa tốt hơn rồi chứ. Dạo này anh có hỏi mà Phương không thèm tâm sự với anh nửa.
– Dạ cũng cà lưng cà tưng anh ơi. Hì hì… có mấy bận em tính gọi điện thoại nói chuyện nhưng cũng thôi, hơi ngại. Đàn ông con trai đi nói mấy chuyện đó qua điện thoại cũng hơi kỳ. Em nghĩ từ từ em cũng giải quyết được.
– Haha! Nhưng theo anh biết thì có gì giải quyết đâu. Do em cố chấp quá thôi, anh nghĩ em nên mở lòng hơn để sớm nhận ra tình cảm thật của mình. Thủy có nói chuyện với anh nhiều lần nên anh cũng hiểu phần nào.
– Em cũng ráng mở lòng rồi đó chứ… nhưng vẫn thấy đầu óc mình nghĩ tào lao đâu không thôi. Với lại em cũng không tin được chị yêu em nhiều tới vậy. Nhiều lúc từ trước giờ em nghĩ có lẽ vì gần nhau quá nhiều nên ngộ nhận tình cảm chị em thành tình cảm trai gái, trước giờ em luôn rất tôn trọng chị, chưa bao giờ em nghĩ đến chuyện đưa mối quan hệ hai đứa em thành tình cảm trai gái luôn.
– Em với Phương gần nhau nhiều bằng anh với Phương không? Có ngộ nhận thì Phương phải ngộ nhận với anh chứ làm gì tới lượt em. Anh nói cái này em đừng hiểu sai và buồn anh, nhưng anh nghĩ chắc chắn em cũng nghĩ như anh nên mới không nhận thức rõ tình cảm của mình. Anh nói thẳng so với anh em thua xa nhiều thứ, ngoại hình, điều kiện kinh tế, va chạm cuộc sống, thời gian gần gũi Phương, nhiều thứ khác nửa. Nếu ngộ nhận tình cảm hay xét về khả năng thì anh hoặc ai đó tương đương anh mới xứng với Phương. Nhưng nếu nghĩ như vậy đâu có ai thực sự biết yêu là gì nửa.
Tôi mĩm cười gật gù, không có một xíu suy nghĩ hay buồn vì anh Phong so sánh như vậy cả, sự thật là như vậy, tôi chấp nhận sự thật hiển nhiên, không có lí do gì phải buồn cả.
– Em có những thứ mà anh và những người theo đuổi Phương chưa chắc so sánh được. Kể ra thì cũng nhiều, mà em cũng biết tính tình bà cô đó rồi đó. Bà cô nữ hoàng sinh nhật cung sư tử đó em. Kiêu ngạo, ngang ngược, mạnh mẽ số một luôn. Trước khi gặp em, anh vẫn không tin được biết nhiêu anh chàng tốt theo đuổi mà Phương từ chối sạch, đi yêu ai không yêu, lại yêu thằng nào đó ở tuốt Việt Nam. Nhưng gặp và tiếp xúc em rồi anh mới biết vì sao Phương nhất định yêu em. Em nhớ lần đầu tiên anh em mình gặp nhau không?
– Dạ nhớ! Lần đó em te tua dữ lắm, đâu quên được.
– Đó! Thương tích đầy mình, ốm yếu nhỏ con, vậy mà dám bay xuống hồ cứu Phương. Anh nói thật nếu là người khác, đa số sẽ chần chừ hoặc kêu cứu với anh, đặc biệt trong tình trạng khó cử động của em. Rồi nhé, từ đó anh đều để ý cách em đối xử với Phương, hết mình, hết lòng, quan tâm lo lắng không một chút tính toán.
– Anh nói quá. Thì lúc đó em cũng chỉ đối xử với chị kiểu chị em thôi, tính toán làm gì.
– Thì chính vì em đối xử vô tư không có tình toán kiểu tán tỉnh theo đuổi chinh phục Phương nên mới dễ làm Phương ngày càng yêu thương em hơn đó. Rồi nửa nhé, nhớ lần đi Đà Lạt Phương bị đụng xe vô cổng nhà không? Anh và anh Chinh nhìn thấy ở em một sự quyết liệt máu lửa mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra với Phương. Anh thấy em bất chấp tất cả, hốt hoảng, không giữ được bình tĩnh khi Phương xảy ra chuyện. Chứng tỏ em đối với Phương là bằng tất cả tấm lòng. Biết anh Chinh đánh giá về em ra sao không? “Thằng đó coi dở dở vậy mà được, kiểu của nó với bé Phương nhà mình là sống chết, giả dụ đứa nào mà đụng tới bé Phương nó uýnh không lại nó cũng uýnh, bất chấp con nhỏ đúng sai luôn đấy”. Nói thật tụi anh cưng bé Phương nhiều khi cũng suy nghĩ đúng sai chứ còn em anh bảo đảm Phương có sai hoàn toàn em cũng bênh Phương không cần biết lí do luôn ấy.

– Anh nói quá. Em cũng thấy bình thường, đưa em lên quá em tự cao cho coi.

– Cái này anh tổng hợp từ nhừng người xung quanh anh em mình nói về em, nhất là từ chính Phương. Còn nửa nhé, bé Hân nói em cũng đã giả bộ mù công nghệ vô tình làm mất dữ liệu máy tính, anh nói để anh nhờ bạn phục hồi cho nhưng đùng cái em bán máy mất tiêu. Quần áo, đồ đạc cũ em đều mang đi từ thiện hết, ban đầu anh nghe thấy bình thường. Nhưng Hân nói em đang từ từ xóa bỏ hết những đồ đạc hình ảnh của bé Thy, em sợ Phương nhìn thấy những thứ đó sẽ lo lắng buồn phiền vì em đúng không? Cái này em khỏi chối, Hân chụp kịp màn hình blog zing của em cho anh xem rồi. Sẵn sàng xóa bỏ kỷ niệm người yêu của mình vì một người chị không ruột thịt, mấy ai làm được.

– Phù!
Tôi thở dài ngả người ra ghế gãi gãi đầu.

– Viết lên, xong xóa liền mà cũng bị phát hiện. Hân nhanh tay thiệt. Nhưng nói gì thì nói, em cũng nghĩ do chị là chị, hơi đặc biệt hơn tình cảm bình thường nên em cũng đặc biệt đối xử thôi mà. Dù sao em cũng…

– Anh hiểu. Anh nói nảy giở không phải khơi khơi nhiều chuyện chơi đâu nhé. Nói để em hiểu và bỏ ngay cái suy nghĩ em không xứng, không đáng yêu Phương đi. Em đi hỏi hết tất cả mọi người quen biết hai đứa đi, ai cũng nói em xứng hết. Anh Chinh mới lần đầu gặp cũng nhìn ra em có tình cảm với Phương, nói gì những người hay tiếp xúc với em như anh, Thủy hoặc Hân, kể cả chú thím ba, bé Xíu, anh Kha… có mình em cố chấp không thừa nhận tình cảm của em thôi đó.

– Haizzz cũng oan lắm. Em cũng ráng xác định tình cảm của em đối với chị, nhưng vòng vèo thiệt sự là không dám chắc có phải yêu không nửa. Nói em ngu em chịu, cố chấp hay khùng điên em cũng chịu… nhưng thật lòng em muốn để mọi chuyện tự nhiên, gì thì gì nếu người khác em yêu lâu rồi, nhưng lần này là chị, em không muốn mình lập lại những sai lầm bồng bột tuổi của em rồi sau này làm chị buồn, em không muốn mất chị.

– Em cầu toàn quá rồi đó. Anh hiểu rồi, có thể vấn đề tâm lý của em anh đoán được rồi. Haha, để coi, nếu vậy thì phải để người trong cuộc giải quyết giúp em thôi.

– Hả hả? Là sao anh?

– Được rồi, nếu vấn đề của em như anh nghĩ, chắc chắn chỉ có mình nhân vật ngang ngược kia mới giải quyết được thôi. Đó, người đó đó.

Anh Phong bật cười chỉ tay về phía sau lưng tôi, ngoảnh mặt lại, thì ra là chị đang tung tăng cầm trên tay mấy trái dâu tây vừa ăn vừa tiến đến chỗ anh em tôi ngồi.
– Nè nè! Hai tên kia nảy giờ ngồi nói xấu ta hả?
– Đâu có, nói chuyện phiếm thôi. Đúng không M?
Anh Phong nhún vai nháy mắt với tôi.

– Đó đó, rõ ràng ý đồ đen tối, anh em mấy người hợp nhau quá ha, nói chuyền say sưa như hai bà tám.
– Ê đụng chạm tự ái nha Phương.
– Xí! Sáng giờ Phong kiếm chuyện với Phương tùm lum rồi đó hen, liệu hồn đó, mai mốt xử tội Phong sau. Giờ vô rinh đồ ra xe phụ coi. Bỏ thím ba làm một mình hả.
– Rồi thì đi, làm dữ vậy. Có người mới, hắt hủi Phong chứ gì.
– Xí! Còn tên này nửa!
Chị liếc mắt chu miệng nhéo tôi một cái rõ đau.

– A đau đau gì nửa đây cô hai.
– Bỏ chị xuống đây nhiều chuyện hả. Cởi áo ra.
– Này thôi nha, đang không cởi áo làm gì.
– Ai cho nhóc mặc áo này hả. Kêu chờ chút người ta chọn áo cho mặc đi chơi, ai cho tự tiện mặc áo này đi xuống đây vậy hả.
– Ờ nhưng áo này hôm qua mặc có xíu, còn sạch mà, nè còn thơm chứ bộ.
– Hứ! Giờ chị thích nhóc mặc áo chị chọn được hôn?
– Bày chuyện quá. Đâu… áo nào… đưa đây. Chị vui là được, chu mỏ lên làm gì, chu cho dữ, mỏ nhọn dữ lắm rồi đó nha.
– Hứ! Cắn nhóc chết giờ, chọc chị hả?
– Chọc đâu, nói thiệt, mỏ nhọn lắm rồi.
– Đồ đáng ghét, nhọn nè, nhọn nè…
– Ê đau đau… thôi cho xin, đau, buông ra coi, rách áo bây giờ.
– Cho chết, hihi đồ đáng ghét!

Tôi và chị lại giỡn như trẻ con… một cặp đôi vớ va vớ vẩn. Chị chọn cho tôi chiếc áo sơ mi sọc carô đen trắng xám, dạo này có vẻ chị cuồng áo sọc caro hay sao mà mua toàn áo kiểu này. Những đường chằng chéo nhau với nhiều màu sắc cũng giống như tâm trạng tôi như bây giờ. Cố gắng tìm kiếm màu yêu thương của mình dành cho chị. À… hôm nay chị mặc sơ mi trắng dành cho con gái, quần jean cùng màu với quần của tôi.

Chọn váy cả buổi trời, đã đời lại mặc trang phục đơn giản nhất, chị nữ hoàng của tôi từ bao giờ đã không còn là nữ hoàng của những chiếc váy đắt tiền nửa, cái áo sơmi trắng này là áo của tôi chị tự sửa lại thành áo con gái đây mà.

Sài Gòn nắng đẹp, sinh nhật chị mà, phải nắng đẹp thì sắc trắng của hoa cúc trắng mới lung linh rạng ngời được chứ. Nụ cười chị bên cạnh tôi tươi hơn bất kỳ bông hoa xinh đẹp nào trên thế giới, cảm giác lại được bên cạnh chị, được chị lo lắng đến từng cái cúc của chiếc áo sọc carô đang mặc trên người… bình yên lắm. Đi một vòng, trải nghiệm, một chặng đường dài, xa xôi… loanh quanh rồi cũng quay về với bình yên bên màu cúc trắng… hình như… tôi vừa tìm được màu yêu thương của mình…

“Nếu em chọn yêu thương là màu hoa cúc trắng… tôi sẽ tô yêu thương riêng mình bằng những đường sọc carô”.
 
Phần 126

Mọi người có mặt khá đông đủ, cũng toàn quen biết nhau cả nên những lời trêu chọc chị rộn vang khắp quán, ngày của chị mà, tất nhiên chị phải là trung tâm chứ. Tôi thì chỉ ngồi yên bên cạnh chị cười, thưởng thức ly caffe sáng ngon lành, món caffe son môi kỳ cục, không đường và quen thuộc.
Tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ, vui, thoải mái thực sự. Nhìn xung quanh, Sài Gòn hoa lệ, nhộp nhịp đông người, quán caffe không thiếu những con người sang trọng, những chàng trai có ngoại hình, điều kiện và cả tính tình có thể nói là tốt hơn thằng nhóc như tôi… nhưng tôi vẫn có thể cười, một chút ngông… vì cô gái bênh cạnh tôi “tỏa sáng” hơn bất cứ người nào.

Khoảng tiếng sau anh Phong rước những người còn lại đến quán, ngồi uống caffe khoảng 30 phút nữa rồi cả nhóm xuất phát rời khỏi Sài Gòn. Điểm đến là nơi cũng quen thuộc – Giang Điền.

Thì ra hôm nay sẽ là một chuyến cắm trại ngoài trời chứ không phải tiệc tùng ở một nhà hàng sang trọng nào. Thoát khỏi Sài Gòn đông đúc, ngột ngạt, hít bầu không khí trong lành của vùng ngoại ô, dường như tâm trạng của mọi người đều thoải mái, vui vẻ hơn rất nhiều.

Đồ ăn thím ba chuẩn bị rất nhiều, tụi tôi chỉ việc bày đồ đạc ra nướng, những món khác thì đưa vào nhà hàng của khu du lịch cho người ta hâm nóng bày biện ra. Trước khi vào tiệc, chị Thủy vui vẻ tuyên bố lý do, mọi người hò reo hưởng ứng khi nhân vật chính của buổi tiệc tung tăng bước lên gốc cây gần đó thay tạm cho sân khấu.

– Hôm nay sinh nhật Phương, cảm ơn mọi người có mặt ở đây đi chơi với Phương. Cảm ơn chị Thủy hết mình tổ chức, hẹn người này, đe dọa người nọ đi chơi sinh nhật Phương hihi. Papa, mami Phương cảm ơn rồi khỏi nói nửa hen. Đặc biệt Phương gửi lời cảm ơn tới một người, cảm ơn hắn đã xuất hiện trong cuộc sống của Phương… Phương thực sự rất hạnh phúc vì có hắn. Em biết… anh là đồ ngốc, anh vẫn chưa nhận ra em, nhưng em cũng biết một điều… anh sẽ luôn là của em.

Chị mỉm cười, tôi hơi nhột, có một chút bối rối trong người khi vài ánh mắt của người khác nhìn về phía tôi, nhất là khi trong số đó, vài người hình như bây giờ mới nghi nghi cái người chị đang nói chính là tôi, trước giờ họ vẫn tưởng sự thân thiết này chỉ là giữa chị gái và em trai. Chị Thủy khẽ đẩy vai tôi nháy mắt.
– Người ta tỏ tình nửa kìa, sao rồi cưng, thừa nhận chưa cưng?

Tôi nhún vai mỉm cười:
– Ai biết đâu.
– Lêu lêu!
Chị Thủy lè lười chọc tôi rồi đứng dậy vỗ vỗ tay.
– Xong rồi! Ăn chơi đi bà con ơi!!!
– Yeah!!!

Có thể nói sau tiếng yeah, không khí lại trở nên ồn ào vui vẻ với những lời trêu chọc, đùa giỡn, bàn tán. Đồ ăn đồ uống phủ phê đủ cho cả đám ăn chơi tẹt ga mà vẫn không hết. Có chút men rượu trong người, cả đám lại mang loa, mang đàn ra hò hát, dường như không ai thèm để ý tới nhân vật chính hôm nay nửa. Tôi cười cười vừa nhai miếng xúc xích chị đút cho vừa nói:
– Rồi… nữ hoàng giờ bị bỏ xó luôn rồi. Hết ai thèm để ý luôn rồi.
– Hihi kệ! Chỉ chỉ cần nhóc đủ rồi.
– Nay sao được phát biểu hùng hồn dữ.
– Hihi chị mà, nhóc con ý kiến gì.
– Thì ai dám ý kiến gì đâu. Thấy nay hơi lạ thôi.
– Nói cho có lệ đó mà hihi.
– Là sao?
– Im đi, lo ăn nè, nhiều chuyện.

Chị nhéo tôi một cái nhẹ rồi chạy đi lấy đồ ăn, nãy giờ tôi cũng sướng, chỉ việc ngồi nhâm nhi nước ngọt ngắm cảnh, đồ ăn toàn do chị đút cho ăn… đúng là hôm nay hơi lạ thiệt.

Ăn uống hát hò đã đời, cả đám kéo nhau thuê xe đạp đôi ngắm cảnh, chèo thuyền, tắm thác, chơi trò chơi, chụp ảnh… trong mọi hoạt động tất nhiên tôi và chị luôn song hành. Mệt nhoài, mỗi người lại tìm một việc để làm riêng và nghỉ ngơi trước khi quay lại Sài Gòn.

Tôi nắm tay chị đi dạo, trời nắng đẹp, con đường lát gạch trải dài phía dưới những hàng cây hoa hoàng hậu vàng ươm… tôi nhìn thấy chị chăm chú đưa mắt tìm bên vệ đường màu trắng của những bông hoa cúc dại, loài hoa chị yêu. Chị im lặng, không nói gì hết, tôi cũng vậy, chỉ mỉm cười đi bên chị, tay chị vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi, thậm chí lúc ngồi xuống hái mấy bông hoa cúc chị cũng không chịu buông tay tôi ra. Hai đứa cứ rong ruỗi như vậy cho đến lúc mỏi chân thì rủ nhau chọn một góc bàn view khá đẹp để ngồi.

Nhấp một ngụm caffe son môi, tôi cầm tay chị giơ giơ lên trước mặt chị.
– Gì mà nắm miết vậy, nhóc ở đây chứ có đi đâu mất đâu.
– Kệ. Chị muốn nắm, chị thích nắm, chị muốn lúc nào đi với nhau nhóc cũng phải nắm tay chị như vậy nè.
– Làm quá. Ờ nắm thì nắm, nhưng cũng phải bỏ ra cho người ta lấy cái này cái.
– Lấy gì?
– Thì chút biết. Mà nhắm mắt lại đi.
– Chi?
– Thì nhắm lại đi.
– Hứ bày trò. Rồi nhắm nè.
– Không được hí ra nhá.
– Biết rồi biết rồi.

Chị nhắm mắt, tôi nhẹ nhàng cho tay vào chiếc túi đeo tôi mang theo, chiếc túi đeo này là chị mua cho tôi để đựng đồ đạc linh tinh. Sinh nhật chị mà tất nhiên tôi cũng phải chuẩn bị quà chứ, suy nghĩ tìm kiếm dữ lắm mới mua được chiếc vòng tay hợp với chị. Nhưng quái lạ, tôi lục tung hết cái túi cũng không tìm được cái vòng tay đâu, rõ ràng tôi để trong túi chứ đâu, không lẽ bị rơi đâu đó. Đang lo lắng tìm kiếm, tự nhiên tôi nghe được tiếng cười khúc khích của chị.
– Đồ ngốc! Kiếm cái này chứ gì?

Tôi ngơ ngác ngẩn mặt lên, là chiếc vòng tay tôi định tặng chị, giờ đang đung đưa trước mắt tôi.
– Ủa ủa! Sao chị lấy được nó hay vậy.
– Pleeee đồ ngốc, chị thấy nó từ lúc nhóc về nhà đó
– Hay nhỉ? Mà biết vòng của ai không tự tiện cầm hử.
– Hihi thì là quà sinh nhật của chị chứ gì?
– Chưa tặng mà, ai đời chưa tặng quà đã tự lấy. Mà chưa ai nói gì, rủi nhóc mua cho người khác sao?
– Hứ! Cái này chị biết là quà của chị, chị muốn lấy lúc nào hổng được. pleeee!
– Ờ lấy rồi thì đeo vô đi, ở đó le lưỡi làm gì.

Tôi bật cười đưa ly caffe lên miệng uống một ngụm rồi thở phì một cái. Đúng là tôi quên mất đồ đạc tôi chị đều biết hết, vốn dĩ cũng định giấu chiếc vòng tay lựa thời điểm tặng quà cho lãng mạn xíu… nhưng rốt cuộc chiếc vòng tay vẫn thuộc về chị. Có lẽ tôi không bao giờ giỏi tạo ra sự bất ngờ hay lãng mạn ngọt ngào, có lúc tôi cũng suy nghĩ xem phải tặng làm sao cho chị vui, làm sao cho chị bất ngờ hay cảm xúc gì đó khác lạ chẳng hạn, nhưng rồi thì tôi cũng ngô ngố vụng về. Như này hóa ra lại hay, mua gì cho chị thì cứ mua mang về đưa chị, không cần bày vẻ, không hoa mỹ… cứ bình thường giản đơn như bây giờ có lẽ lại tốt nhất.
– Đeo cho chị đi.
– Ơ của ai người đó đeo chứ.
– Hứ! Nhóc tặng chị thì nhóc phải đeo cho chị.
– Tự lấy quà rồi còn bày đặt bắt người ta đeo nửa là sao.
– Thì giờ nhóc đeo cho chị đi, chị muốn nhóc đeo.
– Rồi rồi thì đeo.

Tôi lắc đầu cầm chiếc vòng lên rồi từ từ đeo vào tay cho chị, cũng may lúc mua cái vòng tôi có nhờ chị nhân viên chỉ tôi cách đeo, cho nên dù hơi lâu nhưng cuối cùng chiếc vòng vẫn lấp lánh trên cổ tay xinh xinh của chị.

– Nhóc mua cái này có nhiều tiền hông?
Chị thủ thỉ, tôi mỉm cười vuốt lấy mái tóc chị…
– Khờ quá! Sinh nhật chị mà, đừng lo.
– Nhưng chị hổng thích nhóc vì mua quà cho chị mà tốn kém nhiều đâu.
– Nè! Bửa ai nói không bao giờ được nói chuyện tiền bạc giữa hai đứa mình hả.
– Thì chị, nhưng…
– Nhóc biết rồi, đừng lo, nó không có mắc tiền đâu. Thật đó!
– Ừhm!

Chị mỉm cười dựa đầu vào vai tôi, khẽ vén tóc lên đưa tay xoa xoa lấy mặt dây chuyền, tôi cũng cười nhẹ, chị vẫn luôn đeo sợi dây chuyền tôi tặng, mặt dây chuyền vẫn sáng bóng lấp lánh như vừa mới mua.
– Chị cũng có quà tặng nhóc.
– Gì? Quà gì nửa? Nay sinh nhật chị mà có phải của nhóc đâu tặng quà!
– Hihi vậy mới sốc! Đây là món quà đặc biệt của chị tặng nhóc, chị đã suy nghĩ rất nhiều, giờ là lúc chị phải tặng cho nhóc rồi.
– Ờ! Gì mà có vẻ quan trọng dữ. Đâu quà gì đưa đây.
– Hứ! Đồ tham lam. Muốn có quà này, nhóc phải hứa với chị một chuyện.
– Rồi hứa luôn. Chuyện gì?
– Chưa biết chuyện gì mà hứa.
– Kệ! Chuyện gì cũng hứa hết, chị vui là được.
– Đồ lẻo mép.

Chị ngồi thẳng dậy nắm lấy hai tay tôi mắt cười tít.
– Nhóc phải hứa sẽ chạy bé Caffe thiệt bình thường như là xe của hai đứa mình, xe của nhóc được hông?
– Cài này thì… từ từ nhóc… nhóc…
– Còn nửa, ngay ngày mai, nhóc sẽ chở chị đi Đà Lạt bằng bé Caffe, một là thặm sơ với mấy đứa nhỏ, hai là để nhận món quà chị tặng nhóc. Hihi nhóc hứa rồi nghen, hổng được nuốt lời đâu đó.
– Ờ ờ thì hứa, nhưng mà mai… mai đi liền luôn hả?
– Uhm! Đi liền!
– Đi bằng chiếc xe đó hả?
– Uhm! Bằng bé Caffe đó.
– Nhưng lên Đà Lạt xa lắm, chị ngồi xe sao nổi, với lại đi đường bằng xe máy nắng gió bụi, đường xấu nhiều xe nguy hiểm, nhóc sợ chị đi không quen.
– Chị chịu được mà, chị thích đi xe máy, chị muốn được đi xa xa với nhóc, chị muốn được nhóc đưa đi khắp nơi cùng nhóc. Nhóc hứa rồi nhóc phải đưa chị đi, nhóc hứa rồi mà.

Tôi thở phì một cái, trước gì chị đòi đi Đà Lạt bất cứ lúc nào tôi đi được đều không từ chối, chỉ việc đi bằng xe máy xa thì tôi không cho, đơn giản tôi không muốn chị chịu khổ đường dài, mệt nhọc, nguy hiểm. Nhưng tất cả có lẽ do tôi quá lo xa, quá lo lắng cho chị, tôi cũng quên mất chị chưa bao giờ muốn là một nữ hoàng luôn được bảo bọc chăm lo trong lâu đài của mình, chị cũng là một cô gái bình thường, muốn cùng tôi bình thường đi khắp nơi bằng xe máy như bao người khác.
– Rồi! Vậy giờ về Sài Gòn chuẩn bị, mai mình đi Đà Lạt.
– Hihi nhóc chịu rồi hen. Đi bằng bé Caffe nha nhóc!
– Rồi thì đi bằng Caffe. Sinh nhật chị mà, chơi tới bến luôn.

Tôi mỉm cười, vậy là tôi và chị lần đầu tiên sẽ đi Đà Lạt cùng nhau bằng xe máy, đặc biệt là bằng Caffe, từ khi mua về chỉ nằm im trong ga-ra nhà chị… giờ sắp có một hành trình dài đầu tiên.
 
Phần 127

Cơn mưa nhẹ buổi sáng cũng không ngăn được chị và tôi dậy thật sớm để chuẩn bị rời khỏi Sài Gòn. Tôi dắt chiếc xe đen thui ra sân thử đề máy, tiếng nổ giòn giã, chiếc xe rung lên nhè nhẹ như không kìm được khoảnh khắc được lao vút đi. Có một chút hào hứng khoan khoái rộn lên trong lòng, tôi thèm đi chiếc xe này lâu rồi, nhưng chỉ vì cái tôi lớn quá của tôi làm Caffe đã luôn bị giam trong ga-ra, chẳng mấy khi được lăn bánh. Mọi thứ của chiếc xe đều một màu đen mạnh mẽ, phải gọi là chất như ly caffe đen vừa mới pha vậy, chỉ trừ có một chỗ chẳng ăn nhập vô đâu…
Cả chiếc xe đang một màu đen bụi bặm, đầy nam tính tự dưng xuất hiện hai đóa hoa cúc dại màu trắng ngay giữa hai bên bình xăng, tác phẩm tự tay chị vẽ lên và tất nhiên đâu có ai được phép xóa. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, tôi mặc quần jean bụi, chiếc áo sơ-mi đen đỏ trắng cùng chiếc áo khoác màu đen do chị chuẩn bị… đồ đạc chất vậy mà vẫn bị lép vế so với nữ hoàng. Hôm nay chị cũng mặc một chiếc quần jean nhưng bó sát người, áo sơ mi trắng cũng bó sát, nhìn thì có vẻ kín đáo nhưng thực ra sexy hơn cả những bộ quần áo hở nhiều da thịt.
– Nhìn gì đó tên kia?
– Ờ ờ thì…(nhìn ngon thiệt) nay mặc đơn giản mà đẹp.
– Hihi đồ nịnh. Chị mà, bửa nào cũng đẹp hết nghen.

Tôi nhún vai cột chiếc balo lên ba-ga sau của xe, tự tay đeo nón, kéo khóa áo khoác cho chị rồi cả hai lên xe xuất phát. Ra khỏi cửa ngõ Sài Gòn, tôi mới dừng chân ăn sáng, uống caffe.
– Đi xa, tốt nhất nên ra khỏi Sài Gòn thật sớm để tránh giờ cao điểm kẹt xe rồi hãy ăn uống buổi sáng.
– Uhm chị biết rồi.
– Đi trên đường lúc nào mệt chị nói nhóc ngừng xe nghỉ nha.
– Uhm!

Tôi dặn dò chị thêm vài điều rồi cho xe hướng về Đà Lạt. Tuổi trẻ, ai cũng máu tốc độ, tôi càng không phải ngoại lệ, nhất là đang cưỡi trên một chiếc xe mạnh mẽ… nhưng từ bao giờ tôi đã bỏ đi cái háo thắng tuổi trẻ của mình, Caffe chỉ từ từ xuất phát rồi từ từ tà tà trên đường với tốc độ chẳng bao giờ vượt quá 60km/h. Tất cả vì sau lưng tôi là chị, dù đường vắng, dù đường có đẹp, ít xe đi chăng nửa, tôi cũng không bao giờ chạy nhanh.

Lần đầu tiên đi xa bằng xe máy của chị, tôi muốn đi chậm để chị được thỏa sức ngắm cảnh hai bên đường, tôi muốn chị luôn được an toàn mức tối đa nhất, ngoài ra tôi cũng muốn đi chậm để nghe được rõ tiếng chị trò chuyện hơn. Suốt chặng đường dài, chị luôn nói chuyện rất nhiều, chị hát, chị kể chuyện, chị luyên thuyên về những cái chị nhìn thấy hai bên đường. Mỗi khi có một nơi cảnh đẹp, mỗi khi leo dốc hay qua những chiếc cầu… chị đều bắt tôi dừng lại chụp ảnh cho chị hay đơn giản chỉ là để ngồi ngắm cảnh, uống nước…

Xuất phát ở Sài Gòn vào buổi sáng sớm và đến Đà Lạt cũng là lúc trời vừa sụp tối. Một hành trình trọn vẹn 12 tiếng đồng hồ, đường không quá xa nhưng đi thì lâu ơi là lâu mới tới.

Đà Lạt đón tôi và chị bằng cái không khí se lạnh đặc trưng phố núi về đêm, tôi đưa chị đến khách sạn khá quen nằm gần chợ, phòng đã đặt sẵn từ tối qua cho nên hai đứa chỉ việc nhận phòng, quăng balo lên giường rồi kéo nhau đi ăn tối. Một chặng đường dài, nhưng không đứa nào cảm thấy mệt mỏi, suốt đường nghỉ ngơi ăn uống khá nhiều khiến cho tôi và chị giờ vẫn thấy sung sức.

Lẩu dê là một món ăn thích hợp cho một đêm Đà Lạt se lạnh như bây giờ, loanh quanh dạo chợ đêm, uống sữa đậu nành rồi cả hai quay trở lại phòng. Tắm rửa xong, tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài, chị đã nằm ngủ thiếp đi từ lúc nào, tôi lắc đầu ôm chị đặt nhẹ lên giường rồi kéo ghế ra ban-công ngắm nhìn thành phố về đêm, thưởng thức bình trà nóng hổi được nhân viên chuẩn bị sẵn. Một cảm giác gì đó len lỏi trong lòng, một chút vui vui, một chút ấm áp, một chút bình yên… thành phố chìm sau vào màn đêm se lạnh, phía sau lưng… chị của tôi đang say giấc nồng.

Bình minh, những ánh nắng yếu ớt len lỏi vào phòng, nói là không mệt nhưng cũng cả ngày ngồi trên xe khiến tôi ngủ một giấc ngủ say quên cả trời đất. Tôi nhẹ nhàng mở mắt ra khi cảm nhận được hơi ấm phả vào má, từng nhịp thở phập phồng, da đầu tôi nhột nhột bởi bàn tay chị đang luồn sâu vào nghịch tóc.
– HeY! Chào buổi sáng! Anh của em!

Tôi mỉm cười, cảm giác này lạ lắm nhưng cũng quen lắm, trong nhất thời tôi chưa biết gọi là gì.
– HeY!

Chị cười, nụ cười như thiên thần… suýt tí nữa tôi kiềm lòng không được thì đã kéo người chị vào hôn một cái thật sâu rồi. Bình thường, tôi là người dậy trước ngắm chị… nhưng hôm nay ngủ say quá… bị mất quyền chủ động mất tiêu.
– Dậy sớm vậy?
– Uhm!
– Sao nay được dậy trước?
– Để ngắm.
– Ngắm gì?
– …

Chị cười, đưa tay chỉ chỉ vào giữa mũi tôi rồi nằm lăn ra giường, kéo tay tôi gối đầu lên, rúc sát vào ngực tôi. Hôm nay cũng lạ, có điều gì đó vừa thay đổi, lặng lẽ, nhẹ nhàng thôi nhưng rõ ràng là đã có sự thay đổi.
– Giờ kế hoạch tiếp theo là gì hả nữ hoàng?
– Hihi… chờ đến lúc tặng quà cho nhóc.
– Ủa chờ tới chừng nào. Lên tới đây rồi, quà cáp gì bí ẩn dữ.
– Sẽ đến lúc mà, ráng chờ đi.
– Rồi cứ nằm vầy chờ luôn hả?
– Uhm…
– Trời!!!

Tôi thở dài ngao ngán, lúc nào cũng vậy, lại bày trò bí bí ẩn ẩn với tôi. Nằm dài cả buổi trời cuối cùng cũng được chị cho phép rời khỏi giường đi về sinh cá nhân rồi chở chị đi ăn sáng.
– Hôm nay mình có ghé thăm nhà không chị?
– Hông, hôm nay chị chỉ muốn ở riêng bên nhóc.
– Vậy ngày mai?
– Có thể, còn tùy…
– Tùy gì?
– Hihi…

Lại bí ẩn, cứ nghĩ tôi hiểu chị thật nhiều, nhưng rồi cũng mù tịt. Kệ, muốn làm gì làm coi như đang thưởng thức kỳ nghỉ vậy. Ăn uống xong, tôi đưa chị đi dạo vòng quanh bờ hồ, đi caffe rồi quay lại phòng nằm ngủ.
 
Phần 128

Chiều tối khi phố núi lên đèn cũng là lúc chị nhè nhàng nắm tay tôi kéo ra khỏi phòng bước xuống đường hòa vào dòng người. Cả buổi tối, chị chỉ im lặng cùng tôi dạo phố, ăn vặt, chụp hình… mọi thứ đều rất bình thường, nhẹ nhàng, chẳng có dấu hiệu gi về món quà bí ẩn mà chị bắt tôi phải đi từ Sài Gòn lên đến tận đây, tay chị ngoài đồ ăn vặt và chiếc ví ra thì không có gì khác.
Trời dần về khuya, dòng người trên phố trở nên thưa thớt, chỉ còn lác đác những du khách dạo đêm, những gánh hàng rong vớt vát vài người khách cuối cùng. Trời lạnh hơn, những hạt sương càng rõ hình hài dưới những ngọn đèn đường. Chị kéo tay tôi lại ngồi xuống bên bờ hồ, nơi có thể nhìn về phía thành phố. Mua một ly caffe của xe nước gần đó, chị mở nắp ly nhựa, nhấp môi xoay nhè nhẹ ly. Tôi mỉm cười, ngay cả ly nhựa chị cũng muốn pha chế món caffe son môi dành riêng cho tôi.
– Nhóc ngồi đây… chờ chị nha, chị phải đi lấy một thứ.
– Hả lấy gì? Ở đâu? Sao không để nhóc đưa chị đi?
– Hổng được! Nhóc chờ chị ở đây, lệnh đó! Chị sẽ quay lại… nhanh lắm. Chờ chị nha!

Đêm muộn, màn sương phủ khắp mặt hồ, che mờ những ngọn đèn đường phía xa, chiếc cầu nhỏ nhìn ra mặt hồ cũng chỉ là một đốm sáng nhỏ nhoi giữa một không gian tối om tĩnh lặng. Tiết trời lạnh, sương nhiều đến nỗi đủ trở thành một cơn mưa phùn nho nhỏ, dù vai áo, tóc ướt lấm tấm nhưng tôi vẫn bình thản ngồi thưởng thức ly caffe son môi đặc biệt của riêng mình… lòng vẫn thấy bình yên…

Bất giác có ý nghĩ nhè nhẹ trong đầu… hay là thử mở lòng yêu thành phố này được không nhỉ. Tôi bật cười… bên chị riết rồi cũng mơ mộng như chị, một cô gái kỳ lạ, lãng đãng, hơi xa rời thực tế… nhưng có lẽ như vậy là tốt dành cho chị, một cách sống đưa chị vượt qua những mất mát, níu giữ nụ cười bình yên trên gương mặt nữ hoàng.

Chiếc taxi dừng lại phía xa bên đường, tôi khẽ đữa tay che mắt vì chói đèn, vài giây, tôi quen với ánh sáng… nhìn thấy bên trong một cô gái bước ra, giống như một thiên thần vừa xuất hiện trong phim ảnh. Từ xa, ngược ánh đèn, tôi vẫn nhận ra đó là chị như một thói quen, dù hình dáng, gương mặt vẫn chưa rõ, nhưng tôi vẫn chắc chắn đó là chị.

Chiếc xe rời đi trả lại màn đêm với ánh sáng màu vàng nhẹ từ ngọn đèn đường… chị bước lại gần tôi, chầm chậm từ từ, tay chắp sau lưng, thi thoảng lại xoay xoay người qua lại như để tôi được ngắm nhìn chị thật lâu, thật rõ. Tôi để ly caffe xuống lan can cầu, đứng thẳng nhìn về phía chị, một tay vẫn cho vào túi quần.

Chị đẹp quá, như nữ hoàng thật sự vậy, chiếc váy trắng xòa ra như một bông hoa cúc dại, không cần đến đôi giày cao gót, chỉ cần chiếc giày búp bê trắng thôi, vẫn nhận ra chị cao… Trong vài giây phút đó, tôi như ngây người đi ngắm nhìn chị, không suy nghĩ được gì cả. Chị đến sát trước mặt tôi, hơi thở ấm áp chị phả vào môi tôi, đôi mắt long lanh mĩm cười, một trong những nụ cười đẹp nhất của chị.
– HeY! Monster!
– …
– HeY…HeY…HeY…
– Ừ ừ…thì HeY!

Tôi ngơ ngẩn, chị cười khúc khích.
– HeY! Quà của anh nè?
– Quà quà nào? Là… là… sao?
– Là em… quà của anh nè… đồ Monster đáng ghét! Hihi!

Tôi vẫn chưa hiểu gì, hay nói cách khác còn ngỡ ngàng bởi cái trò mới chị vừa bày ra, món quà kỳ lạ nhất tôi từng được nhận.
– Anh có yêu em không?

Chị vẫn giữ nụ cười đẹp ấy trên môi, hai tay vẫn chắp sau lưng đung đưa người tinh nghịch… tôi cũng cười cười đưa tay gãi gãi đầu…
– Ừ…thì…không!

Chị chun mũi, xoay người bước nhè nhẹ qua lại trước mặt tôi, giọng đều đều, nhẹ nhàng, ngọt ngào và nhưng vẫn có một chút lạnh lùng.
– Không yêu em… sao anh luôn bên cạnh em mỗi ngày?
– …
– Không yêu em… sao anh luôn nắm tay em, ôm eo em mỗi khi ở cạnh nhau?
– …
– Không yêu em… sao anh từ bỏ tất cả cô gái khác ngay cả người anh nói anh yêu?
– …
– Không yêu em… sao anh chịu đựng được tính khí ngang ngược vô lý của em mỗi ngày?
– …
– Không yêu em… sao anh quan tâm chăm sóc, bảo vệ em hơn bản thân mình?
– …
– Không yêu em… sao anh luôn kêu tên em mỗi khi anh say, gọi tên em mỗi khi anh bị thương, mệt mõi, mê man…
– …
– Không yêu em… sao anh viết status thật nhiều về em?
– …
– Không yêu em… sao anh luôn sợ mất em?
– …

Chị ngừng lại, đưa chiếc máy tính bảng ra trước mắt tôi… trên màn hình là những status tôi viết riêng cho chị, chế độ “chỉ mình tôi”, chị đang đăng nhập bằng chính tài khoản của tôi.
– Không yêu em… sao anh lấy ngày sinh em làm mật khẩu hả đồ ngốc?

Tôi thở phì, đâu có ngờ ngay cả cái tài khoản facebook riêng tôi dấu chị cũng phát hiện. Chị cười, một nụ cười như đắc thắng, tay chị lại mở quẹt lên màn hình, một đoạn clip chầm chậm phát lên. Người trong clip đang say mèm chính là tôi, phòng chị, tiếng người quay clip chính là chị Thủy… Trong cơn say, tôi vẫn lèm bèm như một tên ngốc…

“Phương! Xin… xin lỗi vì làm chị khóc…
Chị… nhóc không muốn mất chị…
Chị… đừng khóc…



Thủy: Yêu Phương hông Mon?
Tôi: Hề hề… đố thằng nào yêu chị hơn tui
Thủy: Vậy sao từ chối người ta hoài?
Tôi: Sợ… ngại…
Thủy: Sợ gì? Ngại gì?
Tôi: Tùm la tum lum… mệt quá tránh ra cho tui về…
Thủy: Xỉn quá rồi đi đâu nửa?
Tôi: Tui phải về… với chị của tui… ợ ợ… chị đang buồn… tui không có bỏ chị một mình được… đâu có bỏ được… ợ ợ…”



Chị cười, vuốt nhẹ lại mái tóc đang khẽ phủ xuống che lấy đôi mắt tôi. Màn hình tiếp theo, là một đoạn tin nhắn… không dấu:

– Pé Hân: Ổng ngủ rồi chị ơi sốt quá trời mê sảng luôn, hì toàn kêu tên chị
– Pé Hân: Em đi nha chị. Em thua, người Mon yêu là chị. Mon đẩy em ra xa vì chị, em xin lỗi nặng lời làm chị buồn. Hì hì trong sâu thẳm trái tim Mon luôn yêu chị. Giờ ảnh chưa nhận ra tình cảm thực sự hì hì, ảnh khùng dữ lắm, em tin rồi ảnh sẽ nhận ra.



Tôi bật cười… hình như ngay cả Hân cũng góp phần bán đứng tôi cho chị, tính qua tính lại cũng là tình địch trên phương diện nào đó, nhưng mà nhắn tin nói chuyện với nhau cũng tình cảm quá chứ. Chị lúc này như đang thắng thế, cười khúc khích xoay xoay người ngồi lên lan can cầu dựa vào vai tôi, tay chọt chọt vào màn hình rồi tắt máy tính bảng. Màn đêm lai bao trùm lấy gương mặt tôi, bối rối như thằng nhóc con giấu kẹo bị mẹ bắt quả tang, dở khóc, dở cười.
 
Phần 129

Đêm càng về khuya, sương càng nhiều, giờ thổi càng lạnh… tôi im lặng kéo tay chị leo xuống khỏi lan can cầu rồi vòng tay ôm lấy chị…
– Khuya rồi… mặc mong manh như vậy lạnh bệnh rồi sao?
– Hihi bệnh thì có anh lo, anh sẽ hổng bỏ em mà đúng hông?
– …
Tôi cười nhẹ, hít lấy một hơi dài mùi hương con gái từ mái tóc chị, thơm… dịu dàng, thân quen đến lạ.
– Sau tất cả… anh vẫn sẽ là của em. Em luôn biết anh đi loanh quanh lung tung, rồi cũng sẽ là của em. Vì em biết… anh yêu em nhiều ra sao.
– …
– Em còn một thứ cho anh coi nè… bảo đảm anh coi xong, anh sẽ phải là của em, hổng chạy đâu được luôn.

Chị đứng thẳng dậy, kéo tay tôi ra…
– Anh nhắm mặt lại đi! Nhắm đi!
– Ờ ờ…thì nhắm.

Tôi nhắm mắt, cảm nhận được hơi thở chị phả vào mặt như đang kiểm tra tôi có hí mắt nhìn lén không. Tay chị đang cầm vật gì đó đeo vào tay tôi, trời lạnh, cảm nhận như đang tiếp xúc một miếng kim loại lạnh ngắt, tôi khẽ rùng mình… vài giây qua đi, hình như chị vừa đeo xong thứ đó lên tay tôi, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi tôi một cái rồi lên tiếng.
– Mở mắt ra đi…

Tôi từ từ mở mắt ra, khẽ đưa tay lên gần mặt nhìn sâu vào… một chiếc đồng hồ màu đen, màn hình sáng lên khi chị đưa tay bấm vào bên cạnh… chiếc đồng hồ Casio vẫn đang đếm từng giây, từng phút. Tôi ngẩn người… mọi thứ quay cuồng như đoạn phim chiếu chậm cuốn tôi đi ngược về quá khứ, tìm kiếm những ký ức tưởng chừng tôi đã từng quên.

– HeY! Monster… đồ Monster khó ưa!
– …
– HeY!… I’m Cherry!

Phố núi bối rối, ngỡ ngàng dưới những con gió bất chợt lướt qua, lạnh đên nao lòng, lạnh đến miệng cũng đóng băng, chẳng thể nói nên lời.
– Có người từng nói… là con trai phải biết giữ lời hứa, có người từng nói muốn trở thành người có trách nhiệm với lời hứa của mình.

– Sau này tui mà xinh đẹp hơn, cao hơn you… you có dám yêu rồi cưới tui hôn?

– Sau này lớn biết mặt tui. Mà tui nói trước là sau này tui đẹp hơn, cao hơn you sẽ phải yêu tui, xin cưới tui làm vợ…

– Thề đi!
– Thề gì?
– Thề đi hổng thôi you thua cái you nuốt lời sao?

– Ờ! Thề! Nuốt lời làm chó!

– You nhớ lời thách của tụi mình hôn đó?
– Nhớ mà.

– You đưa tui một thứ để làm bằng chứng đi, tui cũng vậy.
– Đưa gì? Tui có gì cho you đâu.

– Cái đó!

– Gì! Cái này hả… nhưng… tui có một cái đồng hồ này thôi à, mắc mắc lắm đó. Tui nhịn ăn sáng biết bao lâu mới mua được đó.
– Mệt quá! Vậy mới có giá trị để tui giữ chứ.

– Hổng được. Tui thích cái đó à, ai kêu you quý tôi nhất chi hihi
– Lấy cái áo đi, cái nón, hay cái móc khóa này đi được không?
– Hông! Cho tui cái đồng hồ đi…đi…nha..nha…
– Nhưng…


Chị đứng thẳng dậy, vỗ vỗ nhẹ vào hai má tôi, kéo đầu tôi hướng về phía chị, miệng mỉm cười, đung đưa người qua lại.
– Giữa em và anh, ai cao hơn?
– Ờ… thì…
– Giữa em và anh… ai xinh đẹp hơn?
– Ờ…
– Giữa em và cô lớp trưởng ngày đó của anh… ai hơn ai?
– …

Tôi nhún vai, câu này chắc cũng không cần trả lời… vì tôi có biết cô lớp trưởng hồi đó của tôi đang ở phương trời nào đâu, nhưng có mang ra so chắc cũng không bằng chị, chắc chắn không bằng… nhưng không lẽ giờ phút này mang lớp trưởng ra làm cái cớ để phủ nhận lời nói của chị… à quên… phải gọi là Cherry mới đúng.

– HeY! Thay mặt cho chị của nhóc, Na của Mon… anh phải thực hiện lời hứa của Monster với Cherry. Anh hứa với em trước, anh là của em trước, em yêu anh trước, nhiều, lâu hơn tất cả các cô gái khác cộng lại… Anh hứa rồi, anh phải làm… anh phải yêu em biết chưa đồ ngốc!
– …

Tôi cười… cười thành tiếng thật sự… mọi chuyện giống như một giấc mơ, một bộ phim, một điều gì đó hoang đường, kỳ lạ… Nhưng vẫn đang diễn ra, giữa cuộc sống của tôi, rõ ràng hình hài, rõ ràng như chính cái lạnh len vào từng thớt thịt ngay lúc này, đã là mơ…sao tôi cảm giác được Đà Lạt lúc này lạnh như thế nào. Sau tất cả… chị vẫn luôn song hành cùng tôi, sau tất cả… chị vẫn luôn bên tôi… rất nhiều rất nhiều… rất nhiều năm.

– Em từng lấy của anh chiếc đồng hồ anh yêu quý nhất, giá trị nhất của anh… giờ là lúc em trả lại cho anh một món quà khác.
– Là gì?
– Là em!

Chị mỉm cười… nụ cười tinh nghịch… tôi nhìn chị, chiếc váy trắng xòe… rõ ràng… là Cherry của ngày đó, bờ vai này… là của Na ngày đó… cô gái này… chính là chị của tôi ngay bây giờ…

– Anh…có yêu em không?
Chị khẽ cuối sát vào người tôi, thầm thì…

Tôi mỉm cười, cầm ly caffe lên hút lấy một hơi rồi quăng ly caffe thật mạnh xuống mặt hồ.
– Giờ… vẫn hỏi câu này sao?
– Hì! Em thích hỏi… anh trả lời đi. Em biết anh là đồ cứng đầu, là tên ngốc, đến cả yêu em anh cũng hổng nhận ra dù rõ ràng em biết anh…
– …

Chị ngừng tiếng, không còn được nói thêm từ nào… vì… tôi đang kéo chị vào mình, đặt vội lên môi chị một nụ hôn… nụ hôn thật sự, không lén lút, không ngại ngần, một nụ hôn rất nhiều son môi, rất nhiều caffe, rất nhiều ngọt ngào, rất nhiều nước mắt chị lặn dài trên má… Khẽ rời chị ra, tôi thầm thì, tay siết chặt lấy hông chị, kéo thật sát vào người tôi.
– Thua rồi… là em thắng… thực sự… anh không thể mất em. Anh ngu dữ lắm, không nhận ra mình có yêu em hay không… nhưng anh biết… anh không thể mất em.

Chị cười, nụ cười pha với nước mắt lăn dài, như trẻ con… chị kéo đàu tôi sát vào mặt chị, khẽ cụng nhẹ mũi chị vào mũi tôi… hơi thở nhẹ nhàng phả vào môi tôi.
– Sau tất cả… anh là của em, anh hổng thể thiếu em… vì… anh đã nghiện em… đúng chưa?
– Ừ!…
– Hihi! Em yêu anh!

Chị lại cười, vừa cười, vừa khóc… nụ hôn lại đến tưởng chừng như bất tận, tưởng chừng như nụ hôn bù đắp cho thật nhiều chuyện cả hai đã cùng nhau đi qua. Thiên thần của tôi, chị là của tôi… đang ở đây, đang ở đây… Đêm yên lặng, phố núi chìm vào sâu hơn cái không khí lạnh buốt… sau tất cả… tôi đã nhận ra chị… thực sự… đã nhận ra…

“ I don’t know but I believe
That some things are mean to be
And that you’ll make a better me
Everyday I love You…”

Đà Lạt… bình yên lắm!
 
Phần 130

“Mỗi người trên thế giới này đâu đó quanh ta đều có một người lặng lẽ yêu thương mình… có lúc ta sẽ nhận ra… đôi lúc chẳng bao giờ biết đến người ấy, có bao giờ bạn nhìn lại phía sau, có bao giờ bạn biết ai đó vừa đi ngang qua cuộc đời bạn…”
Tôi đã từng đọc đâu đó dòng chữ này trong chính những trang blog của chị, may quá… có lẽ tôi vừa kịp nhận ra, may quá… chị vẫn đang ở đây, trong vòng tay tôi, ngọt ngào siết chặt lấy môi tôi bằng nụ hôn say nồng. Giữa những mối tình của một tên nhóc bay bướm, chị vẫn luôn lặng lẽ yêu thương tôi, bên cạnh tôi từng ngày, từng giờ. Còn tôi, lúc nào cũng nhìn về phía trước, tìm kiếm, trải nghiệm những cuộc phiêu lưu tình cảm, chơi trò chơi yêu đương, khám phá những cung bậc cảm xúc từ những mối quan hệ với một vài cô gái khác… đến nỗi không bao giờ nhìn lại phía sau hay thậm chí nhìn lại bên cạnh mình là ai.

Chị vẫn ở đây, luôn ở bên tôi… Bàn tay rung rung của tôi tuy khó cử động nhưng vẫn có thể ôm chặt lấy chị, xoa nhẹ lên từng cm cơ thể chị, rồi tay trái tôi cầm chặt lấy bàn tay phải, đè chặt vào giữa lưng chị. Tôi đã luôn tìm kiếm tình yêu, tôi đã luôn chỉ nhìn thấy Thy, nhìn thấy nỗi đau, lời hứa hay tình yêu của Thy… và quên đi rằng còn một người nữa đã luôn lặng lẽ bên cạnh xoa dịu trái tim tôi bằng tình yêu của mình. Nếu bàn tay phải tôi chính bởi vì yêu Thy mà bị thương đến nỗi cử động khó khăn thì cũng chính bàn tay này được chị mỗi đêm dùng thuốc xoa bóp mà dần dần hồi phục. Tôi luôn đi loanh quanh, long nhong bên ngoài, để rồi khi mệt mỏi, người đầy những vết thương theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng… thì lại quay trở về bên chị tìm kiếm bình yên.

Tôi và chị tưởng chừng như hôn nhau không bao giờ dừng lại nếu không có tiếng xe chở hàng bóp kèn chạy ngang qua. Chị cắn nhẹ môi tôi rồi dựa đầu vào vai tôi. Bờ vai thấp nhỏ, toàn là xương… vậy mà chị vẫn luôn dựa vào mỗi ngày. Tôi đưa tay quẹt lấy giọt nước mắt trên má chị, không cần nhìn, tôi cũng biết chị vẫn còn khóc…
– Xin lỗi! Vì làm chị… à… làm em khóc!
– Điên hết sức. Người ta khóc tại hạnh phúc, tại xúc động chứ bộ.
– Không! Xin lỗi là vì những lần anh làm em khóc trước đây. Anh đã không nhận ra em sớm hơn, để em thiệt thòi, để em luôn lo lắng, buồn nhiều vì anh.
– Được lo lắng, được buồn vì anh, em chấp nhận. Yêu một người là chấp nhận tất cả về người đó, dù tốt, dù là xấu xa nhất. Như cách anh chăm sóc em đó, hì hì… em ngang bướng, vô lý, bày đủ thứ trò làm anh phiền, làm anh mệt mõi… nhưng anh vẫn chịu được em.
– Ừ… thì đó là vì anh vẫn luôn xem em là chị mà.
– Do anh ngốc đó, anh hổng phân biệt được tình cảm thực sự của mình. Cái đồ ngốc như anh, nếu em hổng giúp một tay, chắc anh coi em là chị hoài luôn quá.

Tôi bật cười, tay xoa xoa lấy vai chị.
– Nhưng mà rõ ràng lúc nào em cũng nói chị là chị nhóc đó, rồi nào mình là người thân, là gia đình… là người nhà, người nhà kiểu gì tự nhiên giờ đòi yêu đương là sao?

Chị cắn nhẹ vai tôi, dung tay nhéo nhẹ vào ngực tôi, ngẩng mặt nhìn tôi chu chu miệng như con nít.
– Đồ ngốc… vậy cũng hổng hiểu. Ừ đúng là em luôn coi anh là người nhà, là gia đình mà.
– Ờ thì gia đình, là người nhà… thì sao?
– Là… gia đình đó hihi.

Chị nháy mắt..chị mĩm cười, tôi nhìn chị… điều gì vừa lóe lên trong đầu… tôi bật cười, nhưng rồi lại lặng người đi đưa ánh mắt nhìn sâu vào mắt chị, rồi lại nhìn ra phía xa bên kia thành phố, những ô nhà vuông vuông lấp lánh ánh đèn giữa những tầng tầng lớp lớp khối tường chìm giữa sương mùa giăng khắp thành phố..

“Ừ nhỉ… gia đình… thì ra là gia đình”.

Thì quá khứ của quá khứ
– Sau này đủ lớn, hãy xây dựng một gia đình nhỏ, được hông Mon?
– Gì? Đương không lèm bèm gì đó?
– Hứ! Đang nghiêm túc nha!
– Tự nhiên đòi xây dựng gia đình gì… nghe to tát quá.
– Na biết Mon phải sống xa gia đình từ nhỏ, Mon thiếu hạnh phúc gia đình. Nếu vậy… sau này Mon hãy xây dựng riêng cho mình một gia đình nhỏ. Vậy là giải quyết được vấn đề của Mon rồi đúng hông?
– Ờ ờ… giờ còn nhỏ xíu, lo xa chi.Con nít quỷ à?
– Cái đồ thấy ghét, người ta động viên mà nói vậy đó. Giận!!!



– Thôi thôi đừng giận mà, tối ngày giận. Vậy không ấy sau này Mon cưới Na nha. Giúp đỡ Mon xây dựng gia đình nhỏ đi!
– Xí! Lại dụ dỗ, Na hổng thèm đâu, đi kiếm người khác đi.
– Xúi cho đã từ chối là sao trời? Thôi… chịu Mon đi, yêu Mon đi, từ chối suốt.
– Đã nói là chưa được mà, chưa yêu được đâu, ta hổng thèm yêu nhà ngươi đâu, mơ đi cưng.
– Hix hix!
– Lêu lêu!

Thì quá khứ

– Anh đang nghĩ gì ngẩn người ra vậy?
– Về cái gia đình em nói. Hình như hồi đó, Na cũng từng nói.
– Còn nhớ nửa hen?
– Ừ… nhớ chứ, chỉ là… không nói tới thôi.
– Giờ anh biết vì sao Na luôn từ chối yêu Mon chưa?
– Chưa!
– Biết ngay mà, đồ ngốc như anh sao biết được
– Ờ ờ!

Chị dụi đầu sâu vào cổ tôi hơn, tay xoa xoa lấy bàn tay tôi, nơi chiếc đồng hồ casio tôi đang đeo.
– Vì anh là để dành cho Cherry đó biết chưa?
– Ờ ờ… làm như đồ ăn vậy, để dành đồ.
– Hihi… anh là của em!
– Nảy giờ có ai nói yêu đâu mà của em.
– Hứ! Ai thèm anh là người yêu em. Trước giờ kiếm chuyện chọc anh chơi thôi, ai thèm nghe anh nói yêu hả?
– Chứ đòi gì, hỏi yêu em không hoài đó.
– Kiếm chuyện hỏi chọc anh thôi, hihi em dư sức biết anh yêu em hay không. Mà… em đâu thèm bắt anh làm người yêu em đâu… em muốn hơn nửa kìa.
– Là sao?
– Hihi đồ ngốc, trước giờ hổng phải em luôn nói anh sẽ là…
– Là gì?
– Gia đình của em!

Tôi ngẩn người… chị cười khúc khích, tay ôm tôi chặt hơn. Đà Lạt nhỏ bé, càng về khuya lại càng nhỏ hơn, tầm mắt chỉ nhìn đến giữa mặt hồ, thành phố bên kia mờ mịt bởi màng sương đêm, hay có lẽ tôi chỉ còn nhìn thấy chị, nữ hoàng của tôi… yêu thương màu trắng… của tôi.
– Anh!
– Gì?
– Em lạnh… mình về nha.
– Ừ vậy về. Để anh kêu taxi cho nhanh.
– Hông!
– Chứ sao?
– Cõng em về.
– Ơ…
– Ơ gì ơ. Cõng em đi.
– Rồi rồi!

Tôi lắc đầu quay lưng lại khẽ cúi người, chị cười tinh nghịch vòng tay ôm lấy cổ, hôn thật sâu rồi nắm tay kéo tôi đứng dậy.
– Hihi giỡn đó, mình đi bộ từ từ về nha.
– Phù hên quá!
– Đồ thấy ghét!
Tôi cười cười gãi đầu đứng dậy, tay nắm chặt tay chị đi về hướng khách sạn.

Đường phố Đà Lạt khuya, lác đác những gánh hàng rong, những chiếc xe của công nhân quét dọn lấp lóe ánh đèn đủ màu sắc. Tôi thấp hơn chị một cách rõ ràng…
– Công nhận… em cao thiệt.
– Hihi em phải tuân thủ chế độ ăn uống, tập luyện để tăng chiều cao vì anh đó.
– Sao vì anh.
– Em háo thắng… em muốn thắng anh. May ghê, em giống mami, xinh đẹp, cao cao hihi. Papa cũng thấp hơn mami… Nếu em hổng cao, hổng đẹp, Cherry sẽ thua Monster xấu xí sao.
– Anh không ngờ… em giữ lời thách đố từ đó tới giờ luôn.
– Em cũng giống anh mà, lời hứa chính là sinh mạng của em. Nhưng thực sự từ lúc anh cứu em, trong mắt em anh luôn là một người đặc biệt. Còn nửa hen, mami em nói em nên giữ tình bạn với anh vì… cái đồng hồ.
– Sao vậy?
– Vì mami em nói… anh cho em giữ món đồ anh quý nhất, rất đáng trân trọng, anh là người tốt nhất để làm bạn với em. Hihi
– Tưởng em ghét anh lắm chứ.
– Hihi ghét ghê luôn, anh là người đầu tiên dám cãi ngang với em, nhưng cũng luôn chịu thua em sau cùng như bây giờ. Anh cãi em, chọc em, nhưng lần nào anh cũng cố tình thua em. Hồi đó ghét anh lắm, nhưng Cherry cũng thích Monster, càng ghét, càng thích… hihi em là con gái mà.
– Ờ ờ!

Chị mĩm cười, xoay qua hôn nhẹ lên môi tôi một cái rồi tiếp tục bước đi bên cạnh tôi.
– Em hổng ngờ… thắng anh rồi, lại phải lo vì thắng luôn.
– Sao nửa.
– Tại anh đó, cái đồ thấy ghét, suy nghĩ khùng khùng hông luôn.
– …
– Anh hổng nhận ra anh yêu em là tại anh luôn coi em là chị nè, em cao hơn anh nè, đẹp quá nè, giàu nửa. Hứ… gì kỳ cục ghê luôn. Tự nhiên cao quá, đẹp quá, giàu quá thành cái tội làm em hổng được anh yêu. Như vậy là hổng công bằng, người ta có người yêu đẹp, cao, giàu… người ta ham còn hổng hết. Còn anh… toàn… né né, ngại ngại rồi bỏ qua em, cho em làm chị chứ hổng thèm yêu em.
– Anh nói vậy hồi nào đâu.
– Viết tùm lum trên *** kìa. Em đọc hết rồi. Hứ nhiều lúc tức lắm. Anh mà coi em là chị hổng yêu em..em sẽ…
– Sẽ gì?
– Cao thì em hổng chặt chân cho lùn được rồi, chứ… anh nói em đẹp quá hả, em rạch mặt làm sẹo nè, ăn cho ú nè, làm cho xấu xí cho a vừa lòng. nói em giàu quá hả, em bỏ nhà đi nghèo hơn anh luôn cho anh vừa lòng.
– Có cần nghĩ tới vậy không chị của tui ơi.
Tôi bật cười vì những lời hờn giận trẻ con của chị.
– Có! Nhìn em nè… nếu anh nghĩ vậy hoài, em sẽ làm thiệt đó.
Chị dừng lại, nghiêm mắt nhìn tôi, một chút bối rối, một chút lạnh gáy… tôi nhận ra lời chị nói là thật, chị sẽ làm thật… vì… chị là Cherry.

“Chị xinh quá, cao quá, xa quá… chị là nữ hoàng… có lẽ tốt nhất luôn là nhóc con của chị, dẹp những ý nghĩ linh tinh đi. Chị chắc chắn nhiều người tốt theo đuổi, chị hợp với những người như anh Phong hơn, mà quên chắc chắn chị sẽ là người yêu của anh Phong, xứng đôi. Không được để tình cảm khác xen vào tình cảm chị em, có một người chị như vậy là đủ, ta không muốn mất chị, phải trân trọng, giữ chị là người chị gái với ta. Mê gái, chơi trò tình cảm linh tinh với ai cũng được, trừ chị ra, không có làm chuyện tào lao mà mất chị. Có muốn yêu chị cũng không được, làm gì có chuyện người đẹp, giàu như vậy đi yêu một thằng sinh viên nhỏ tuổi như ta được. Không thể, không được… lo mà giữ, người chị gái này ta không được để mất.”

– Giờ cũng không ngờ, chị là Cherry, à cả là Na nửa… đúng là khó tin thiệt.
– Hihi có gì khó tin đâu, tại anh hổng suy nghĩ kỹ đó. Hihi em nói anh nghe nghen.
– Uhm
– Anh nhớ đi ai chỉ anh sài mạng? Ai chỉ anh chơi yahoo, chat? Rồi nửa nè, ai tạo nick cho anh ta?
– Ờ ờ nhớ rồi.
– Đó, em tạo nick cho anh nè, dạy anh chơi nè, chat với anh nhiều nhất nè, em biết password yahoo anh luôn. Vậy là em có thể add nickname anh để làm quen nè, dùng tên Na làm quen anh. Dễ ẹc! Ngoài ra em biết trường anh học mà, biết chỗ anh ở, biết quê anh luôn, em đâu sợ mất liên lạc với anh hihi.
– Ờ ha… nghĩ lại cũng đơn giản thiệt. Công nhận… đóng nhiều vai hay ghê. Mà tự nhiên bày đặt ra Na chi vậy? Cứ bình thường làm Cherry đi, toàn giỏi bày trò.
– Hứ! em phải biến mất, cho Na thế em bên cạnh anh chứ. Em làm Cherry hoài, rủi em hổng cao hơn anh được, hổng đẹp hơn sao.
– À… ra là tính ăn gian.
– Hihi hổng có, nếu hổng cao hơn, đẹp hơn thì thua… Nhưng em muốn anh phải bất ngờ khi em trở về mà. Phải vậy mới giống trong phim biết chưa.
– Lại phim… nhiễm phim nặng lắm rồi nha.
– Kệ! Phải tùm lum như vậy mới vui, mới làm anh mệt ngố ngố ngốc ngốc mới được. Ai biểu hồi đó cãi ngang thấy ghét với em chi.
– Ừ… bày chuyện hành hạ đầu óc anh chắc em vừa lòng hả dạ lắm.
– Chứ sao… hihi anh là của em mà, em muốn làm gì thì làm… đáng đời anh.
– Thật đáng sợ!!!
– Pleeeee!

Tôi và chị vẫn cứ nắm tay, trò chuyện như vậy suốt đoạn đường còn lại, cảm tưởng cả thành phố bây giờ chỉ còn lại hai đứa… Gần đến khách sạn, chị nhăn mặt than thở mõi chân, ai bảo mang giày cao gót làm chi cho đau chân. Tôi cõng chị, hai tay chị xách giày, nhưng vẫn ôm cổ tôi hát khe khẽ. Về đến phòng, vai áo, đầu tóc cả hai đều ướt đẫm sương, chị nằm dài ra giường, cuộn tròn vào chiếc mền bông. Tôi lắc đầu kéo đầu chị ra khỏi mền, đặt đầu chị ra sát mép giường.
– Khoan ngủ, để tóc ướt ngủ cho bệnh hả. Chờ chút lau tóc cho hả ngủ.
– Hihi!
Chị cười tinh nghịch, tôi cũng lắc đầu cười bước vào trong wc lấy khăn bông ra ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng lau tóc cho chị.
– Em yêu anh vì những điều đơn giản như giờ anh làm cho em. Hổng phải vì vật chất bên ngoài, em hổng cần anh có ngoại hình, hổng cần anh phải giỏi giang, kiếm thật nhiều tiền.
– …
– Em biết anh chưa dám yêu em vì mấy thứ em có… anh mặc kệ những lời nói, quan niệm tầm thường của người khác đi, mở lòng mình để yêu em. Em cũng từng phải sống khó khăn, gia đình em có lúc đến tiền thuê nhà cũng không thể trả nổi… vì vậy em hiểu anh luôn nghĩ gì mà.
– …
– Em sẽ kể anh nghe về gia đình em nha.
– Ừ!

Chị nằm sâu vào trong giường hơn, bắt đầu kể về gia đình chị, một câu chuyện dài, một chuyện tình đẹp, rất đẹp của ba mẹ chị. Tôi im lặng lắng nghe, không hỏi gì, thi thoảng đứng dậy rót một ly trà nóng, áp tay vào lấy hơi ấm rồi xoa nhẹ lên má chị. Trà đắng tự nhiên ngon ngọt đến lạ… Câu chuyện ba mẹ chị… dài, đẹp như một bộ phim… giờ tôi hiểu vì sao chị cũng luôn lãng mạn, luôn thích cuộc sống của mình như một bộ phim hay câu chuyện tiểu thuyết nào đó. Chị kể dài… dài lắm, có thể tóm gọn lại một cách nhanh chóng rằng:

“Ba chị được một người bạn giúp sang Hàn vừa học vừa làm, mẹ chị trốn nhà đi club chơi xích mích bàn kế bên nên ra về bị chặn đường, ba chị tan ca về can rồi đánh nhau giải vây cho mẹ chị. Mẹ chị chạy thoát gọi được tới giúp thì ba chị cũng bị thương nặng phải đi cấp cứu. Mẹ chị chăm sóc ba chị, làm bạn rồi yêu nhau. Nhà mẹ chị giàu, rất giàu tất nhiên không để hai người cưới nhau. Hai người được bạn bè giúp đỡ làm đám cưới rồi sang Mỹ. Cuộc sống xứ lạ quê người gặp rất nhiều khó khăn, có lúc ba chị bị sa thải, tiền thuê nhà cũng không có, ngay cả sinh nhật chị một chiếc bánh kem cũng là thứ gì đó xa xỉ. Nhưng ba chị vẫn cố gắng tìm việc, làm thuê rồi được thân với chủ, học việc rồi cùng vài người làm chung lập công ty xây dựng nhỏ. Mẹ chị con nhà nòi kinh doanh, giúp đỡ ba chị… công ty phát triển khá tốt. Gia đình mẹ chị nhìn thấy sự cố gắng của ba chị, thương mẹ chị, nhất là vì có chị, nên đã chấp nhận ba chị, hỗ trợ công ty ba chị ngày càng phát triển, sát nhập vào công ty gia đình mẹ chị… Ngày tôi gặp Cherry chính là lần đầu tiên chị được ba chị đưa cả nhà trở về thăm quê hương, thăm sơ như một gia đình thực sự, một gia đình được nhà ngoại chị chấp nhận. Đó cũng là thời điểm Cherry không còn phải sống cuộc sống khó khăn thiếu thốn nửa.”

Đà Lạt rất khuya, đến nổi có thể cảm nhận bình minh dường như rục rịch bắt đầu. Câu chuyện dài của chị như mở ra trước mắt tôi một thế giới bình yên đến lạ, dịu dàng như chính cá tính đặc biệt của chị.
– Anh có thấy em là một người sống quá xa rời thực tế hông?
– …
– Em tự biết mình mơ mộng ơi là mơ mộng, những suy nghĩ của em luôn xa tít khỏi cuộc sống bên ngoài… nhưng cô gái của anh là người như vậy đó, anh phải yêu em, yêu luôn thế giới lãng mạn của em biết chưa.
– …

Tôi bật cười, còn không thể yêu được hay sao, chị đã quyết định hết mọi thứ rồi, có lẽ định mệnh đã định sẳn một thằng nhóc khô khan, vô tâm, lạnh lùng như tôi phải chấp nhận một cô gái lãng mạn, mộng mơ là chị… ngay từ lần đầu gặp nhau. Tôi tự nhìn lại mình, gầy gò, xấu xí, cơ thể vẫn vẹn nguyên dấu tích của những vết thương còn trẻ, nhưng từ sâu trong tâm hồn mình, tôi nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, lãng mạn hơn, xa rời thực tế hơn… chính vì người con gái của tôi là một cô nàng như vậy, nếu tôi đã trở nên mơ mộng như chị, có lẽ đây là câu trả lời rõ ràng… vì tôi yêu chị.

– Con người ai mà hổng thích giàu sang hả anh, người ta sống trên đời hổng phải chỉ để ăn sung mặc sướng đó sao. Nếu mọi người ai ai cũng như vậy, cuộc sống sẽ buồn tẻ biết bao nhiêu. Em hổng cần một cuộc sống khô khan, chán ngắt chỉ để tồn tại như vậy. Em muốn cuộc sống của mình phải thiệt nhiều màu sắc, thiệt nhiều ý nghĩa…nên ngay từ ngày đầu gặp anh, cô bé Cherry mơ mộng đó đã nhận ra câu chuyện của mình sẽ bắt đầu một cách thú vị ra sao. Em từng sống cuộc sống thiếu tiền, giờ thì không thiếu nửa, nhưng em cũng hổng cần một cuộc sống người ta cứ đem tiền ra đo đếm tình cảm. Em yêu anh… bởi em nhìn thấy anh vì em mà cố gắng mỗi ngày, vì em mà làm việc, vì em mà thay đổi. Em hổng cần một chàng trai giỏi giang, thông minh hay phải có bản lĩnh che trời, sự nghiệp vững vàng to lớn. Em cần người đàn ông của em luôn bên cạnh em, cùng em làm một công việc gì đó bình thường, một căn nhà nhỏ, hằng ngày ăn những món ăn bình thường, bình an sống với một gia đình nhỏ như bao người, đó hổng phải là giấc mơ hồi đó anh và em từng nói đến hay sao.
– …
– Anh đó, em ghét những lúc anh lao đầu suốt ngày kiếm tiền, có nhiều lúc em nhìn thấy hình ảnh papa trong đôi mắt mami em. Anh biết lúc gia đình em vui vẻ nhất là khi nào hông? Hổng phải lúc nhà em được ngoại thừa nhận trở nên giàu có đầy đủ đâu, mà là lúc papa chỉ là một công nhân xây dựng bình thường kìa. Lúc đó mặc dù papa làm hổng nhiều tiền, nhưng mà cộng với mami làm việc thêm thì gia đình em cũng đủ sống. Mỗi ngày papa vẫn còn thời gian kể chuyện cho em nghe, dẫn em đi công viên, cùng mami đi dạo, trò chuyện với hàng xóm. Từ lúc về với công ty của ngoại, papa bận rộn suốt, phải đi công tác nè, tiếp khách, làm ngày làm đêm. Mami và em rất buồn vì sống trong căn nhà lớn thiệt lớn mà hổng thấy tiếng cười đâu hết luôn. Khoảng thời gian đó em toàn chui rúc trong phòng mỗi khi đi học về, nếu hổng nhờ có anh nói chuyện webcam với em, chắc chắn em sẽ buồn hơn rất rất nhiều.
– …
– Anh đừng tự gây áp lực phải làm thiệt nhiều tiền, phải thiệt giàu bằng mọi giá như vậy. Em hổng cần, em hổng thích anh như vậy. Chỉ cần anh luôn cố gắng vì em, làm những công việc bình thường, sống cuộc sống bình an như bao người bình thường khác, vậy là đủ, vậy là xứng đáng làm người yêu của em rồi. Biết chưa đồ ngốc!
– …

Tôi mĩm cười, có một chút buồn ngủ, nhưng chị vẫn thì thầm nói rất nhiều bên tai… có lẽ chưa bao giờ chị nói nhiều đến như vậy. Hôm nay đúng là một ngày đặc biệt, đêm nay đúng là một đêm kỳ lạ nhưng lại rất bình yên. Giọng chị nhỏ đi, từ từ chìm vào giấc ngủ, nói nhiều đến vậy, không mệt mới lạ. Tôi im lặng, khẽ kéo mền bông đắp kín cơ thể chị rồi ngồi dậy đi về phía ban công, tay cầm theo một ly trà nóng. Nhấp một ngụm trà ấm áp vào trong miệng, tôi ngẩn mặt lên nhìn ra phía xa thành phố, một tay cho vào túi khẽ siếc nhẹ run rẩy. Tôi thờ phì một cái, khẽ bật cười, một luồng khói phả ra tự miệng tôi giữa tiết trời lạnh của bình mình minh phố núi. Lòng nôn nao một cách lạ thường khi nghĩ đến chị, cảm giác là gì nhỉ… gọi tên là gì nhỉ, chính tôi cũng phải mất rất lâu mời vỡ òa trong đầu. Hình như đó là hạnh phúc.



Nắng sớm len lén rọi vào phòng, bình minh ló dạng phía xa một màu đỏ nhạt tô trên nền trời xam xám buổi sớm mai. Sương mù vẫn còn giăng đầy khắp thành phố, tôi đứng lặng người dựa vào ban công ngắm nhìn đường xá. Lác đác những dòng người thưa thớt di chuyển trên đường bắt đầu cho một ngày mới, một ngày bình thường giữa cuộc sống bình thường. Chợt một mùi hương con gái nhẹ nhàng phả vào gáy, một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau, luồn vào khe áo xoa nhè nhẹ lên ngực tôi, ấm áp, mềm mại đến nao lòng. Một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai tôi.
– Anh… nhận ra yêu em nhiều ra sao chưa?
– …

Tôi mĩm cười khẽ xoay người lại, đưa tay vén mái tóc dài đang phủ xuống che đi gương mặt chị, tay tôi chầm chậm vuốt ve gương mặt chị, mắt, mũi, môi… nhẹ nhàng như muốn ghi tạc thật kỹ người đang đứng trước mặt tôi.
– Em yêu anh!

Chị cười, hai tay áp lấy bàn tay tôi, nhăn mũi thì thầm ba tiếng “em yêu anh” rồi cầm lấy hai bàn tay tôi từ từ áp vào chính bờ ngực phập phồng của mình. Hơi thở chị dường như đứt quãng, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má chị, long lanh như giọt sương tinh khôi nhất của buổi sớm mai. Tay chị rời tay tôi ra, khẽ chạm nhẹ lên lồng ngực tôi, thì thầm.
– HeY!

Tôi lặng người, một tay đưa lên mặt nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của chị, bất giác tôi đưa ngon tay đó cho vào miệng mình. Vị nước mắt chị dường như chẳng mặn như đầu lưỡi tôi đang cảm nhận, hình như có một chút gì đó mùi vị của hạnh phúc thì phải.

– HeY! Tui yêu You!…Mon yêu Na!…Nhóc yêu Chị!…Anh… anh… yêu… Em!

Đôi môi chị áp vào môi tôi, hai vòng tay siếc chặt lấy nhau, nụ hôn như vỡ òa, ngọt ngào và hạnh phúc. Đôi môi chị mềm mại quyện vào đôi môi khô ráp của tôi như như muốn tô thật nhiều, ghi tạc thật sâu mùi vị son môi quen thuộc vào tâm khảm tôi. Một giây lát dừng lại, ngắm rõ dung nhan chị của tôi, khẽ mĩm cười cụng mũi nhẹ vào mũi chị.
– Trả lời như vậy, chịu chưa nữ hoàng?
– Hihi!

Chị nhăn mũi tinh nghịch, nhẹ nhàng nở một nụ cười ngọt ngào như thiên thần, khẽ kéo tay tôi đi vào phòng, tay chị nhẹ nhàng sờ lên môi tôi, tay còn lại chạm nhẹ vào ngực tôi, dừng lại trong giây lát như cố đếm nhịp đập từ trái tim tôi. Chị lại cười, lại có giọt nước mắt lấp lánh như thủy tinh rơi khỏi đôi mắt màu đen chị, lăn dài trên má. Chị khẽ kéo bàn tay phải run run vì vết thương của tôi một lần nửa tiến về phía lồng ngực chị, tay còn lại nhẹ nhàng kéo tuột vai chiếc váy màu trắng tinh của chị sang một bên, chị áp nhẹ bàn tay phải tôi lên bầu ngực căn tròn, run rẫy, ấm áp của chị. Tôi cảm nhận rõ sự mềm mại, mịn màn như xoa dịu vết đau trên bàn tay phải tôi, cảm nhận từng nhịp thở thình thịch nơi trái tim chị từng nhịp đập rộn ràng, kiên định như một lời tuyên bố Cherry đã hoàn toàn chiến thắng trong ván cược ngày xưa với tên Monster đáng ghét.

– HeY! Anh là của em! Monster!

Rồi chị đưa bàn tay còn lại khẽ kéo mạnh hơn vai áo, chiếc váy dường như chỉ một mảnh vải lụa mong manh nhẹ nhàng từ từ rời khỏi bờ ngực mịn màng run rẩy một màu trắng tinh khôi. Tôi lặng người đi, ánh mắt như dính chặt vào cơ thể đầy ma mị của chị, cả người như chết lặng giữa buổi sớm mai, tay chân lóng ngóng như một tên ngốc nghếch.

Chị nhìn tôi ngọt ngào, cắn nhẹ nhẹ môi mình mĩm cười kéo tay tôi chạm nhẹ trên cơ thể mình, bàn tay tôi được bàn tay chị nhẹ nhàng lướt đi như muốn tôi chạm vào đến từng milimet trên cơ thể chị. Tôi vẫn im lặng tưởng chừng như ngừng thở, say mê ngắm nhìn chị, trong lòng rộn lên một cảm xúc lạ chưa từng trãi qua trong đời, tôi là một người trẻ, nhưng đã đi qua không phải chỉ một người con gái… nhưng cảm giác này, thực sự tôi chưa từng nhận được.

Tay tôi xoa nhẹ bờ eo thon chị, bàn tay phải run run chạm nhẹ lên bờ má chị, luồn sâu vào mãi tóc dài. Ánh mắt chị trong suốt như pha lê, ướt nhẹ vài giọt nước long lanh tưởng như có thể đem gương mặt tôi khắc sâu vào tâm trí mình. Hai bàn tay chị nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút áo sơ-mi sọc ca-rô trên người tôi, cho đến khi nút áo cuối cùng rời ra, chị nhẹ nhàng luồn tay vào xoa lên tấm lưng gầy gò của tôi. Chị áp gương mặt lên bờ vai rồi cắn nhẹ vào cổ tôi, hai tay chị rút lại, cầm lấy bàn tay tôi đặt lên chiếc eo thon mịn của mình, hơi thở chị thơm thoang thoảng mùi hương con gái phả nhẹ thì thầm vào tai tôi.
– Cơ thể em… là của anh đó. Hihi Monster xấu xa!

Tôi thở phì một cái, mĩm cười siết lấy cơ thể chị vào lòng, đôi môi tìm lấy môi chị… màu son môi lấm lem đầy miệng cả tôi và chị, có một thứ rất đổi thân quen, son môi chị như ngọt ngào rõ ràng mùi vị… hình như tôi đã nghiện mất rồi. Phố núi nhẹ nhàng bước vào ngày mới, những ánh nắng chiếu vào căn phòng, sáng lấp lánh làn da chị, những giọt mồ hôi quyện vào mùi hương con gái thân quen, như sáng bừng màu của yêu thương vỡ òa. Màu đỏ, màu trắng, màu đen, màu xám… cả màu sọc ca-rô nửa… Đà Lạt bổng nhiên nhuốm đầy những mảng màu hạnh phúc… màu của bình yên.



“ Once upton a time
An angel in the sky
Make comfort every night



Once upton a time
The angel loved me so
It’a miracle in the snow
My heart won’t be cold.



My dear, You are my Angel… ”
 
Phần 131

– HeY!
– …
– HeY!
– …
– HeY!
Tôi bật cười, tay xoa nhẹ lấy má chị, mịn như má trẻ con. Chị nhăn mũi, cắn mạnh lên ngực tôi ra vẻ giận dỗi.
– Sao em kêu anh hổng trả lời.
– Đang nằm kế bên, kêu réo gì nửa chị của tui.
– Hứ! Hổng biết, khi em kêu anh phải trả lời, bất cứ lúc nào, biết chưa cưng!
– Rồi, thì HeY! Chịu chưa.
– Nhớ đó!
Tôi với tay cầm lấy bình trà rót đầy ly rồi đưa lên miệng nhấm từng ngụm nhỏ, chị chống cằm ngả đầu lên bụng tôi, ngẩng mặt nhìn tôi… cười tươi như hoa cúc dại vào mùa.
– Hổng biết anh ngốc thiệt hay giả ngốc nửa.
– Là sao?
– Anh đó, sao anh hổng nhận ra em yêu anh hả?

Tôi cười nhẹ để ly trà xuống chiếc bàn đặt sát đầu giường, tay xoa xoa vào tấm lưng trắng hồng của chị.
– Anh không dám nghĩ đến em mà lại yêu anh. Anh nghĩ đơn giản là vậy.
– Đồ ngốc hết sức luôn, người ta đối xử với anh như vậy mà anh hổng biết em yêu anh. Nè ha, hổng yêu ai thèm cho anh nắm tay chứ, hổng yêu ai thèm cho anh gần em. Em yêu anh, em mới để cho anh đụng vô người em, ôm em nè, giỡn chạm vô ngực em luôn nè, em yêu anh em mới để anh ngủ chung với em. Em yêu anh…em mới…mới…mới hôn anh.
– Hả! Hôn hồi nào, mới hôn lần đầu hồi tối mà.
– Hihi! Ai nói hồi tối là lần đầu tiên chứ.
– Chứ sao nửa?
– Hihi đúng là hồi tồi là lần đầu anh hôn em, nhưng hổng phải lần đầu em hôn anh.

Chị cười tinh nghịch hai tay chọc chọc vào ngực tôi ra vẻ xấu hổ, tôi ngơ ngác nhìn chị rồi phì cười.
– Thì ra…có người hôn lén.
– Hứ! Hồng phải hôn lén, em hôn công khai đàng hoàng, tại mấy lúc đó anh ngủ, anh say…chứ bộ.
– Thì cũng là hôn lén thôi, nhân lúc người ta không biết gì, cưỡng hôn người ta…
– Hihi kệ em đi, anh là của em, em muốn hôn lúc nào hổng được. Giờ sao, cãi hôn…ý kiến hôn!!!

Vừa nói chị vừa chống tay ngồi dậy nghinh nghinh mặt rồi ôm lấy cổ tôi hôn lấy hôn để cứ như hôn dằn mặt tôi vậy.
– Nè nè con gái gì bá đạo quá vậy, từ từ cho thở cái coi!
– Hihi ráng chịu hihi!

Tôi vừa nghiêng người tránh nụ hôn như vừa liếm vừa cắn của chị, khẽ ngả đầu ra giường thở phì.
– Không tin được em mà lại yêu anh luôn đó. Anh dở tệ đủ thứ, lười biếng, không giỏi làm việc, không có ngoại hình, điều kiện lại không tốt, tính tình càng khô cứng, vô tâm, lạnh lùng và bất cần. Vậy mà…em vẫn yêu anh. Thật kỳ cục!

Chị ngồi bật dậy, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm khảm tôi, nụ cười chị ngọt ngào đưa ngón tay bịt miệng tôi lại.
– Anh không giỏi, em biết anh dở tệ những gì, nhưng em nhìn thấy anh vì em mà cố gắng, có thể với mọi người anh là người dở tệ, nhưng với em anh là người tốt nhất. Em có cần người mẫu đâu mà cần ngoại hình.
– Cần chứ, một người con gái cần một chàng trai có ngoại hình đủ để bảo vệ cô ấy chứ. Anh lại chẳng đánh nhau lại ai, bao giờ, lại nhát gan nửa chứ.
– Đánh nhau giỏi để làm gì? Em cần người yêu chứ có cần vệ sỹ đâu, với lại ai nói anh của em nhát gan. Em nhìn thấy anh vì em mà lao xuống hồ để cứu em bất chấp mình bị thương. Em nhìn thấy anh vì bảo vệ em mà biết rõ đánh hổng lại người ta anh vẫn đánh.
– Thì thì nhiều lúc máu nó dồn lên não nên đánh bừa ấy. Nói thì nói, tính anh lại vô tâm, lạnh lùng nên…
– Em nhìn thấy được quá khứ của anh, em biết vì sao anh có cái tính cách ấy. Anh là chàng trai có vẻ ngoài lạnh nhưng trái tim rất ấm áp, anh sống bằng tình cảm, chính vì vậy anh dùng cái vẻ bất cần bên ngoài để che đi con người thật của mình, như một cách anh tự bảo vệ chính mình có đúng hông. Em yêu anh, em yêu cả quá khứ tuổi thơ của anh, đi cùng anh cả một thời gian dài từ nhỏ đến giờ, chưa đủ để em hiểu người yêu của mình hay sao. Yêu anh là kỳ cục, vậy thì hai đứa mình sẽ là một cặp đôi kỳ cục nhất thế giới…hihi!
– Ừ thì…
– Anh ngốc, bản chất của tình yêu chính một phần lớn là sự mù quáng. Trong mắt em, anh là người tốt nhất trên thế giới này, bất chấp anh thua bao nhiêu người con trai khác đi nửa. Cũng như em tin rằng trong mắt anh, em là duy nhất, tốt nhất…có đúng hôn.
– Thì cũng đúng…nhưng mà biết đâu sau này nhìn thấy được cô khác….
– Hứ! Em biết ghen đó, ai cho anh nhìn thấy cô khác, hứ anh là của em, anh sẽ hổng có cơ hội nhìn được cô khác đâu…trừ khi em hổng còn ở bên anh. Một khi em còn ở cạnh anh, hổng cô nào có cơ hội giành anh được với em đâu.
– Tự tin quá nhỉ.
– Chứ sao! Vì em là nữ hoàng mà, nữ hoàng tốt nhất. Biết chưa!

Tôi bật cười, chị tinh nghịch ôm lấy cổ tôi, nhìn sau mắt tôi… một ánh nhìn say đắm của người đang yêu, long lanh như cách chị nhìn tôi hằng ngày mãi cho đến bây giờ tôi mới nhận ra ý nghĩa ánh mắt ấy. Từ một cô gái tinh nghịch, trong giây lát bổng nhiên biến thành chị dịu dàng của tôi. Tay chị luồn sâu vào tóc tôi, nhè nhẹ chạm môi vào môi tôi, không phải nụ hôn gấp gáp nồng nhiệt, mà chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng, thật sâu, tưởng chừng không bao giơ dứt được.
– Anh là của em!
Chị thầm thì, môi vẫn không rời môi tôi, ma mị như lệnh của một nữ hoàng, chẳng hiểu sao nữ hoàng lại đi yêu tên nhóc là tôi, cuộc sống đôi khi thật khó nói trước điều gì, cũng như chưa bao giờ tôi dám nhận ra, tôi nghiện chị nhiều như thế nào.



Bình minh khoe ánh nắng rọi sáng khắp những con dốc chông chênh, sương mù dần tan nhường chỗ cho nhịp sống thường ngày bên dưới thành phố, tôi đứng dậy vươn vai nắm tay chị kéo ra khỏi đống mền bông.
– Dậy đi ăn sáng nè chị của tui ơi.
– Em muốn ngủ, đêm qua có ngủ đâu mà dậy.
– Thì cũng phải đi ăn gì đó rồi trở về ngủ, không được để bụng đói mà ngủ nướng chứ.
– Nhưng em muốn ngủ.
– Ngoan chở đi ăn xíu rồi về ngủ. Nghe lời đi.
– Uhm.

Chị cười tinh nghịch đưa hay tay ôm lấy cổ tôi nũng nịu ra dấu tôi phải ôm chị ra khỏi giường. Tất nhiên tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi ôm lấy eo chị, tay còn lại vòng xuống chân nâng chị ra khỏi giường, bất giác tôi giật mình vì cơ thể mình cũng không đến nổi quá yếu như tôi tưởng, vẫn có thể nhấc bổng chị lên đưa ra khỏi giường. Tôi ngẩn người nhìn làn da chị ánh hồng lên khi những tia nắng sớm chiếu vào, tưởng chừng có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên người chị, tôi vội vàng kéo lấy chiếc mền bông khoác lên cơ thể mịn màn của chị.
– Vẫn chưa chịu mặc áo vào sao, lạnh bệnh bây giờ.
– Em chưa muốn mặc, em muốn anh phải ngắm em hoài luôn.
– Mặc áo vào cũng ngắm được mà. Giờ vào đánh răng rửa mặt đi ăn sáng, người gì như con nít ấy.
– Hihi con nít mà hổng mặc đồ cho anh nhìn hả…đồ ngốc!

Chị nghinh mặt xoay người bước vào wc, không quên để lại nụ cười khêu khích bản năng con trai của thằng nhóc đang đứng ngẩn người nhìn theo cơ thể chị dần hiện ra dưới ánh nắng bình minh lấp lánh. Chiếc mền bông bị chị kéo ra trải dài dưới sàn, vài đốm đỏ như những bông hoa vỡ tan thấm sâu vào giữa màu trắng tinh nguyên. Tôi mĩm cười ngồi xuống đưa tay ôm lấy chiếc mền bông ấy vào người, hít lấy mùi hương chị còn vương đâu đó trong từng sợi vải, tôi như một tên ngốc lạc giữa những cảm xúc dâng nhẹ trong lòng, dịu êm và nhuốm đầy những gam màu gọi tên là yêu thương. Tôi dựa lưng vào giường, đưa ánh mắt nhìn vào cửa phòng wc, bên kia tấm kính mờ, dáng chị như rõ hình hài trong nắng sớm, tiếng nước chảy, tiếng chị hát lalala giai điệu ngọt ngào của một ca khúc nào đó, chợt tôi mĩm cười..

“HeY! Xin lỗi…vì đến giờ anh mới nhận ra em”.



Thành phố thật bình yên dù người qua kẻ lại trên đường, nhịp sống thường ngày vẫn diễn ra rộn rã trên đến từng ngõ hẻm. Nhưng vẫn cảm giác thật bình yên, tôi nhìn sang bên cạnh, chị đẹp dịu dàng với gam màu trắng hồng của chiếc áo bông ấm áp, đến bây giờ trong đầu tôi vẫn không tin được cô gái này chính là của mình. Sương mù tan đi, bên dưới thành phố đã hiện lên rõ hình hài đến từng mảng tường con dốc. Tôi và chị cũng đang sánh bước bên nhau leo lên con dốc dài để đi đến quán caffe quen thuộc, mặc dù rõ ràng hai đứa có bé caffe nhưng chị vẫn đòi đi dạo cho bằng được trên con dốc này, xe thì gửi ở quán, ngay cả nước gọi ra cũng chưa được uống nửa.
– Nè! Trở lại quán được chưa, nảy giờ đi gần cả tiếng đồng hồ rồi đó chị của tui. Bộ không mệt hả?
– Mình đi dạo mà, mệt sao được, chừng nào mệt em bắt anh cõng, lo gì.
– Thôi thôi, sáng ăn được có tô mỳ quãng, cõng người leo dốc này xong chắc chết.
– Hứ! Cho anh chết ráng chịu đi, ai bỉu anh là của em!
– Từ sáng tới giờ nói câu đó cả chục lần chưa đã hả. Anh là của anh, của em cái gì mà của em.
– Hihi em nói của em là của em, ngay từ lần đầu gặp nhau anh đã là của em rồi biết chưa.
– Rảnh quá!

Tôi phì cười, cũng không phải lần đầu tiên nghe chị khẳng định chủ quyền với tôi, nhưng vẫn thấy buồn cười bởi thái độ vừa nghiêm túc vừa tinh nghịch như con nít của chị. Quán caffe hiện ra trước mắt, hôm nay tôi và chị chọn góc quán phía ngoài trời để ngồi ngắm nhìn thành phố chứ không ngồi ở vị trí quen thuộc nửa. Tôi khẽ gật đầu chào người bảo vệ giữ xe rồi ngồi phịch xuống ghế ngả người ra hít thật sâu không khí trong lành, tưởng chừng tôi có thể cảm nhận được cả mùi của những vườn hoa nằm phía bên dưới, mùi sương, mùi nắng, mùi đất…hay là cứ tạm gọi là mùi Đà Lạt đi cho nhanh. Tự nhiên lại phì cười bởi cái suy nghĩ sến súa đó hiện lên trong đầu, lại nhìn sang chị đang ngồi bên cạnh, chợt nhận ra cái suy nghĩ ấy cũng bình thường, vì cô gái của tôi chính là một cô gái sến súa lãng mạn như vậy. Tôi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang phủ đôi mắt chị rồi nhận lấy ly caffe vừa được chị pha son môi đưa lên miệng nhấm một ngụm thật sâu, vị đắng như lan tỏa đến từng thớt thịt bên trong cơ thể.
– Caffe ở đây ngon thiệt, càng đắng càng ngon.
– Hihi caffe càng đắng càng ngon, đồ điên hết sức. Món của em mới ngon nè, anh uống thử đi.
– Món gì vậy?
– Thử đi hihi.

Tôi nhận chiếc ly bằng sứ trắng từ tay chị nhẹ nhàng đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ, một mùi vị nhàn nhạt lan tỏa trong miệng ấm nóng, thoang thoảng như hương một loại trà gì đó. Tôi khẽ uống thêm một ngụm nhiều hơn, khẽ xuýt xoa vì nóng rồi im lặng cố đoán.
– Là món trà…nhưng trà gì thì không đoán ra. Chịu thua.
– Hihi chịu thua nhanh ghê luôn.
– Chưa uống bao giờ lấy gì biết mà đòi suy nghĩ lâu.
– Đồ ngốc, có vậy cũng đoán hổng ra.
– Chưa thấy em uống món này bao giờ lấy gì đoán ra.
– Hổng biết! Là anh ngốc, siêu ngốc…lêu lêu.

Chị cười tinh nghịch giật lấy ly nước trên tay tôi rồi tìm một chiếc muỗng khuấy nhẹ trong ly nước rồi dùng ngón tay kẹp lên một búp hoa đã sậm màu nhưng cánh hoa vẫn giữ màu trắng sữa.
– Biết là gì chưa?
– Rồi, thì ra là trà hoa cúc đúng không?
– Uhm! Bộ chưa bao giờ anh uống món nảy hả.
– Chưa…không ngờ hoa cúc của em cũng làm thành món nước uống được nhỉ.
– Hihi hoa cúc làm nước tốt cho sức khỏe lắm đó. Sau này em sẽ nhờ sơ chỉ em cách sơ chế hoa cúc để làm trà uống hằng ngày nghen. Em thích món này lắm, vì nó là hoa cúc của em mà.
– Sao đó giờ không học là mà chờ đến giờ.
– Vì bây giờ em hổng còn gì bí mật với anh nửa.
– Có mỗi món nước uống thôi, bí với mật dữ.
– Hihi…anh nếm thử đi.

Chị cầm búp hoa đưa lên miệng, tôi hé miệng cắn môt nửa búp rồi nhai nhai từ từ để cảm nhận món hoa cúc của chị. Một mùi vị nhàn nhạt, cũng bình thường như những món trà khác, nhưng đầu lưỡi tôi lại thấy một chút ngọt rồi đến cái vị đăng đắng.
– Thấy sao? Hổng có gì đặc biệt đúng hôn. Hihi giống chuyện của tụi mình vậy đó, nhạt nhẽo, hổng có gì đặc biết hêt trơn…nhưng cuối cùng anh sẽ thấy đắng, thấy ngọt…thấy nhiều mùi vị đủ để anh nhớ hoài, nhớ hoài.
– Ừ!
Tôi mĩm cười đưa tay xoa nhẹ lên tóc chị…
– Em đúng là kỳ lạ, luôn luôn suy nghĩ đâu đâu không luôn.
Chị nghiêng nghiêng đầu rồi dựa sát lên vai tôi, tay mân mê búp hoa đưa lên miệng cắn nhẹ một cánh hoa.
– Em từng tưởng tượng chuyện tình mình sẽ như một cuốn tiểu thuyết hay một bộ phim nào đó, như là bị ám ảnh vậy đó. Em thích bày trò, thích bí mật, thích biến cuộc sống mình trở nên lung linh, mơ mộng. Hì…kể từ lần đầu gặp anh, em đã nhận ra mình đã bắt được một tên ngốc để em bày trò. Anh thật ngốc, bị em bày đủ thứ trò suốt bao nhiêu năm, vậy mà hổng nhận ra. Em thật sự vui vì anh đã xuất hiện trong cuộc sống của em, chịu đựng được em, hổng phải ngày một ngày hai, mà là hàng nhiều năm. Dù em là Cherry, là Na, hay là Chị…em cũng nhận ra anh đều kiên nhẫn chịu đựng con người, cá tính của em như một thói quen, em tin trong sâu thẳm tim anh, chấp nhận em đã trở thành thói quen cho dù anh không nhận ra em. Em hạnh phúc vì có anh. Thật đó!

Chị ngẩng đầu lên đặt vào môi tôi một nụ hôn thơm nồng mùi hoa cúc trắng, tôi như một kẻ say, chỉ biết lặng người thưởng thức nụ hôn đầy ma mị của chị. Khẽ cắn nhẹ môi tôi, chị lại ngả đầu lên vai tôi hát khe khẽ. Tôi bật cười nhẹ, lắc đầu đưa bàn tay còn lại vỗ lên trán, đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt chị, đẹp đến nao lòng…hoàn toàn bị chị hạ gục, phải nói rằng tôi không còn một chút phản kháng nào nửa, từng giây từng phút tôi nhận ra mình hoàn toàn đầu hàng trước chị.
– Em thích thứ tình cảm giản đơn, thầm lặng…nên em chọn yêu màu hoa cúc trắng. Em đã từng nghĩ sẽ lặng lẽ yêu anh, làm một người được anh gọi là chị, lặng lẽ phía sau anh, nhất là khi bé Thy xuất hiện. Nhưng đến khi nhìn thấy những chuyện em ấy làm với anh…em thực sự rất đau, rất khó chịu, đến lúc em ấy đi, em không còn muốn ở phía sau nửa, em sẽ tự mình chăm sóc người đàn ông của mình. Vậy là em xuất hiện, hihi em hổng thèm lặng lẽ yêu anh nửa, hổng thèm một chuyện tình như phim nửa, em muốn yêu anh bình thường như bao người, em muốn hoa cúc trắng sẽ luôn rực rỡ bên cạnh anh.
– Ừ!
– Rồi em lại thấy mình thật ngốc…vì em nhận ra từ bao giờ anh cũng đã luôn ở phía sau em. Dù anh không nhận ra mình yêu em, nhưng từng ngày cố gắng vì em, chăm sóc em, lo lắng, chịu đựng, chấp nhận và bên cạnh em. Rốt cuộc…hai đứa mình đều thật ngốc anh nhỉ, đều muốn lặng lẽ ở phía sau nhau.
– Anh…ở sau em bao giờ nhỉ…hình như…
– Em có bằng chứng…“nếu vì thứ tình cảm này của tôi mà khiến chị lo lắng và buồn thật nhiều…vậy thì tôi thà không cần thứ tình cảm này nửa.”…Em đọc hết blog của anh mà, nhớ chưa.
– Ừ nhỉ…khổ rồi, giờ thì chẳng còn gì riêng tư với em rồi, tiêu anh rồi. Hayza!
– Hihi đáng đời anh. Ai kêu anh ngốc, ai kêu anh là của em.
Chị ngồi thẳng dậy, xoay người qua hôn thật sâu lên môi tôi rồi cười khúc khích.
– Cuối cùng em cũng chiến thắng, ngay từ lúc em đọc được câu đó của anh, em biết rằng mình thật ngốc khi từng có ý nghĩ sẽ nhường anh cho người khác. Hihi dù có bao nhiêu cô gái xuất hiện bên cạnh anh, chắc chắn anh cũng sẽ là của em.AAAA thích quá AAAAA!!!!
– Nè nè làm ơn, đừng có quá khích, đang ở quán người ta đó chị của tui ơi.
Tôi giật mình vội đưa tay bịt miệng chị, mặt cười cười khẽ gật đầu với chú bảo vệ giữ xe cũng đang lắc đầu cười nhìn về phía bàn của tôi. May mà lúc này phía ngoài quán có hai đứa ngồi chứ không cũng thành đề tài bàn tán của khách khứa vì cái tội hồn nhiên đóng phim tình cảm cả buổi.
– Hihi! Anh là của em! Anh là của em!
– Rồi rồi thì anh là của em. Có cần như trẻ con vậy không.
– Hổng biết nửa, em thực sự rất vui. Vui lắm luôn!

Tôi cũng bật cười, ừ thì có lẽ tôi cũng thật sự vui…miễn chị vui là tôi vui, mọi thứ đơn giản vậy thôi. Tôi nhẹ nhàng ngồi sát vào ghế, kéo tay chị đứng dậy ngồi xuống vào cùng ghế với tôi, siết chặt. Cảm nhận mùi hương con gái quen thuộc của chị, mềm mại, ấm áp, chị cũng run rẫy nép sát hơn vào người tôi, hai tay nắm chặt lấy vòng tay tôi.
– Ôm em như vậy hổng sợ người ta thấy cười nửa hả.
– Không! Anh ôm chị của anh, ai cười kệ họ.
– Hihi
Tôi mĩm cười áp sát mặt vào sâu trong mái tóc chị, hít lấy mùi hương trên tóc chị rồi thầm thì.
– Xin lỗi! Vì muộn đến vậy mới nhận ra anh yêu em…để em chờ lâu đến vậy.
– Muộn còn hơn là không bao giờ!
Chị mĩm cười xoay người lại hôn thật sâu lên môi tôi, nụ hôn ngọt ngào như rất nhiều nụ hôn trao cho nhau kể tự khi cả hai không còn chơi trò yêu nhau từ phía sau nửa. Dường như nụ hôn này là để bù đắp cho những ngày không chịu nhận ra nhau, à mà phải nói chính xác hơn là tôi nhận ra chị mới đúng chứ nhỉ, haha!



Rời môi tôi ra, chị vẫn ngồi trong lòng tôi, ngả đầu lên vai tôi hát khe khẽ, ca khúc quen vẫn luôn nằm trong chiếc máy nghe nhạc nhỏ của riêng chị.

“From the moment I catched your eyes
My life would seen so bright
Loneliness’ gone, and sadness far away

Hands in hands, we feed so right
Love has seen the light
It’s new but you ca feel
Love could be so real…”

Bất giác thấy chị thật nhỏ bé, vòng tay tôi nhỏ vẫn ôm lấy hết được chị đây nè, vai tôi gầy vẫn vừa cặn để chị tựa vào đây nè, người tôi ốm yếu nhưng vẫn đủ để chị ngồi trong lòng đây nè…Tôi mĩm cười siết tay chặt hơn, kéo chị sâu vào lòng mình nhiều hơn, ánh mắt tôi nhìn về phía xa. Thành phố bên dưới bổng nhiên đẹp đến lạ, bình yên đến có thể cảm nhận được vị ngọt của mùi hoa cúc trắng vỡ tan trên đầu lưỡi.

“Nếu yêu chị là phải từ bỏ lời hứa với em, nếu yêu chị tôi sẽ trở thành tên phản bội xấu xa… xin được vui lòng trở thành người tồi tệ nhất thế giới”. Tôi nhắm mắt lại, lòng tự khẳng định với chính mình, vì niềm vui của chị, tôi có thể bất chấp tất cả, cho dù trở thành tên khốn tồi tệ nhất thế giới, tôi cũng vui lòng chấp nhận, vì ngay lúc này tôi nhận ra tôi thực sự yêu chị!



Chiếc xe đen trũi lao vút trên con đường nhựa quanh co ôm lấy thành phố, chị ngồi sau lưng ôm chặt lấy tôi, miệng vẫn hát khe khẽ. Phố núi dần chìm vào hoàng hôn cuối ngày. Ráng chiều hồng nhạt pha lẫn những màn sương giăng đầy sau những triền núi, rừng thông già rủ bóng đổ dài phủ khắp con dốc uốn lượn giữa những dãi nhà nhấp nhô bên dưới thành phố. Mọi thứ bổng nhiên thân quen đến lạ, hình như tôi cũng trót để hồn mình hòa quyện vào thành phố này, yêu đến nao lòng. Chiếc xe dừng lại ở lưng chừng con dốc, chị và tôi cùng nắm tay nhau ngồi trên xe nhìn về phía bên kia phố núi, ở một nơi cao cao nhìn xuống, có lẽ đó là lúc thành phố của chị là đẹp nhất, à phải nói là thành phố cũng là của tôi nửa chứ nhỉ.
– Em yêu thành phố này…thật sự rất yêu luôn đó. Anh biết vì sao hông?
– Vì nó đẹp.
– Sao nửa?
– Vì ở đây có nhiều hoa cúc.
– Gì nửa?
– Ừ thì vì ở đây yên tĩnh, thời tiết trong lành, không khí mát lạnh.
– Và…
– Em nói xem.?
– Vì…ở đây em thấy bình yên. Ở đây em có được cảm giác đang ở nhà, có sơ có nhà của ba mẹ em…và vì ở đây em có nhiều kỷ niệm của hai đứa mình, ở đây em có anh. Bao nhiêu đó có xứng đáng dùng từ yêu chưa anh?
– Ừ! Rất đáng!

Tôi mĩm cười vòng tay xoa nhè nhẹ lên eo chị, tay còn lại chống lên cổ xe làm điểm tựa khẽ ngã người ra, chị khẽ dựa sát vào người, tay ôm lấy vai tôi nghiêng nghiêng đầu nhìn về thành phố.
– Anh! Có lẽ hơi sớm, nhưng hứa với em…hứa với em sau này hãy cùng nhau về đây sống nha anh.
– Sống ở thành phố này hả?
– Uhm mình đã gặp nhau, bắt đầu từ đây, vậy hãy cùng nhau về sống ở thành phố này cho đến cuối đời được không anh.
– Ừ…đúng là hơi sớm thiệt, nhưng nếu em muốn thì cứ quyết định vậy đi.
– Phải nói là anh hứa chứ.
– Ừ anh hứa!
– Hihi!

Tôi đưa mắt nhìn một vòng thành phố, như để lấy thêm tinh thần quyết định việc trọng đại của cuộc đời mình, như để làm quen với nơi mình sẽ sống và dừng chân. Phù!!! Có lẽ phải tranh thủ đi thật nhiều nơi, tranh thủ long nhong thêm một thời gian nửa trước khi bị chị bắt dừng chân ở thành phố này…cho đến cuối cuộc đời.
– Hãy cố gắng làm việc, dành dụm, một ngày nào đó mình sẽ về đây mua một miếng đất nhỏ, xây một căn nhà nhỏ được không anh.
– Ừ!
– Căn nhà sẽ nhỏ thôi, để bất cứ lúc nào người trong nhà cũng có thể chăm sóc nhau nha anh.
– Ừ nhà nhỏ thôi.
– Nhà sẽ màu trắng, thật nhiều màu trắng nha anh.
– Uhm màu trắng hết luôn.
– Nhà sẽ có một cái sân nhỏ trồng thật nhiều hoa, tất nhiên nhiều hoa cúc nha anh.
– Còn phải nói, hoa cúc hết cũng được.
– Hàng rào sẽ màu sọc ca-rô nha anh
– Ca-rô hết luôn.
– Mình sẽ sống một cuộc sống bình thường, an an, yên yên đến khi già nha anh.
– Ờ! Già chát luôn.
– Em yêu anh!

Tôi quay người sang nhìn chị, nữ hoàng của tôi đẹp như thiên thần, chị nói đúng, tính yêu một phần lớn bản chất chính là sự mù quáng, có lẽ thiên thần cũng chỉ có thể đẹp ngang chị mà thôi. Tôi hôn sâu lên đôi môi chị, thưởng thức cái hương vị ngọt ngào của yêu thương đang dâng lên trong lòng, có thể cảm nhận ngay trên đầu lưỡi, bờ môi. Có lẽ còn quá sớm để khẳng định được gì, nhưng cái viễn cảnh tương lại chị vẽ ra vẫn có thể chạm được trong tầm tay. Tôi sẽ cố gắng, không phải vì bản thân mình, đơn giản vì đó là điều chị muốn, tôi sẽ làm tất cả những gì chị muốn, để chị được vui, để chị được cười, để chị hạnh phúc…vì đó chính là thói quen, cũng như tôi vốn đã quen có chị từ lâu. Tôi là một người trẻ, thậm chí chỉ mới xấp xỉ đôi mươi, tôi vẫn luôn tự hỏi yêu thương là gì, bởi ngay từ khi biết thích, biết quen một cô gái, tôi vẫn luôn cho rằng yêu đơn giản là môt trò chơi và tôi chơi rất giỏi. Tôi muốn thích một người vậy thì cứ đơn giản là thích, tôi muốn rời xa một người, vẫn là cứ đơn giản im lặng rồi xa, lạnh lùng và tàn nhẫn…vì tát cả chỉ là một trò chơi không hơn không kém. Nhưng…tôi có chị, từng ngày từng giờ chị bước vào cuộc sống của tôi, len lõi vào từng ngóc ngách tâm hồn, có lẽ tôi vẫn không nhận thức rõ tôi yêu chị nhiều như thể nào, bởi vì tình yêu của chị như màu hoa cúc trắng, lặng thầm, bình thường đến nỗi chính tôi cũng chằng nhận ra. Để rồi khi tôi nhìn thấy chị, đó cũng là lúc tôi chỉ có thể mĩm cười…à thì ra đây chính là “Yêu”.

Đà Lạt chìm dần vào màn đêm nhuốm đầy những gam màu lấp lánh ánh đèn. Dòng xe qua lại trên đường, tiếng trò chuyện, tiếng cười nói, tiếng rao đêm hòa vào nhau thành một bản nhạc cuộc sống nhộn nhịp thường ngày. Gió len vào từng con dốc nhỏ, quấn lấy màn sương đêm phủ trắng trên những ngọn đèn đường. Màu cuộc sống như tô điểm thêm yêu thương long lanh trong đôi mắt chị, lấp lánh, lấp lánh.
– Em ước lúc nào cũng được bình yên như bây giờ, được bên anh, an an yên yên đi đến suốt cuộc đời.
– Nói chuyện cứ như bà cụ non ấy. Còn nhiều thứ xung quanh để sống mà em.
– Hihi nhưng em vẫn thích bình yên hơn.
– Rồi vậy thì em cứ bình yên. Như con nít ấy!

Tôi cười nhẹ đưa tay nhéo khẽ lên mũi chị rồi đưa mắt nhìn ra phía mặt hồ. Lâu rồi không ngồi yên lặng, lười biếng như bây giờ…đi loanh quanh với nhiều người, rồi cũng thấy mệt mõi, chỉ những lúc bên chị như bây giờ, mới thấy cuộc sống thật sự bình yên. Tôi khẽ móc ra một nắm hoa cúc trắng lúc chiều chị hái nhét đầy trong túi áo rải nhẹ xuống lòng đường nơi hai đứa đang ngồi. Chọn một đóa cúc trắng còn nguyên vẹn những cánh hoa trắng tinh khôi nhẹ nhàng cài lên mái tóc dài của chị nhìn sâu vào gương mặt thiên thần của riêng tôi.
– HeY! Thật vui khi có em.
– Yêu em không?
– Ừ…thì không. Nhưng…
– Hihi
– Anh cần em!
– Đồ ngốc. HeY! My Monster, em yêu anh!
– HeY! My Angel!

Nụ hôn dịu dàng tưởng chừng như bất tận…

Đà Lạt…bình yên lắm!
 
Phần 132: Đoạn Kết!

“Em mong mình được yêu đến nhường nào
Và dường như anh ở đâu đây thật gần em
Nhưng em chỉ thấy anh trong phút chốc mà chưa kịp nói gì
…giữa thành phố xa lạ này
Em sống bằng nghề vẽ những bức tranh tình yêu
…luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh, để rồi ngã vào lòng anh ấm áp
Giờ đây, dù có hơi muộn
Em đã nhận ra anh.

Nhưng chúng mình lại không thể ở bên nhau
…vì….”
– Đừng hát nửa!
– Anh sao vậy?
– Sau này đến đây, em đừng hát bài này nửa. Tự nhiên anh không thích ca từ của bài hát này.
– Nhưng đây là bài hát em thích nhất mà anh. Hihi bài hát hay nhất có hoa cúc dại của em đó.
– Uhm nhưng ca từ của nó…buồn quá. Anh chỉ muốn nhìn em vui thôi.
– Anh ngốc! Chỉ là bài hát thôi mà…

Chị nhẹ nhàng rời khõi chiếc đàn pi-a-no bước đến ngồi dựa sát vào người tôi, tay luồn vào mái tóc tôi mĩm cười. Tôi ngẩn người ra, dường như trong mắt chị thấp thoáng bóng nước long lanh thì phải.
– Em khóc hả?
– Có đâu!
– Có nước mắt kìa.
– Hihi anh ngốc!
Chị ngả đầu vào vai tôi, tay siếc lấy vòng tay tôi…thì thầm
– Em mãi mãi yêu anh! Thật đó!
– …

“Hằng chiều cứ vào giờ ấy
Hãy ở bên em anh nhé
Buồn cười thật, vì em đã từng không thể biết được anh là ai

Giờ đây dù có hơi muộn
…em đã nhận ra anh…”

– Nửa! Đã bảo đừng hát bài này nửa mà.
– Hihi! Em sắp hát xong bài rồi mà…
Nụ cười chị như màu hoa cúc trắng được đánh thức bởi ánh dương của hoàng hôn đổ dài trên phố núi.



Tháng 12…

– Mon! Em đang ở đâu! Tự nhiên mất tích luôn vậy hả? Em có biết cả lớp tìm em bao nhiêu lâu nay không?
– Dạ em vẫn khỏe, anh đừng lo.
– Có chuyện gì mà bỏ học luôn vậy em, hôm bửa thi học kỳ sao em không đi thi.
– Dạ em bệnh phải nhập viện nên…
– Sao không liên lạc tụi anh, anh em học chung với nhau, anh là lớp trưởng mà, em không đi thi, tụi anh lo lắm. Thầy cô cũng hỏi thăm tình hình em suốt. Em khỏe chưa? Bệnh gì tới nỗi nhập viện, có ai chăm sóc em không?
– Dạ em khỏe rồi, em xin lỗi làm mọi người lo lắng. Anh nhắn mọi người đừng lo nửa, vài hôm nửa em trở lại SG em sẽ liên lạc anh.
– Nhưng em đang ở đâu…rồi chừng nào em quay lại trường, mau quay lại đi em, chứ để trường ra giấy kỷ luật lần thứ ba là bị thôi học đó. Em nhanh nhanh về nhé.
– Dạ! Em biết rồi, em sẽ cố về sớm, chào anh!
Tút…

Tiếng tắt điện thoại khô khốc vang lên giữa trời tháng 12 gieo vào lòng người nghe một chút hụt hẫng, lạnh lùng như chính gương mặt tôi lúc này vậy. Tôi ngẩng mặt nhìn xuống bên dưới vực thẳm phía bên dưới con đèo, sâu hun hút đến lạnh người. Khẽ đứng dậy phủi lấy những hạt bụi đường bám đầy trên áo khoác, tôi xoay người một cái đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chiếc xe đen trũi cũng bám đầy bùn đất sau một chuyến đi rất rất dài ngày. Thở phì một cái, tôi khẽ bật cười ngồi lên chiếc xe đề máy rồi từ từ lao vút đi xuyên vào con đèo quanh co hướng về Đà Lạt, bất giác thấy xung quanh yên tĩnh đến lạ, bất giác thấy chính mình vẫn tỉnh táo đến lạ dù đã đi một chặng đường rất dài, rất dài.

Chiều mưa phùn, từng cơn gió buốt lạnh thổi lùa qua khung cửa sổ, trời lạnh đến tái cả da mặt, tôi suýt xoa áp hai bàn tay lạnh tê tái ôm lấy ly trà hoa cúc nóng cho lên miệng, nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ rồi nhắm mắt ngả người ra ghế thưởng thức vị ngòn ngọt, đăng đắng lan tỏa trong miệng.
– Em lên đây hồi nào?
– Dạ vừa lên hồi 1 giờ.
– Chạy xe chắc mệt dữ hả em, sơ lo quá chừng, sợ em chạy xe đường xa xảy ra chuyện nên cứ một hai ngày là bắt anh gọi cho em một lần. Còn em nửa, cứ tắt máy hoài. Thiệt anh cùng trông đứng trông ngồi. Giờ em về tới đây rồi anh mới thấy nhẹ hết cả người.
– Haha anh với sơ cứ làm như em con nít không bằng. Nhìn em nè, vẫn khỏe mạnh, phơi phới như thường.
– Ừ! Tại sơ lo cho em thôi, người già mà.

Anh Phong lắc lắc đầu xoay người lấy ra một chiếc ba lo màu đen, có vẻ bên trong có khá nhiều đồ nên khá nặng.
– Trong này là laptop, điện thoại của em, ngoài ra còn một số đồ đạc, quần áo của em anh gom bên nhà sơ nửa đó. À ngoài ra còn một thẻ atm, trong đó còn một số tiền, em hãy sử dụng nó bất cứ lúc nào em muốn. Vậy nhé.
– Dạ em biết rồi.
– Mà sao em không về nhà ở, đi ở khách sạn chi cho buồn.
– Thôi giờ em muốn ở một mình bên ngoài cho thoải mái anh à. Ngủ bên nhà sơ đông người cũng bất tiện.Với lại em cũng tính ở đây thêm một thời gian, về bên đó mất công sơ phải lo thêm cho em mệt sơ nửa, có mấy đứa nhỏ, thêm em nửa chắc sơ thở không lên luôn đó.
– Ừ thì em muốn sao cũng được. Vậy chút em có tính về bên nhà không?
– Chắc mai hay mốt em mới về bển quá. Có gì em gọi cho anh về bên đó chung.
– OK em!
– Mà chừng nào anh bay?
– Thì mọi chuyện cũng xong hết rồi. Chắc hết tuần sau anh bay, đi lần này chắc lâu lắm anh mới quay lại Việt Nam.
– Dạ…vậy có gì tới đó em đi với anh về SG.
– Thôi được rồi, em cứ ở đây chơi, đi lên đi xuống chi cho mệt
– Haha em chân đi mà, ở yên một chỗ cũng chán. Thôi tới đó tính. Có gì điện thoại cho em, chắc không tắt máy nửa đâu.
– Ok em! À chủ nhật này sơ có làm một buổi cầu nguyện, có gì em về cùng anh nhé.
– Dạ.
– Ừ về đi, sẵn hôm đó cũng có Thủy với mấy người nửa lên chơi, có gì anh em mình dẫn mọi người đi chơi chung luôn cho vui.
– Dạ. Em biết rồi.

Anh Phong ngả người ra ghế, mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, tôi cũng im lặng nhâm nhi món trà hoa cúc đã lâu rồi không uống đến.
– Sắp giáng sinh rồi, trên này mưa suốt.
– Thời tiết trên này là vậy mà anh. Sống trên này riết anh cũng quen hà, coi vậy chứ cô ấy thích thời tiết như vầy lắm.
– Uhm! Tại chị của em thích chỗ này mà.
– Không phải thích đâu. Là yêu, cô ấy thực sự rất yêu thành phố này. Nhà mà anh.
– Ừ…!

Mưa rả rích không dừng, những hạt mưa phun bay bay bám vào khung cửa sổ trắng xóa như tuyết rơi, giá mà giáng sinh có tuyết rơi ở đây thì chị thích lắm nhỉ. Tôi bật cười rồi lặng im nhìn về thành phố thấp thoáng giữa màn mưa.



Giáng sinh rồi…

Phố núi vẫn chìm trong những cơn mưa phùn gần như suốt cả ngày, cái thời tiết rả rích khiến ai cũng cảm thấy muốn lười biếng, chẳng muốn rời khỏi nhà , nhưng giáng sinh mà, đường phố đông nghịt người đi lễ, có lẽ chỉ có mình tôi là cảm thấy muốn ở trong nhà mà thôi. Muốn thì muốn vậy chứ cũng phải đi chơi, buổi cầu nguyện xong rồi, dù gì cũng lỡ hứa với tụi nhỏ, chưa kể bà cô Thủy cứ bám lấy tôi có chịu tha đâu, từ SG lên đây mà không đưa mọi người đi chơi, dễ gì được bỏ qua.
– Mình đi ăn lẩu đi mọi người, nghe Mon nói ở đây có quán lẫu dê ngon lắm.
– Ủa hổng đi nhà thờ hả chị Thủy?
– Thì mình đi nhà thờ, xong rồi đi uống caffe, cuối cùng sẽ đi ăn lẩu, Mon nói với chị vậy đó.
– Cũng được, nhưng mà anh Mon có sao hông chị?
– Anh có sao là sao hả em, anh bình thường. Thôi mọi người ra xe trước đi, để anh vô hỏi sơ lần cuối coi sơ có đi chung không cái rồi mình đi.

Tôi thình lình đứng phía sau cô bạn xinh đẹp đi chung với chị Thủy, khẽ cốc nhẹ lên đầu cô ấy một cái rồi xoay lưng đi về phía phòng sơ.
– Sơ ơi!
– Mon hả? Vô đi con.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng sơ, một gian phòng đơn giản với rất nhiều sách cũ chất đầy những chiếc kệ gỗ. Sơ đang ngồi xếp lại một số đồ đạc vừa dùng trong buổi cầu nguyện.
– Dạ sơ đi chung với tụi con cho vui, chứ tự nhiên ở nhà chi một mình.
– Thôi, mấy đứa đi chơi đi, sơ với con Mai ở nhà dọn dẹp, nấu thêm một ít thức ăn cho mấy đứa đi chơi về khuya có cái mà ăn.
– Dạ chút tụi con tính đi ăn lẩu, sơ nấu chi cho mệt. Hay tí con lái xe về rước sơ với cô Mai ra chỗ ăn lẩu chung nha sơ.
– Vậy hả, thôi kệ sơ lỡ mua đồ ăn rồi, cứ nấu khuya mấy đứa về ăn thêm, không hết thì sáng ăn sáng luôn.
– Dạ, vậy thì phiền sơ quá, dù gì chị Thủy với mấy người bạn cũng ở khách sạn mà không biết khuya có về đây không nửa.
– Thì con về đây mang đồ ăn sang cho mấy đứa nó ăn.
– Dạ nhưng…
– Cái thằng, cỡ này làm gì khách sáo với sơ dữ con. Thôi ra đưa mấy đứa đi chơi đi, sơ quyết rồi đừng có cãi tui đánh đòn bây giờ.

Sơ cười xòa giơ tay đẩy đẩy tôi ra khỏi phòng.

– Dạ vậy con đi nha sơ.
– Ừ đi đi, nhưng đừng có đi khuya quá, về cho tụi nhỏ ngủ sớm mai còn đi lễ.
– Dạ con biết rồi, thưa sơ con đi.

Tôi khẽ đóng cửa phòng rồi quay người đi xuống nhà. Ra đến cửa chính, tôi nhìn thấy mọi người đang đứng chờ tôi bên ngoài sân. Tụi nhỏ đều mặc quần áo đẹp, nhin đứa nào cũng như cục bông vậy, còn mấy người lớn thì cũng sặc sỡ không kém, nhất là mấy cô gái chung nhóm với chị Thủy. Tôi bật cười, giáng sinh mà, ai cũng phải xinh đẹp để đi chơi lễ chứ, tự nhìn lại mình, chỉ có mỗi chiếc áo sọc ca-rô …gió lùa qua, suýt thành người đá. Chị Thủy nhìn thấy vậy vội cười vang.
– Đồ điên, đi trở vô nhà lấy áo khoác mặc vô, bộ muốn chết hay sao măc mỏng manh vậy đi chơi giờ này hả chàng trai.
– Ờ ờ biết rồi, tại ở trong nhà ấm quá quên mất tiêu bên ngoài lạnh.

Tôi gãi gãi đầu bước trờ vào trong nhà tìm chiếc áo khoác dầy bằng bông của mình đang treo trên giá quần áo, mặc vội áo khoác vào rồi đi trở ra cửa, bên ngoài tiếng mọi người hối thúc khiến tôi luống cuống suýt mặc áo trái đi ra đường. Tôi khẽ khép cửa chính lại, loay hoay cài nút áo khoác, áo này của chị mua cho, từ trước giờ vẫn luôn chị tự tay mặc áo cài khóa cho tôi, giờ tự cài, hết lần này tới lần khác cũng không dễ dàng gì cài một lần là được.



“Anh đó! Hổng có em, anh sống làm sao hả? Đồ ngốc!”

Tiếng chị nhẹ nhàng bên tai…dường như tiếng chị vừa nhẹ nhàng bên tai. Tôi mĩm cười gãi gãi đầu.

– Em! Cài dùm anh coi! Khó cài muốn chết, nhanh còn đi chơi giáng sinh nửa nè em!

Leng-keng… leng-keng… cơn gió lạnh nhẹ nhàng lùa qua, chiếc chuông gió treo trên đầu cửa chính đong đưa những tiếng leng keng như cố lay tỉnh tôi. Chợt lặng người nhìn sang bên cạnh, chẳng có ai giúp tôi cài áo cả, chỉ có một khoảng không mênh mông giữa đêm giáng sinh yên lặng, từng hạt mưa phùn bay bay tạt vào mặt, lạnh…lạnh đến lòng vụng vỡ…hình như vừa nhận ra điều gì đó…hình như là xa.

“Em xin lỗi vì đã bỏ anh lại ở phía sau
Em phải đi rồi anh nhé…
Dù lòng em đau lắm
…nhưng em phải rời xa thôi…”

Có một thằng nhóc vừa gục xuống dưới màn mưa giáng sinh trước mắt bao nhiêu người, có một người vừa nhận ra…thiên thần của tôi…đã mãi mãi thực sự rời xa…Có một người vừa nằm lăn ra đất, đôi mắt nhòa đi , bơ vơ, ngơ ngác…

– Chị ơi!…Anh nhớ em…anh thực sự rất nhớ em!

Nước mắt cứ rơi, tôi nằm dài xuống đất khóc như một đứa trẻ…tưởng chừng hơn một tháng qua, tôi là người mạnh mẽ, tưởng chừng tôi chằng cảm thấy buồn, chẳng cảm thấy đau, mọi thứ bình lặng đến lạ lùng, mọi thứ bình thường đến trống rỗng, vô hồn, lạnh lùng đến lạ. Vậy mà…bây giờ tôi đã biết khóc.

“Giữa thành phố xa lạ này
…em chỉ sống để vẽ nên bức tranh tình yêu của mình
Nuôi hy vọng và chờ đợi ngày nào đó anh sẽ về bên em
..cùng hương cúc dại quanh quẩn đâu đây…
…….
Em xin lỗi vì đã để anh một mình ở phía sau
…anh à! Em phải rời xa thôi…”



– Anh! Anh có sợ chết hông?
– Hỏi chi vậy
– Trả lời em đi.
– Có chứ! Bộ em chưa biết anh thuộc dạng người ham sống sợ chết hả.
– Pleee…đồ nhát gan. Hihi em cũng sợ chết.
– Vậy cũng nói người ta nhát.
– Nhưng em có lý do để sợ chứ bộ.
– Nói nghe thử coi.
– Em sợ chết là vì lúc đó em hổng thể ở bên anh nửa. Hổng có em, anh sẽ sống tệ lắm luôn.
– Ờ ờ…

Chị cười tinh nghịch, dựa đầu vào vai tôi như một thói quen.

– Anh! Biết với em con người ta đáng thương nhất là khi nào hông?
– Anh không chắc lắm, em nói thử xem.
– Đó là khi mất đi ký ức của mình, nếu một ngày nào đó em còn tồn tại nhưng mất đi ký ức những người em yêu thương, quên anh…vậy em chọn cái chết còn hơn.
– Em đó, tối ngày nói linh tinh cái gì không thôi. Lo ăn kem của mình kìa, ở đó mà vớ va vớ vẩn.
– Hihi!



“Anh ơi! Em cảm ơn vì anh đã xuất hiện bên em, thời gian bên anh là những ngày em hạnh phúc nhất, thật đó anh. Em yêu anh nhiều lắm.”



– Em!
– Gì!
– Rớt nút áo rồi.
– Hứ! Rớt hoài dzạ. Đưa đây em kết lại cho.



– Em! Mấy cái áo sơ mi trắng của anh đâu rồi?
– Bên nhà em nè, anh bỏ hết bên này rồi hổng nhớ hả? Rồi bửa này anh mặc cái gì đi học?
– Mượn áo thằng bạn hehe. Vậy trưa anh qua ăn cơm, em ủi dùm anh cái áo chiều anh đi làm thêm luôn nha.
– Biết rồi, em ủi sẵn hết rồi. Anh đó, hổng có em anh sống làm sao hả, quên trước quên sau tùm lum hết luôn.
– Hề hề! Thì không phải anh đang có em đó sao.
– Hứ!



“Anh! Cuối cùng em là người thắng rồi đó anh, em đã nói yêu anh đến suốt cuộc đời. Em làm được rồi, thấy em giỏi chưa anh!”



– Nè nè cái gì mà coi phim thôi cũng nước mắt nước mũi tè le hết vậy?
– Tại em xúc động chứ bộ. Chàng trai đó thật tốt đúng hông anh?
– Ừ!
– Kết thúc phim buồn quá. Tại sao nhỏ đó ngốc vậy trời, hổng biết người yêu mình làm bộ làm người xấu để cô ấy được tự do yêu người khác…tới khi ảnh chết rồi mới biết.
– Ờ buồn thiệt.
– Nếu là anh, chắc chắn anh cũng sẽ làm như vậy đúng hông?
– Ấy đừng có nói xui, anh còn khỏe mạnh sống nhăn răng lâu lắm.
– Hứ! Cái đồ vô duyên, em ví dụ chứ bộ. Trả lời em đi, nếu anh là nhân vật nam chính anh sẽ làm sao?
– Anh hả, chắc cũng làm vậy. Vừa để người mình yêu không phải chịu đau khổ khi mình mất, vừa làm cô ấy vui khi có người khác chăm sóc yêu thương cô ấy thật lòng, vậy thì tốt quá còn gì. Tính ra kết thúc phim này cũng không hẳn chỉ buồn, cũng có hậu đó chứ.
– Hì…hỏi anh chơi thôi chứ em biết anh sẽ làm vậy mà, minh chứng gần nhất là bé Hân đó. Còn nếu là em, em cũng sẽ làm như vậy luôn.
– Không được!
– Tại sao?
– Anh coi nhiều phim có tình tiết như vậy rồi, là phim hay người khác thế nào anh không biết, riêng anh thì không cho phép em làm như vậy. Nếu một ngày nào đó anh biết hạnh phúc của mình được xây dựng bằng nỗi đau của em, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Em cũng biết tính anh mà đúng không, lúc đó chắc chắn anh sẽ từ bỏ tình cảm của người mới ngay lập tức.
– …Anh…cái đồ vô lý, ngang ngược, ngốc hết sức luôn.
– Ấy! Đừng khóc đừng khóc, anh chém gió nịnh em chơi mà, nịnh đó. Thôi đừng khóc nửa.
– Hứ! Đồ xấu xa!



“Anh! Em phải xa anh rồi. Đoạn đường còn lại, em phải để anh đi một mình…anh đừng buồn nha anh, em sẽ luôn bên cạnh anh, em hứa đó. Em mãi mãi là thiên thần bên anh…em làm thiên thần đó, thiên thần của mình anh đó”

– Nè dậy đi cô nương, định ngủ hết ngày luôn sao.
– Không chịu đâu, em muốn ngủ nửa, trời lạnh lắm, chỉ muốn ôm anh ngủ thôi. Hihi thích quá!
– Dậy đi! Không nhớ hôm nay là ngày gì hả.
– Nhớ sao hông, hôm nay em sẽ là cô dâu của anh, cô dâu xinh đẹp nhất thế giới của anh.
– Chưa cô nương, hôm nay mới phải đi thử áo cưới thôi, làm gì nôn cưới dữ vậy.
– Hứ! Tại em muốn được làm cô dâu của anh thật mau chứ bộ. Bộ anh hổng nôn làm lễ kết hôn với em hả.
– Rồi rồi thì nôn, được chưa.
– Hihi! Anh ơi! Em sẽ chọn áo cưới màu trắng nha anh, màu trắng tinh y như màu hoa cúc trắng luôn nha anh.
– Uhm!
– Em sẽ là nữ hoàng hoa cúc trắng, hihi em sẽ là cô dâu xinh nhất đúng không anh.
– Tất nhiên rồi.
– Vậy…sao anh hổng ôm hôn cô dâu của anh đi!
– …

Tôi bật cười, khẽ vòng tay sang bên cạnh…

“Once upton a time
An angel in the sky
Make comfort every night

Once upton a time
The angel loved me so
It’a miracle
in the snow my heart won’t be cold…”



Một khoảng trống mênh mông, trống rỗng, chỉ có bản nhạc ngẫu nhiên đang phát lên từ chiếc điện thoại cũ nằm bên cạnh. Tôi mở mắt, quay quắt…ánh mắt ngơ ngác cố giữ một hình dung trên khoảng không mênh mông của chiếc giường đôi đang nằm. Bàn tay nắm lại, siết nhẹ… có một chút gió lạnh lùa qua những kẽ tay, run rẫy. Khẽ rụt tay lại, vỗ vài cái lên đầu rồi vuốt nhẹ mái tóc dài phủ lấy đôi mắt chính mình, tôi thở nhẹ lắc lắc đầu ngơ ngác và hụt hẫng.

Chậm rãi mở cửa phòng, gió lùa vào những tấm màn trắng, vài tia ánh sáng yếu ớt bên ngoài xuyên vào vẫn không đủ xua đi cái lạnh tái tê của bình minh trãi dài trên khắp phố núi. Bước ra ban công, tôi đưa mắt nhìn về phía thành phố bên dưới, sương mù phủ trắng khắp những con đường như màu hoa cúc trắng, trời lạnh, lạnh đến người run run lên từng cơn mỗi khi có cơn gió nào đó lùa qua. Vài hạt mưa phùn lất phất tạt vào mặt khiến tôi khẽ rùng mình đưa bản thân trở về thực tại. Chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ rất thật…có thể nhớ rõ từng hình dung, có thể nhìn thấy…nhưng không bao giờ chạm được. Tôi cho hai tay vào túi quần, lưng dựa nhẹ vào tường, đưa mắt nhìn lên phía bầu trời mù mịt sương mù, mặc mưa phùn bay thấp thoáng len vào trong khóe mắt…hình như vừa có một vòng tay ai đó khẽ ôm lấy tôi từ phía sau…khẽ mĩm cười, mưa gì mà ướt hết cả mắt.

“HeY! Anh nhớ em!”



“My dear, You are my Angel
Tell me what you know
Something should be told

My dear, You are my Angel
Tell me where you go
I will breathe behind you flow
…Once upton a time
An angel in the sky…”

Ngày Chị đi…Đà Lạt cũng có mưa…
— Hết —​
 

Tdpro96

DÂN QUÂN
1
0
Tác giả giải thích dùm mình cái kết đi huhu

Đọc đoạn cuối biết bao lần rồi :(((
 

Bình luận mới