• XCHECKERVIET.MY là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 22 88.0%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 20 80.0%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 25 100.0%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    25
Thời gian đầu, tôi biết chú Hùng hổ cũng nghi ngờ cả tôi, chú cũng đưa tôi vào tầm ngắm nhưng nói lý ra thì tôi mà hại chú Hòa tôi cũng chẳng được cái lợi lộc gì, mà chỉ tổ không có công ăn việc làm thôi, chứ trước sau gì tôi cũng chỉ là cái thằng đi làm thuê, chẳng qua được chú tin tưởng. Đợt này tôi để ý thấy dường như chú Hùng hổ bắt đầu chuyển hướng sang nghi ngờ cô Tuyết, tôi cũng lấy làm lạ, đời nào cô Tuyết lại đi hại chú Hòa nhỉ ? Nhưng xâu chuỗi lại thì tôi thấy đúng là cô Tuyết cũng nhiều điểm làm cho người ta khả nghi, nhất là việc cô hay đi hầu đồng cũng với lão Khuyên mốc, một đối tác trong làm ăn của chú Hòa, chú Hùng hổ vẫn âm thầm điều tra mấy tháng nay…

Hôm ấy tôi nhận được thư của Vy, cũng đã khá lâu rồi tôi chưa về nhà vì cứ lu bu việc của chú Hòa rồi lại việc ở lò gạch, cứ bận bịu suốt. Chắc là em nhớ tôi lắm, trong thư hôm trước tôi viết khi gửi tiền về cho em tôi cũng kể sơ qua cho em chuyện xảy ra với chú Hòa, đợi mấy hôm mọi việc ổn ổn rồi tôi sẽ về.

Thư gửi cho tôi em có nói anh ơi dạo này bà em ốm lắm, thỉnh thoảng lại phải đưa lên bệnh viện huyện điều trị, ngay lúc mà em đang ngồi viết thư cho tôi là lúc em đang ở trong bệnh viện chăm bà đã được 1 tuần rồi. Em nói em định không muốn cho tôi biết sợ tôi lo lắng nhưng em bây giờ chẳng còn ai để mà nương tựa nữa, những lúc khó khăn như thế này em chỉ biết tâm sự cùng tôi thôi.

Đọc thư em tôi biết là em khổ sở vất vả lắm, nhà lại chẳng có tiền. Tôi chạy ngay qua chỗ chú Hòa bảo với chú là mẹ cháu bị ốm phải vào viện, chú cho cháu xin nghỉ một hai ngày về xem mẹ thế nào, tiện thể tôi xin chú cho tôi ứng trước 1 tháng lương. Nói với chú lúc sáng thì trưa chú Hùng hổ gọi tôi ra bảo :

- Biển, ra chú bảo

- Dạ…

- Đây, cầm lấy về xem mẹ ốm đau thế nào đi

Chú đưa cho tôi một cục tiền tôi đếm thì bằng 4 tháng lương của tôi lận

- Sao chú đưa cháu nhiều thế này, cháu tạm ứng một tháng lương thôi mà

- Thì cứ cầm lấy, chê tiền à ?

-…Không, nhưng…….- Tôi ấp úng

- Nhưng nhị gì, cứ cầm lấy đi, ông Hòa ông ý bảo cứ yên tâm về lo cho mẹ đi xong xuôi rồi lên

- Dạ…

- À này, lấy con xe Mink của chú mà đi cho nhanh, chìa khóa đây

- Thôi…cháu bắt xe khách cũng được

- Mày lắm chuyện…đi xe máy cho nhanh lại còn thích đi xe khách để mai mới về đến nhà à, mẹ thì đang ốm, lằng nhằng quá..về đê….

Tôi biết ơn chú Hòa và chú Hùng hổ lắm, nhưng tôi lại thấy áy náy trong lòng vì đã nỡ nói dối hai chú. Có xe máy ngay trưa hôm ấy tôi phóng một mạch về thẳng bệnh viện huyện trước chứ không về nhà, tôi vào trong viện gửi xe rồi đi tìm xem bà của Vy đang nằm ở đâu, vừa tìm vừa hỏi người ta một lúc lâu tôi mới tìm được đến phòng nơi bà nằm. Kia rồi, nhìn thấy dáng em là tôi nhận ra ngay, vẫn cái dáng người con gái thân thương ấy nhưng mà bây giờ nhìn em gầy hơn trước rất nhiều, nỗi nhớ đong đầy và tình thương tôi dành cho em dâng trào trong lòng

- Vy…

Tôi gọi khẽ, em ngẩng mặt lên nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa thế rồi cứ thế em lao ra ôm lấy tôi mà khóc, tôi đưa em ra ngoài hành lang đứng ôm em trong vòng tay để che chở cho em, cứ để cho em khóc đi xua tan những tủi hờn trong lòng cô bé mồ côi mới 18 tuổi. Em còn nhỏ dại mà đã vất vả lo toan biết bao điều.

- Anh ơi…em khổ lắm..

- Thôi…anh biết mà, có anh ở đây rồi, em cứ yên tâm chăm sóc bà, không phải lo nghĩ gì cả, cứ chăm bà thật tốt, mua những loại thuốc tốt bà uống cho nhanh khỏi bệnh, anh sẽ đi làm, anh sẽ lo cho em…

Em càng ôm tôi thật chặt, những giọt nước mắt em nóng bỏng chảy xuống hòa lẫn với những giọt mồ hôi của tôi ướt đẫm vai.

Tôi vào thăm bà rồi ở đấy với em đến chiều tối, lúc về tôi đưa cho em hết số tiền đấy nhưng ban đầu em không nhận, em bảo em chỉ nhận một nửa thôi còn lại một nửa anh mang về đưa cho mẹ, nhưng tôi nói dối em là anh đã có mang về đưa mẹ rồi, em cứ cầm lấy, đến khi ấy em mới nhận. Bệnh tình của bà em tôi biết chứ, mấy thắng lương ấy của tôi thì có ăn thua gì, đó là một căn bệnh không dành cho người nghèo.

Tôi về nhà với mẹ, nhìn mẹ tôi lam lũ gầy mòn mà vẫn cặm cụi nấu bữa cơm ngon cho con mà tôi ứa nước mắt, tôi về chẳng mang về cho mẹ được thứ gì cả.

- Ăn đi con, đợt này học hành vất vả lắm không?

- Cũng bình thường mẹ ạ

Tôi nói dối mẹ, thời gian này tôi không có chú tâm việc học hành, bỏ bê nhiều, tôi dành nhiều thời gian cho việc lao động ở lò gạch là chính.

- Hôm nay con về thăm mẹ một lát thôi, tiện thể qua thăm bà Vy ở bệnh viện

- Ừ, con bố trí qua thăm bà rồi an ủi con bé, rõ khổ…Thế có cần tiền không, mẹ có dành được một chút, con cầm đi xuống xem ăn uống thêm vào dạo này thấy con gầy và đen lắm

- Thôi không cần đâu mẹ, con đi làm thêm có lương mà, mẹ cứ giữ lấy

- Hôm nọ bà con Vy đi cấp cứu mẹ đưa hết cho nó rồi, khổ lắm hai bà cháu làm gì có tiền đâu….

Tôi về lại lò gạch và lao đầu vào làm đủ mọi thứ công việc, bình thường trước đây tôi làm 1, 2 thì bây giờ tôi phải làm gấp 4, 5 lần trước, tôi làm quần quật ngày đêm chỉ mong kiếm được nhiều tiền nhất, đến mức chú Hòa còn bảo :

- Thằng Biển dạo này mày bỏ học rồi à mà tao thấy mày đăng ký làm từ sáng đến tối thế ?

- Cháu có bỏ đâu, người ta đuổi học ấy chứ, mà cháu cũng chẳng cần học nữa

Lại được lão Hùng thêm vào :

- Bỏ là phải, học làm cái đéo gì chung quy lại cũng chỉ là đi kiếm tiền

Tôi không nói gì, sự thật thì tôi đã bị nhà trường cho thôi học vì bỏ học nhiều quá, nhưng tôi cũng đã xác định rồi, tôi sẽ gắn bó với lò gạch này, nơi mà tôi được mọi người yêu quý, nơi mà tôi lao động chân chính để kiếm ra đồng tiền bằng chính mồ hôi công sức của mình. Mục đích của tôi bây giờ chỉ là làm kiếm tiền để gửi về cho em và thỉnh thoảng gửi về cho mẹ.

Thời gian đó ngày tôi đi làm từ sáng sớm, đến tận tối mịt mới về ăn cơm tắm rửa xong thì mệt quá lại lăn ra ngủ để sáng mai dậy sớm đi làm tiếp, thỉnh thoảng tôi nhận được thư của em, trong thư em nói bà dạo này vẫn đang nằm viện, tình hình có vẻ khá hơn và em đang làm thủ tục để bà có thể điều trị theo dạng có bảo hiểm cho đỡ tốn kém. Mấy tháng đầu, tháng nào em cũng gửi cho tôi 2 lá thư, sau đó thì một tháng 1 lá, em bảo tôi là anh không phải gửi tiền về nữa, bà mới được chữa bệnh có bảo hiểm, sức khỏe tốt hơn rồi. Nhận được tin ấy tôi mừng lắm, mừng cho bà và mừng cho em đỡ vất vả…

Một hôm, tôi nhận được điện thoại có người dưới quê gọi vào số máy cố định nhà chú Hòa, đấy là một anh làm ở ngoài xã

- Alo, Biển phải không ?

- Vâng, em Biển đây ai đấy ?

- Anh Diễn làm ở xã mình đây mà

- Vâng

- Mẹ em nhờ anh ra gọi điện báo cho em…mẹ em ốm lắm em về gấp…
 
Nhận được tin báo ấy tôi lo quá, không biết mẹ tôi ốm đau thế nào, thời gian qua tôi mải đi làm kiếm tiền chẳng về thăm mẹ được, cũng chẳng gửi về cho mẹ được cái gì, giờ thấy ân hận vô cùng. Tôi mượn xe máy rồi phóng thật nhanh về, trên đường đi ruột gan như lửa đốt…Làng tôi kia rồi, xa xa kia là lũy tre thân thuộc, là cây gạo ngày nào, hai bên đường sen đã nở tỏa hương thơm ngào ngạt. Đường làng tôi vẫn gồ ghề sỏi đá, vẫn đầy những ổ gà ổ voi làm cho xe cứ nẩy tâng tâng, đi trên con đường làng nhỏ xíu về đến cuối làng tôi suýt va phải một đám rước dâu vì phóng nhanh và không tập trung…

Nhà tôi ở cuối làng, về đến nhà tôi phải đi qua một con ngõ nhỏ một bên là búi tre còn một bên là dặt những ao là ao, con đường quen ấy sao hôm nay tôi thấy lạ, càng về gần đến nhà tôi càng sốt ruột tim đập thình thịnh. Phóng xe vào đến đầu ngõ, ngay cổng nhà em trời ơi xác pháo rơi đầy, bây đâu có phải là Tết đâu mà nhà ai đốt nhiều pháo vậy, tôi phóng lướt qua cổng nhà em thấy trong ấy có đông người lắm nói cười rộn rã. Tôi phi vào trong sân nhà mình dựng xe gọi “ Mẹ ơi..mẹ”, lúc ấy tôi ngỡ mẹ tôi đang ốm nằm trong nhà nên phi vào thật nhanh, bất ngờ khi nhìn thấy mẹ đang ủ rũ ngồi trên giường, gương mặt bà gầy đi trông thấy và mái tóc thì bạc trắng.

- Mẹ…mẹ ốm thế nào ?

- mẹ có ốm đâu con – Giọng mẹ tôi nghẹn ngào

- Vậy sao mẹ bảo là mẹ bị ốm, làm con lo quá….

- Mẹ gọi con về…có chuyện….

Tôi lại gần phía mẹ, vừa đi vừa hỏi :

- Có chuyện gì mà mẹ gọi con về gấp vậy ?

Mẹ tôi khóc, bà đưa tay lên gạt hai hàng nước mắt đang rơi xuống, mái tóc bà bạc phơ run run trong tiếng nghẹn ngào :

- Mẹ gọi con về…con Vy nó lấy chồng rồi con không biết ư ?

- Ai lấy chồng ?

Vì mẹ tôi vừa nói vừa khóc nên tôi nghe không rõ, mà tôi cũng chẳng bao giờ tưởng tượng ra được cảnh đó dù có trong giấc mơ

- Con Vy chứ ai ….

- Có thật không vậy? Sao lại lấy chồng? lấy bao giờ?

Tôi choáng váng, tôi chẳng nhớ là trong lúc bấn loạn ấy tôi đã hỏi mẹ tôi những câu gì nhưng tôi biết những điều mẹ tôi nói hoàn toàn là thật, đống xác pháo rơi đầy ngõ kia là pháo hoa trong đám cưới của em, tiếng người nói nói cười cười văng vẳng bên tai tôi là tiếng người ta đang chúc tụng nhau, còn ở đây mẹ đang ôm tôi vào lòng khi mà tôi đã ngã khụy xuống, mẹ khóc và tôi cũng khóc, có lẽ tôi lúc ấy tôi đã khóc vì quá đau đớn trong lòng, còn mẹ tôi vì bà quá thương con, bà biết rõ tình cảm của tôi và Vy, biết những hẹn ước thề non hẹn biển giữa hai đứa, và bà biết những tháng ngày qua tôi đã vất vả cực nhọc đến như thế nào để ngày hôm nay Vy bước chân đi lấy chồng, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹn còn mẹ tôi thì cứ ôm tôi trong lòng mà nước mắt chẳng thể ngừng rơi…

- Vy…lấy chồng bao giờ ? – Tôi hỏi mẹ

- Sáng nay…người ta đến đón dâu…vừa đi khỏi thì con về đấy

Thì ra cái đám rước dâu mà tôi suýt đâm phải đấy là đám rước dâu đưa em về nhà chồng, tại sao lại như vậy được ? Tại sao em lại đang tâm rời bỏ tôi mà đi lấy người khác được chứ? Tôi và em đã thề ước những gì? Tương lai phía trước thì sao đây?

- Thế Vy nó không nói gì với con à?

- …Không….

- Chiều hôm qua bên nhà trai mới đưa hai bà cháu về đây dựng rạp, rồi tối người ta tổ chức mấy mâm cỗ mời hàng xóm đến ăn, con Vy nó có qua đây, nó khóc nó quỳ xuống xin lỗi mẹ, nó bảo mẹ ơi con có lỗi với mẹ với anh Biển nghìn lần, ân tình mà mẹ và anh Biển đối với con suốt đời này con không bao giờ quên, nhưng con không có sự lựa chọn nào khác đâu…

- Vậy là sao ? nó lấy thằng nào ?

- Nó lấy một người làm ở trong bệnh viện huyện, mẹ chỉ biết thế thôi

Tôi không nói gì, chết lặng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa…

- Vy nó bảo con đã viết thư báo cho anh Biển rồi, thế con chưa nhận được à?

- Thư mới viết thì làm sao mà nhận được

- Hôm qua nó về mẹ nghĩ cả đêm không ngủ được, sáng nay mẹ mới ra nhờ anh Diễn gọi điện cho con, mẹ nghĩ con nên biết, chứ con không biết gì thì tội cho con quá…

Nói xong mẹ tôi lại khóc…nước mắt ngắn dài….



Tôi ốm liệt giường, lần thứ 2 tôi ốm nặng như vậy sau lần chị Hoan bỏ đi, tôi sốt xình xịch và nằm mê man trên giường mất mấy ngày. Hai hôm sau cái ngày Vy đi lấy chồng thì em có về qua nhà để thắp hương các cụ, rồi cũng có sang nhà tôi. Nhìn thấy tôi nằm đó em lại gần ngồi bên mép giường nắm lấy tay tôi, rồi cứ thế em ôm mặt để khỏi bật ra tiếng khóc. Mẹ tôi kể đến lúc em không chịu được nữa thì chạy ra chỗ cây rơm đứng khóc như mưa. Mẹ tôi bảo : Con Vy số nó khổ từ bé, lớn lên cũng chẳng được sung sướng được mấy ngày, có hạnh phúc riêng tư rồi cũng phải chịu hy sinh.

Em về lại nhà chồng, trước khi đi có gửi lại mẹ tôi số tiền mà tôi đã giúp em chữa bệnh cho bà, đó là một số tiền khá lớn mà tôi đã đi làm giành dụm cho em. Tiền thì vẫn còn nguyên, nhưng mà bao công sức của tôi, bao ân tình tôi gửi gắm vào trong đó…làm sao lấy lại ?

Với tôi, những ngày đó là những ngày buồn nhất…


"Một chiều tôi tìm đến thăm em ngày cuối Hạ

Đường hôm nay rất lạ từ ngoài ngõ vào nhà

Ngỡ ngàng khi hoa lá đan nhau

Kết bằng hai chữ vu quy.

Thiệp hồng em vừa mới trao bây giờ đã muộn

Lời nguyện xưa em nói yêu tôi đá vàng không hề phai.

Thôi! Thôi hết rồi Hết rồi người đã xa tôi

Bao kỷ niệm ray rứt triền miên

Năm năm âm thầm nuôi nấng tình yêu muộn phiền.

Cuộc tình như bọt nước trôi tan hợp bất ngờ

Người ra đi hững hờ khi đành lỡ hẹn thề

Rượu tình yêu nâng chén ly bôi uống cạn cho sầu vơi...???"
 
Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, vết thương nào rồi cũng lành dù biết sẽ mất rất nhiều thời gian nữa, và mỗi khi nhớ lại, vết thương kia chắc chắn sẽ nhói đau. Những ngày ốm nằm ở nhà tôi mới hiểu rõ hơn về tình cảnh của em, bao nhiêu ngày qua tôi chỉ biết cắm mặt vào làm kiếm tiền gửi về mà đâu biết rằng em đang vô cùng khó xử, em đang dần rời xa tôi như một định mệnh mà số phận em và tôi phải thế.

Người em lấy làm chồng cũng đâu phải là bác sĩ, cũng chẳng cao sang quyền quý học rộng tài cao hơn tôi là bao, công việc của anh ta cũng chỉ là trông xe ở cổng bệnh viện thôi, nhưng bố anh ta lại làm ở phòng tổ chức của bệnh viện. Nghe nói suất bảo hiểm chữa bệnh cho bà em là suất của anh ta, chỉ còn một cách duy nhất khi em là người nhà của anh ta thì mới được suất đó. Cuộc đời éo le là thế, khi mà người ta đã thích em ngay từ những ngày đầu gặp em, và tấn công em trong hoàn cảnh như vậy thì tôi còn biết làm thế nào nữa, tôi chỉ biết cầu mong cho em được hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, để những chịu đựng hy sinh của em không còn vô nghĩa.

Còn tôi, tôi cũng chẳng trách em, phận gái như em đã chịu đủ mọi đắng cay tủi nhục rồi.

Tôi ở nhà có lẽ đúng một tuần, được mẹ nấu cho ăn những món ăn thân thuộc từ thửa bé, được tha thẩn trên những con đường đê gió lộng, được hít thở cái mùi nồng nàn của đồng đất quê hương, cho đến hôm chú Hùng về tận nhà tìm tôi.

- Biển…ra đón khách quý nào

Nghe cái giọng tôi nhận ra ngay là chú Hùng hổ, chú hỏi thăm thế nào gặp đúng mẹ tôi ngoài ngõ nên bà dẫn vào nhà luôn, ban đầu mẹ tôi sợ phát khiếp cứ tưởng tôi làm gì nên tội ở dưới ấy nên bây giờ người ta đến đòi nợ, mãi sau chú Hùng nói mẹ tôi mới bớt sợ, về đến nhà mà bà vẫn cứ run.

- Ôi, chú làm tôi hốt quá…cứ tưởng đầu gấu ở đâu đến tìm con tôi

- U thấy con trông giống bọn đòi nợ thuê thế à ? Ha ha

- Không….nhưng tôi vẫn cứ hốt…trong tướng chú hơi dữ

Rồi giọng chú Hùng lại oang oang khắp nhà :

- Ơ thế thằng Biển đâu ? về chăm mẹ ốm mẹ không thấy ốm mà mày lại dặt dẹo thế à? Thanh niên đéo gì mà yếu thế ?

Bữa ấy tôi ra vườn bắt con gà làm thịt, mẹ tôi lại mua được con cá to ngoài chợ thế là hai chú cháu ngồi uống rượu với nhau, xong chú hỏi tôi :

- Thế nào ? Đã khỏe hẳn chưa ? Đã đi làm được chưa ?

- Dạ cháu khỏe rồi, mai cháu xuống làm chú ạ

- Ừ, đi làm đi cho nó khỏe ra, chứ cứ nằm nhà mãi nó bấy người ra lắm…Nào , uống đê….cạn..

Chú biếu mẹ tôi ít quà mà chú Hòa gửi lên, rồi cũng nói qua tình hình công việc của tôi dưới công ty, bảo là bà cứ yên tâm thằng này ngoan làm việc tốt lắm. Xong thì chú Hùng lại về.

Tôi hôm ấy hai mẹ con tâm sự đến tận khuya mới ngủ, mẹ cứ dặn tôi xuống ấy phải chịu khó chăm chỉ làm việc, người ta đã tốt với mình như thế thì đừng phụ công người ta tin tưởng mình. Tôi chỉ biết vâng và bảo với mẹ : Mẹ yên tâm cứ giữ gìn sức khỏe, con xuống sẽ chăm chỉ làm việc, khi nào có điều kiện sẽ đón mẹ xuống ở cùng chứ mẹ ở nhà một mình cũng buồn…

Sáng hôm sau tôi dậy, mẹ đã chuẩn bị sẵn cơm rang như ngày nào cho tôi ăn chắc dạ để lát nữa lên đường…

Nhà tôi ở cuối làng, nơi gần nhất với cánh đồng lúa xanh rì bát ngát, chỉ cần đứng ngay trong sân nhà tôi , nhìn ra phía xa xa kia là một vệt xanh mờ của dãy núi. Tôi đi trên con đường quê gập ghềnh sỏi đá, hai bên đường sen mùa này đang nở bung, những cánh hoa đong đưa trong gió, hương thơm ngào ngạt. Tôi nhìn về phía cuối làng, xa xa kia là búi tre, là cây gạo, nơi ấy là nhà tôi, nơi ấy có bao nhiêu kỉ niệm..

Càng đi xa, phía sau lưng tôi là rất nhiều thương nhớ, còn trước mắt tôi là chân trời…


------------------ Hết --------------------



Thưa các bạn, câu chuyện về “ 3 Số Phận ” đến đây đã kết thúc, hẳn sẽ có bạn thắc mắc vậy ba số phận được nhắc đến ở đây là ai ? Vâng, đó chính là số phận của ba người phụ nữ được kể trong câu chuyện này. Chị Hoan, mẹ của Vy, và số phận của Vy.

Vậy thì những con người ấy sau này sẽ như thế nào? Cuộc đời Biển rồi sẽ ra sao ? Mối quan hệ của chú Hòa, cô Tuyết và cả chú Hùng hổ nữa, sự trở lại của Huyền con gái chú Hùng sau khi đi du học Trung quốc…?

Hẹn gặp lại tất cả các bạn trong “ 3 Số Phận ” phần II vào một ngày gần nhất.

Chào thân ái và quyết thắng !
 

Bình luận mới